Đế Hoàng Thư

Chương 122



"Bệ hạ, phụ thân ta chưa từng có lòng bất trung, chỉ muốn bảo vệ đất Tấn Nam an bình. Tại sao ông ấy đã làm đến mức đó rồi, người vẫn không bằng lòng giữ mạng cho ông ấy, cho Đế gia ta một còn đường sống chứ?"

"Người là Hoàng đế, chủ nhân của vạn dặm non sông này, tại sao không bằng lòng tin tưởng thần tử, không bằng lòng tin Đế Vĩnh Ninh ngu ngốc vào sinh ra tử vì người?"

Trong Thượng thư phòng, giọng chất vấn lạnh lẽo cùng tan biến theo màn sương lượn lờ trên tách trà. Tay đặt cờ của vua Gia Ninh cứng đờ, chậm rãi ngước mắt, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, trầm mặc hồi lâu mới lạnh giọng nói "Đế Tử Nguyên, Trẫm nể tình công lao trước kia của Đế gia và phụ thân ngươi, mới hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn ngươi, chuyện Đế gia đã sớm có kết quả, ngươi đang nói bậy bạ cái gì!"

Đường đường là vua một nước, sao có thể trơ trẽn đến mức này?

Cách một màn sương, khóe môi Đế Tử Nguyên cong lên một vòng cung giễu cợt, từ trong tay áo rút ra một phong thư, đặt bên cạnh bàn cờ dưới cái nhìn của vua Gia Ninh.

Vài nét chữ phóng khoáng dứt khoát đề trên phong thư --- người nhận Vĩnh Ninh mở thư.

Là bút tích của vua Gia Ninh, Đế Tử Nguyên biết, vua Gia Ninh cũng biết.

Phong thư ố vàng đào lên bí mật đen tối cũ kỹ bị chôn vùi nhiều năm, sự thật tàn khốc thấm đẫm mùi máu. Quân chủ nắm giữ quốc thổ rộng lớn này, vốn nên là đế vương che chở muôn dân, hóa ra lại là thủ phạm thật sự của vụ tàn sát chất chứa bao bi thảm trần gian, hoang đường làm sao, nực cười biết bao, nhưng ...... đây là sự thật!

Ván cờ vẫn chưa kết thúc, hai bên đen trắng giao tranh quyết liệt, quân đen từng bước bị vây khốn, quân trắng thừa dịp truy sát nuốt chửng.

Sau khi đặt một quân cờ, Đế Tử Nguyên đối mặt với vua Gia Ninh, nhẹ giọng lên tiếng "Bệ hạ, người nghĩ chuyện mười một năm trước có thể che giấu với cả thiên hạ không? Hay là vẫn nghĩ cả thiên hạ đều nằm trong tầm kiểm soát của người, không có ngày chân lý được sáng tỏ?"

Sắc mặt vua Gia Ninh uy nghiêm, ánh mắt dữ tợn. Ông đăng cơ mười bảy năm, ngay cả khi bình định loạn chư hầu năm đó hay tiêu diệt Đế gia, cũng chưa từng có sát khí mạnh mẽ như vậy.

Đế Tử Nguyên, lại dám ép ông đến mức này! Lại có thể ép ông mức này!

Khi mọi âm thanh đều trầm lắng, tiếng bước chân có chút nôn nóng ngoài Thượng thư phòng đột nhiên vang lên, giọng nói trầm thấp của Triệu Phúc truyền vào.

"Bệ hạ, Hoàng Phổ đại nhân và Ôn thị lang đã tìm được hoàng kim biến mất chín năm trước ở biệt trang tướng phủ ngoài ngoại ô, hoàng kim đã được đưa đến Đại Lý Tự cất giữ, các quan viên và dân chúng đều đã biết." giọng Triệu Phúc có chút hụt hơi, dừng một chút, mới thấp thỏm hỏi "Bệ hạ có phân phó gì không ......"

Không khí trong phòng lại trầm xuống, hai người chạm mắt giữa không trung, ánh mắt vua Gia Ninh càng trở nên âm độc, ông vơ lấy chén sứ trên bàn ném về phía cửa, tức giận quát "Cút, cút hết cho Trẫm!"

Lúc này, chuyện này chẳng thấm vào đâu khi so với chân tướng của chuyện Đế gia mười một năm trước. Vụ án hoàng kim chỉ có thể hủy Tả tướng, nhưng vụ án Đế gia, một bước không cẩn thận có thể hủy cả ...... thiên hạ Hàn thị!

Ngoài phòng, Triệu Phúc nghe thấy tiếng quát tức giận của vua Gia Ninh, lần đầu tiên cảm thấy lo sợ trong lòng. Bệ hạ đã hơn mười mấy năm không có nổi giận như thế, rốt cuộc Đế Tử Nguyên đã làm gì, lại có thể chọc Bệ hạ tức giận đến mức này?

