Đế Hoàng Thư

Chương 176



Đỉnh núi Hổ Tiếu có địa hình rất đặc biệt, một nửa bằng phẳng, một nửa núi đá đột ngột nhô lên tạo thành hình bán nguyệt, trên vách núi chỉ có một cửa động tự nhiên nhỏ mà xe ngựa có thể đi qua. Nơi này dễ công khó thủ, Đế Tử Nguyên vốn không muốn đóng trại ở đây, nhưng khi vừa đến đỉnh núi, tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ nơi núi sâu rét lạnh giảm mạnh. Ngựa không thể vào núi, hai mươi xe quân lương đều do tướng sĩ kéo lên. Cả núi, chỉ có một nửa đỉnh núi ở đây có thể chắn gió tuyết, có thể để các tướng sĩ nghỉ ngơi một đêm. Đoàn người của Đế Tử Nguyên đã đóng trại ở đây.

Nửa đêm, gió lạnh xào xạc trên đỉnh núi Hổ Tiếu, khác với những lần bày trận trước, Đế Tử Nguyên đặt lều lớn trong quân ở phía trước, hai mươi xe quân lương đặt phía sau, đội quân tiên phong vận chuyển quân lương gần hai trăm người mặc giáp dày nặng ngồi quanh quân lương nghỉ ngơi.

Đèn trong lều lớn sớm đã tắt để nghỉ ngơi, dưới màn tuyết dày, đỉnh núi Hổ Tiếu dường như yên tĩnh lại phân tán.

Canh ba, tiếng lá trên những ngọn cây cao chót vót xung quanh vách đá vang lên, hàng chục hắc y nhân che mặt từ trên cây nhảy xuống, vội vàng tiến về nơi đóng trại. Bóng dáng hắc y nhân chìm trong tuyết dày, hầu như không ai phát hiện.

Đoàn người lẻn đến trước lều lớn lặng lẽ dừng lại, thủ lĩnh vẫy tay ra hiệu, mọi người rút loan đao trong tay, ánh bạc phản chiếu trên tuyết trắng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao. Ngay khi loan đao rời vỏ, thủ lĩnh hắc y nhân cùng hai người phía sau kéo tung rèm lều lớn, đâm thẳng đến giường chỗ Đế Tử Nguyên đang nằm nghỉ ngơi trong lều. Loan đao với sức lực mạnh mẽ xuyên qua chăn bông không chút cản trở, không có tiếng thét như trong dự liệu, mà sóng yên biển lặng, không chút tiếng động.

"Không hay, trúng kế rồi." hắc y nhân rút loan đao muốn lui ra ngoài, nhưng lại bị một gậy đánh trúng. Cả ba vội rút đao đối kháng, nhưng không ngờ lực của một gậy này quá mạnh, ép cả ba phải lui liên tục ba bước.

Tất cả mọi thứ đều xảy ra trong chớp mắt, ba người còn chưa kịp rời lều lớn, đã nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm quyết liệt giữa hai bên ở bên ngoài.

"Các vị đã tới rồi, sao phải đi gấp như vậy." ngọn nến được thắp sáng, trong lều lớn đột nhiên vang lên một giọng nữ lạnh lùng, ba người ngẩng đầu nhìn, Đế Tử Nguyên mặc giáp bạc thổi tắt chân nến trong tay, ngồi xuống trên vị trí cao giữa lều lớn, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Bên cạnh nàng, Trường Thanh lẫm liệt cầm một gậy sắt.

"Người Bắc Tần?" Đế Tử Nguyên liếc nhìn binh khí của bọn họ, lười biếng nói "Mạc Thiên bệ hạ thật là quang minh chính đại."

"Trên chiến trường, binh bất yếm trá, Hầu quân rất có bản lĩnh, không biết Hầu quân làm sao biết được ta đang đợi vây gϊếŧ ở đây?" thủ lĩnh hắc y nhân trầm giọng nói. Lần ám sát này là tuyệt mật, một ngày trước bọn họ đã mai phục ở đây, không hề để lọt tin tức ra ngoài.