Trên giường nhỏ, vua Gia Ninh nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên hồi lâu, đột nhiên từ trong hộp cờ cầm lấy một quân, chặn đường lui của quân đen, từng bước ép sát.

Ông thâm trầm nhìn phong thư bên cạnh bàn cờ một cái, thu lại sự tức giận, không giận mà uy nói "Trẫm còn nghĩ thứ này đã bị hủy khi Đế gia bị lục soát mười một năm trước, ngươi tìm được nó ở đâu?"

"Quy Nguyên các, thư phòng của phụ thân. Không biết Bệ hạ có tin Phật không, có từng nghe qua câu 'trong cõi u minh, ắt có ý trời' chưa? Tử Nguyên cho rằng sự xuất hiện của phong thư này tương ứng với ý nghĩa câu này."

Vua Gia Ninh khẽ hừ một tiếng "Đế Tử Nguyên, ngươi không phải là Đế Thịnh Thiên, cũng không phải là Đế Vĩnh Ninh, Trẫm đã làm Hoàng đế mười mấy năm, uy danh kính trọng trên Đại Tĩnh này hơn cả ngươi. Thái hậu đã gánh mọi tội lỗi trên điện Nhân Đức, dù ngươi có lấy ra phong thư này, người trong thiên hạ cũng chưa chắc sẽ tin."

"Vậy sao?" Đế Tử Nguyên nâng mắt "Bệ hạ, miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn và nghi kỵ đều là vũ khí đáng sợ nhất trên đời, nếu ta truyền tin này ra nhân gian, người cho rằng dân chúng và triều thần sẽ không có dao động thật sao?" thấy vua Gia Ninh cau mày, nàng cười cười, khóe miệng hơi mỉa mai, ẩn ý sâu xa "Một đế vương lợi dụng mẫu thân và trưởng nữ, người đời có thể có được bao nhiêu sự kính trọng? Chi bằng người nói ta biết đi!"

Nếu không phải vua Gia Ninh năm đó sắp đặt tất cả, An Ninh làm sao có thể biết cái thứ gọi là chân tướng kia. Biết được chân tướng của vụ án Đế gia, vua Gia Ninh năm đó đã làm những gì, Đế Tử Nguyên vừa đoán đã thông suốt tất cả.

Vua Gia Ninh thay đổi vẻ mặt, tức giận nói "Hỗn xược! Đế Tử Nguyên, nhớ kỹ thân phận của ngươi, cả Đế Vĩnh Ninh cũng không dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ta!"

"Bệ hạ!" Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, lạnh lùng kiên nghị nhìn chằm chằm vua Gia Ninh lên tiếng "Thần không phải phụ thân!"

"Ông ấy xem người như bằng hữu, bằng lòng từ bỏ binh quyền, ta sẽ không như vậy. Ông ấy ba lần bước vào loạn chư hầu, chiến bào nhuốm máu, để lại bao nhiêu bệnh tật, ta sẽ không như vậy. Ông ấy bảo vệ dân chúng Tấn Nam, tin người vẫn còn lòng trắc ẩn, chọn lựa cách chết ngu ngốc nhất để chứng minh, ta sẽ không như vậy."

Đế Tử Nguyên chậm rãi đứng dậy, nhìn bàn cờ.

Ván cờ lúc này đã gần kết thúc, quân trắng chặn gϊếŧ rồng dài, khí thế mạnh mẽ, quân đen rơi vào tình thế nguy cấp, buộc phải phân tán, thành trì thất thủ.

"Phụ thân giỏi chơi cờ, cả đời nhường người, không thắng một lần, ông ấy tôn người làm Hoàng đế. Ta ...... sẽ không như vậy."

Xoáy nước cạn trong mắt Đế Tử Nguyên dao động, tựa như cuốn lên sóng to gió lớn, mà cũng lại như trời yên biển lặng. Nàng đặt quân đen cuối cùng trong tay vào một góc khuất, từng câu từng chữ nói.

Trên bàn cờ, vì sự xuất hiện của quân cờ này làm phát sinh biến hóa, bàn long thức tỉnh, những quân đen rải rác xung quanh lập tức biến thành cự long, vây chặt quân trắng vào sâu trong vùng trung tâm, không để lại sơ hở, cũng không chừa con đường sống.

Quân đen thắng, quân trắng thua. Một đòn gϊếŧ chết, giang sơn đổi chủ.

Ông vậy mà lại thua Đế Tử Nguyên.

Vua Gia Ninh không tức giận, chợt ý nghĩ bất ngờ thoáng qua trong lòng ông, nếu Đế Tử Nguyên chỉ là Nhậm An Lạc, thì đó là vận may của Đại Tĩnh.

Vua Gia Ninh từ nhỏ luyện cờ, cả đời đã đấu vô số ván cờ, chỉ thua hai người. Hoặc là nói, chỉ có hai người dám thắng ông --- Tiên đế và Đế Tử Nguyên.

Ngay khoảnh khắc quân đen đặt xuống, ông phát hiện Đế Tử Nguyên không hề giống Đế Thịnh Thiên, mà giống với quân chủ khai quốc Đại Tĩnh, Thái tổ Hàn Tử An. Đế Thịnh Thiên không nặng lòng với quyền thế, Tiên đế cả đời nắm giữ quyền lực, nước cờ và phong thái của Đế Tử Nguyên gần như tương tự với Tiên đế, mơ hồ đã có uy phong của vương giả.

Mười năm qua, rốt cuộc Đế Thịnh Thiên đã dạy dỗ ra một người kế thừa Đế gia kiểu gì vậy!

---------

Trên đường lớn kinh thành, chiếc xe ngựa sang trọng lao nhanh, tiểu tư ngồi trên xe vung roi, tuấn mã đau đớn hí dài, một trận gió thổi qua, điên cuồng chạy về phía hoàng thành.

Dân chúng còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng vó ngựa rung trời đã vang lên ở cuối phố. Mọi người đưa mắt nhìn, thấy Thái tử điện hạ tay cầm trường kiếm, mặc hoàng phục đen như mực, phi ngựa đuổi theo chiếc xe ngựa trước mắt như ác thần. Ở sau lưng hắn, là một hàng Cấm vệ quân.

Cảnh tượng này cũng quá hiếm thấy rồi, dù dân chúng cũng rất hoang mang, lại đi theo dòng người cùng Cấm vệ quân chạy về phía hoàng thành.

Chiếc xe ngựa bay nhanh như tên cả đoạn đường, cuối cùng cổng Trùng Dương cũng đã xuất hiện ngay trước mắt. Cấm vệ quân canh giữ cổng cung đã nhìn thấy chiếc xe ngựa điên cuồng này từ xa, trường kích dựng thẳng, dàn trận ngăn chặn trước cổng cung.

Khương Vân dùng sức vung roi, sau vài hơi thở cũng đã tới nơi. Hắn vén rèm, đỡ Tả tướng sắc mặt tái nhợt, y phục xộc xệch sợ hãi bước xuống, xông tới cổng Trùng Dương.

"Báo với Bệ hạ, lão thần liều chết cầu kiến, liều chết cầu kiến!" Tả tướng vừa chạy vừa hét lên với Cấm vệ quân, có vài phần khí thế không thể ngăn cản.

Thị vệ canh giữ nhìn thấy Tả tướng đến, đều ngẩn ra.

Dù tin tức hoàng kim được giấu trong biệt trang tướng phủ đã truyền đến hoàng cung từ nửa canh giờ trước, nhưng Tả tướng đã nắm quyền trên triều mười mấy năm, thế lực mạnh mẽ. Thị vệ không dám cản ông, vẻ mặt có chút buông lỏng, đang định mở ra một con đường.

"Truyền lệnh của ta, ngăn cản Khương Du!"

Tiếng vó ngựa vang lên, thị vệ chăm chú nhìn, Thái tử điện hạ sắc mặt nghiêm túc cưỡi ngựa lao đến. Lần này, đám thị vệ hết sức rõ ràng, nhanh chóng khép lại đội hình, lần nữa ngăn cản Tả tướng ngoài cổng Trùng Dương.

Tả tướng nghe thấy giọng của Hàn Diệp, liền nhìn về phía Cấm vệ quân canh giữ áp đảo trước mặt, u ám quay đầu lại.

Hàn Diệp đã đến gần cổng cung, sau lưng ngoài Cấm vệ quân, còn có rất nhiều dân chúng chạy tới xem náo nhiệt.

Hắn nhảy xuống ngựa, vừa vặn đứng cách Tả tướng không xa, sắc mặt không có biểu cảm gì.

Tả tướng vừa bước ra khỏi xe ngựa, đầu tóc rối loạn, sắc mặt tái nhợt, như ông lão bảy tám chục tuổi chịu hết mọi tàn tạ. Những dân chúng vây quanh hẳn cũng đã nghe về tin tức hoàng kim, chỉ chỉ trỏ trỏ Tả tướng, ánh mắt phỉ nhổ. Một vài hán tử thô lỗ không biết chữ thậm chí còn nhổ nước bọt vào mặt ông.