"Ngươi muốn hỏi là ai báo tin cho ta?" Đế Tử Nguyên ném chân nến xuống bàn, giọng trong trẻo vang lên "Mười năm trước, ta từng đến ngọn núi này, tuy đỉnh núi không bóng người, nhưng chim muông lại sinh sôi nảy nở, đỉnh núi hiện giờ lại không còn dấu vết của thú rừng, nếu không có người ẩn nấp thì sao chẳng thấy một bóng chim nào. Các ngươi nghĩ bản thân ẩn nấp rất kỹ, nhưng thật ra có rất nhiều sơ hở. Nói, các ngươi làm sao có được bản đồ địa hình của núi Hổ Tiếu? Làm sao biết được bổn hầu sẽ đích thân dẫn đội ngũ vận chuyển quân lương vượt ngọn núi này?" Đế Tử Nguyên sắc mặt lạnh lùng, từ trên ghế đứng lên, ánh mắt sáng rực "Nếu không nói, hôm nay không ai trong các ngươi có thể rời khỏi núi Hổ Tiếu!"

Thủ lĩnh hắc y nhân bị khí thế của Đế Tử Nguyên ép phải lùi lại một bước, hắn miễn cưỡng ổn định tâm trí, nhìn Đế Tử Nguyên với ánh mắt hung hãn và dứt khoát "Nếu Hầu quân đã có bản lĩnh như vậy, tại sao không tự mình đoán đi. Nhưng Hầu quân thật sự nghĩ Bắc Tần ta không còn người sao? Hôm nay không thể rời núi Hổ Tiếu này, e rằng chính là ngươi!"

Khi giọng của thủ lĩnh hắc y nhân vừa dứt, hắc y nhân phía sau đột nhiên từ tay áo lấy ra ám tiễn bắn lên trời. Ám tiễn xuyên thủng lều lớn, phóng thẳng lên không trung.

'Bùm' một tiếng, pháo hoa đầy màu sắc nổ tung, thắp sáng một nửa ngọn núi. Cùng lúc đó, hàng chục cung thủ vọt lên từ những tán cây lớn xung quanh vách núi, những mũi tên bạc như mây che trời gần như ngay lập tức bắn về phía doanh trại, cắm vào người những tử sĩ Bắc Tần và tướng sĩ Đại Tĩnh, đó là một cuộc tàn sát bừa bãi.

Tiếng động từ bên ngoài truyền vào trong, ánh mắt Đế Tử Nguyên đột nhiên trầm xuống, cuối cùng là nàng đã xem thường Mạc Thiên, ngoài một đám tử sĩ võ công cao cường, hắn lại phái cả Vũ vệ quân đến.

"Chúng ta đều là tử sĩ, hôm nay đến đây cũng không nghĩ sẽ sống sót rời khỏi, chỉ cần Tĩnh Anh Hầu ngươi chết ở núi Hổ Tiếu, toàn quân chúng ta bị diệt, thì có là gì. Lên!" trong lúc thủ lĩnh hắc y nhân nói đã dẫn hai người phía sau vung loan đao đâm đến chỗ Đế Tử Nguyên.

"Trường Thanh, gϊếŧ hết Vũ vệ quân, không chừa một ai!"

Trường kiếm rời vỏ, sát ý tràn ngập, Đế Tử Nguyên nhìn Trường Thanh đứng sau trầm giọng phân phó, rút kiếm nghênh đón ba người.

"Tiểu thư!" Trường Thanh biết chỉ có mình mới ngăn chặn được tàn sát của Vũ vệ quân bên ngoài, hắn lo lắng liếc nhìn Đế Tử Nguyên, sau đó xoay người chém đôi vũ tiễn nhảy lên không trung.

Có Trường Thanh ra tay, những tướng sĩ Đại Tĩnh bị ngắm gϊếŧ bởi vũ tiễn có chút thời gian để thở, dưới sự chỉ huy của đội tiên phong, họ dựng lá chắn trước xe quân lương để nghênh chiến những tử sĩ hắc y.