Trước ngày hôm nay, Khương Du vẫn là tể phụ Nội các, hoàng thân quốc thích, tay nắm trọng quyền, người đời kính trọng. Nhưng chỉ qua một ngày, đám dân đen này lại nhìn ông bằng ánh mắt như nhìn con chuột trong rãnh nước. Ông hưởng thụ quyền lực mười mấy năm, nếu không phải là Hàn Diệp, sao có thể chịu nhục nhã như vậy, trong lòng căm hận, ngẩng đầu nhìn Hàn Diệp.

Hàn Diệp đứng cách đó không xa, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ vô cùng thanh cao tôn quý.

Tả tướng nhìn thấy nhức mắt, đẩy Khương Vân ra, đi về phía Hàn Diệp, Khương Vân lo lắng đi theo sau ông.

Còn chưa đợi Tả tướng đến gần, Cấm vệ quân bên cạnh Hàn Diệp cầm ngang trường kích, chặn Tả tướng lại, đề phòng nhìn Khương Vân.

Tả tướng cắn môi, hít một hơi thật mạnh, phất tay với Khương Vân "Lui xuống, ban ngày ban mặt, trước hoàng thành, hắn có thể làm gì ta!"

Khương Vân gật đầu, lui sang một bên, Tả tướng lạnh lùng liếc nhìn Cấm vệ quân đang ngăn cản.

Cuối cùng thì thân phận ông cũng không phải bình thường, lại sức trói gà không chặt. Mấy tên thị vệ nhìn nhau một lượt, buông trường kích mở đường cho Tả tướng.

Tả tướng thẳng lưng so vai, từng bước đến trước mặt Hàn Diệp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng giễu cợt "Hàn Diệp, ngươi sợ ta gặp được Bệ hạ, nói ra chân tướng sao?"

Thấy Hàn Diệp không nói, hắn nhìn một lượt dân chúng vây quanh "Lão phu bây giờ đổi ý rồi." ông nở nụ cười quái dị "Dù nói với Bệ hạ, không chừng với thiên tính gây chuyện của hai phụ tử, ông ta có thể bảo vệ ngươi, giúp ngươi che giấu chuyện này. Lão phu không chỉ nói với Bệ hạ, còn muốn nói với dân chúng cả kinh thành, để bọn họ biết mười một năm trước Thái tử điện hạ đương triều và Hữu tướng đã cứu đích tử Đế gia."

"Đúng vậy, dân chúng Đại Tĩnh sẽ ca ngợi hai người nhân nghĩa, nhưng với Bệ hạ mà nói, đây là phản bội gấp đôi của nhi tử và thần tử, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Hàn Diệp, ngươi nói xem với bụng dạ này của Bệ hạ, Ngụy Gián có thể sống đến lúc nào, Phương Giản Chi có thể sống được bao lâu?"

Ông thở ra một hơi dài, Tả tướng cũng rất hài lòng với quyết định đột ngột này của mình, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị "Lão phu đã sớm nói, ngươi hủy Khương gia ta, ta ắt sẽ khiến Ôn Sóc và Hữu tướng bồi táng!"

Giọng ông vừa dứt, ông đột nhiên quay đầu nhìn dân chúng cách đó không xa, vừa định lên tiếng nói với mọi người chuyện của Ôn Sóc. Giọng nói trầm thấp của Hàn Diệp đã từ sau lưng ông truyền đến.

"Khương Du, ngươi nói sai rồi. Ngươi có thể kéo xuống địa ngục ......"

Tả tướng bị câu nói lạnh lùng này làm hoảng sợ, còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng trường kiếm rời vỏ vang lên bên tai, ánh kiếm bạc lóe lên trong khóe mắt.

Tiếng kinh hô nhao nhao vang lên, ông nhìn dân chúng cách đó không xa và Cấm vệ quân đều có vẻ hoảng sợ không thể che giấu, như thể có chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra.

Lời ông muốn nói, lại phát hiện không nói ra được, cảm giác đau buốt từ cổ từ từ truyền đến tứ chi.

Máu nóng trào ra từ cổ, vô cùng đáng sợ. Tả tướng cuối cùng đã hiểu ra, ông thậm chí còn không có thời gian để nhớ lại những thăng trầm trong cuộc đời, thì đã đến lúc chết!

Tả tướng muốn đưa tay lên chạm vào cổ, nhưng cuối cùng đã mất đi chút sức lực còn lại, không cam lòng ngã xuống đất.

Điều cuối cùng Khương Du nghe được trên đời này là câu nói đặc biệt bình tĩnh của Hàn Diệp ----- "chỉ có mình ta mà thôi."

Phía trước hoàng thành, ngoài cổng Trùng Dương, trời lặn về Tây.

Máu tươi nhuộm đất.

Im ắng tĩnh mịch.