Cuộc giao tranh ác liệt trên núi Hổ Tiếu kéo dài nửa canh giờ, những tiếng hét thảm không ngừng vang lên từ những ngọn cây cao chót vót xung quanh, số hắc y nhân cướp gϊếŧ trước xe quân lương và Vũ vệ quân trên cây ngày càng ít.

Đột nhiên, vài luồng chân khí dữ dội cắt qua lều lớn, một tiếng nổ lớn, toàn bộ lều lớn bị kiếm khí xé nát, truyền ra bốn phía. Ba hắc y nhân nhảy ra khỏi trung tâm lều lớn, đáp xuống mặt tuyết xung quanh, miệng phun ra ngụm máu lớn, đồng tử khuếch tán, hiển nhiên công lực đã mất.

Đế Tử Nguyên đứng giữa đống đổ nát của lều lớn, cầm kiếm chạm đất.

"Toàn quân của ngươi đã vong, cần gì phải chống cự đến chết. Nói, rốt cuộc là ai nói với ngươi đường hành quân!" ánh mắt lạnh băng của Đế Tử Nguyên quét qua người thủ lĩnh hắc y nhân.

Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn xung quanh, tử sĩ Bắc Tần chết đầy trên tuyết, xung quanh không còn mũi tên nào bắn ra từ Vũ vệ quân, đội quân ẩn nấp của Bắc Tần chỉ còn ba người bọn họ. Hắn cởi bỏ khăn che trên mặt, lộ ra một khuôn mặt bình thường, ngẩng đầu nhìn về phía Đế Tử Nguyên, trong mắt hiện lên tức giận điên cuồng "Tĩnh An Hầu quân, chúng ta đã là người sắp chết, ngươi còn hỏi làm gì?" hắn liếc mắt nhìn tướng sĩ Đại Tĩnh phía sau Đế Tử Nguyên, quỷ dị lên tiếng "Muốn lấy mạng ngươi, đâu chỉ có Bắc Tần ta!"

Hắn đột ngột đứng dậy, hét lên trời "Người Bắc Tần ta trọng lời hứa, giữ chữ tín, những gì chúng ta nên làm đã làm xong. Nếu hôm nay Tĩnh An Hầu không thể chết tại núi này, ngày sau tử sĩ Bắc Tần ta sẽ truy sát các hạ đến chân trời góc biển!"

Chữ cuối cùng của thủ lĩnh hắc y nhân vừa dứt, hắn và hắc y nhân phía sau như đã giao ước, loan đao trong tay cắt ngang cổ, máu tươi phun ra, cả ba người ngã xuống đất, chết ngay lập tức!

Tuyết rơi dày đặc đầy trời, trên đỉnh núi Hổ Tiếu vừa trải qua một trận chiến lớn im lặng lạ thường. Tiếng hét của thủ lĩnh hắc y nhân trước khi chết đã bóp chặt trái tim của tướng sĩ Đại Tĩnh không dễ gì mới sống sót.

Đế Tử Nguyên liếc mắt nhìn về phía rừng rậm tối tăm, một lúc sau, đột nhiên có một con chim từ trong rừng bay ra, một bóng xám với khí thế như chớp xông thẳng về phía lều trại. Sắc mặt Đế Tử Nguyên đột ngột thay đổi, trường kiếm rút khỏi tuyết, nghênh đón một chưởng từ bóng xám kia!

Ngay khi hai người chạm vào nhau, nội lực cực lớn va chạm cuốn đi tất cả tuyết đọng dưới chân Đế Tử Nguyên, mặt đất dưới chân nàng nứt toác sụp xuống nửa thước. Trường kiếm trong tay Đế Tử Nguyên gãy làm đôi, nàng quỳ trên đất cầm một nửa cán kiếm, máu từ khóe miệng chảy ra, nửa giáp bạc bị nhuộm đỏ.

Khi Trường Thanh diệt hết Vũ vệ quân trên khắp các cây cao, lao về lều lớn, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng chấn động này.