Đế Hoàng Thư

Chương 183



Đế Tử Nguyên tỉnh rồi, trước một ngày quyết chiến, Đế Tử Nguyên không hề báo trước mà tỉnh dậy.

Theo cách nói hiện giờ, đây được gọi là hạnh phúc đến quá đột ngột.

Hai người trên hành lang nhất thời chưa kịp hoàn hồn, nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên hồi lâu không lên tiếng.

"Thế nào? Hàn Diệp bảo Ôn Sóc đưa tám mươi ngàn đại quân của bổn hầu đi, bổn hầu đến tư cách để hỏi cũng không có sao?"

Đế Tử Nguyên dựa vào cửa, hai mắt hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn Cát Lợi mang theo chút trấn áp.

Tay bưng chén thuốc của Cát Lợi run lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất "Cát Lợi không dám."

Cát Lợi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám lộ ra khí thế, đến khi Đế Tử Nguyên giẫm đôi ủng đen mạ vàng tới trước mặt hắn. Chén thuốc trên chiếc khay gỗ được bàn tay mảnh khảnh bưng đi, hắn nghe được tiếng nắp chén mở ra, ngửi thấy mùi thuốc vừa đắng vừa ngọt khắp sân.

Đế Tử Nguyên uống một hơi cạn chén, cầm chén thuốc trong tay chơi đùa "Nói đi, Hàn Diệp rốt cuộc có dự định gì, chàng ấy để ngươi bên cạnh bổn hầu, lẽ nào chỉ để mỗi ngày bưng thuốc rót trà cho bổn hầu?"

Nghe thấy lời của Đế Tử Nguyên, Trường Thanh đứng bên cạnh không khỏi sửng sốt, thay đổi cách nhìn về Cát Lợi, hắn thật sự đã nghĩ tiểu thái giám tính khí bướng bỉnh, nhe nanh múa vuốt này được phái tới để bưng thuốc rót trà.

Lại không ngờ Đế Tử Nguyên vừa dứt lời, Cát Lợi đã đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, hắn từ trong ngực lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Đế Tử Nguyên "Hầu quân, đây là chỉ ý của Điện hạ."

Lời này vừa ra, Đế Tử Nguyên nhướng mày, trong mắt hiện rõ sự kinh ngạc.

Hàn Diệp chưa từng dùng hai từ 'chỉ ý' với nàng kể từ lúc nàng khôi phục lại thân phận Đế Tử Nguyên.

Nàng cầm lấy thư mở ra, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng, giương mắt nhìn Cát Lợi, trầm giọng nói "Thái tử để bổn hầu thống lĩnh ba quân tấn công thành Quân Hiến?"

"Vâng, Hầu quân. Trên núi Hổ Tiếu, người bị thương quá nặng, Điện hạ quyết định thay người trấn giữ Nghiệp thành, nửa tháng trước, Điện hạ đã điều Quy Tây tướng quân đến thành Sơn Nam hội hợp với Ôn Sóc công tử, trước khi đi, Điện hạ có dặn, nếu Hầu quân tỉnh lại trước trận chiến, thì lệnh nô tài đưa phong thư này cho Hầu quân. Hầu quân không cần lo lắng, Điện hạ đã giao hổ phù điều động ba quân cho Ôn Sóc công tử, hiện giờ tiểu công tử đang đợi người ở thành Sơn Nam."

"Nghiệp thành thì sao? Chàng ấy bảo Ôn Sóc đưa tám mươi ngàn quân Đế gia đến tiếp viện thành Sơn Nam, Nghiệp thành chỉ còn lại năm mươi ngàn tàn quân thủ thành. Dù Hàn Diệp có thủ đoạn thấu trời, lẽ nào có thể một mình chống lại một trăm hai mươi ngàn hùng binh của Tiên Vu Hoán?"

Sắc mặt Đế Tử Nguyên lạnh lùng, vò nát mật thư của Hàn Diệp, ném xuống đất rồi giẫm lên, nước da tái nhợt do bệnh nặng chưa khỏi chợt đỏ bừng, lửa giận trong mắt trào dâng "Chàng ấy muốn làm gì? Ra vẻ anh hùng gì, lẽ nào chàng ấy lại muốn làm An Ninh thứ hai! Trường Thanh, chuẩn bị ngựa! Điểm số binh còn lại trong thành, cùng ta tiến lên phía Bắc, viết thư cho Ôn Sóc, để hắn điều ba mươi ngàn binh lực tiếp viện Nghiệp thành."

Đế Tử Nguyên nói rồi bước ra khỏi sân, bước chân nàng cuốn theo gió, không thể ngăn cản.

Nếu không phải Cát Lợi có thực lực của chuẩn tông sư, e đã bị khí thế bức người của Đế Tử Nguyên bóp chết rồi. Hắn vội vàng hai bước, đè nén tâm tư gấp gáp, ngăn cản Đế Tử Nguyên "Hầu quân bớt giận, Hầu quân dừng bước." thấy Đế Tử Nguyên không nghe, hắn cao giọng nói "Hầu quân, Điện hạ đã điều sáu mươi ngàn đại quân của Đường Thạch tướng quân ở thành Nghiêu Thủy đến Nghiệp thành."

Đế Tử Nguyên dừng lại, nàng chắp tay ra sau, mày nhướng cao nhíu lại "Đường Thạch? Hàn Diệp điều đại quân ở thành Nghiêu Thủy?"

"Vâng." Cát Lợi vội vàng trả lời "Điện hạ đã viết một phong thư đến thành Nghiêu Thủy, nói với Đường tướng quân chính Điện hạ đang trấn giữ Nghiệp thành, lệnh Đường tướng quân dẫn binh tiếp viện."

Đế Tử Nguyên nheo mắt, biết rõ dụng ý của Hàn Diệp, Đường Thạch là người của vua Gia Ninh, hắn sẽ không điều binh đến cứu nàng, nhưng nhất định sẽ không dám lơ là sống chết của Hàn Diệp.

Thấy Đế Tử Nguyên bình tĩnh lại, Cát Lợi tiến lên hai bước, đứng trước mặt nàng "Hầu quân, trước khi đi, Điện hạ bảo nô tài chuyển lời cho người."

"Nói."

Cát Lợi nhìn Đế Tử Nguyên còn đang tức giận, giọng nghiêm túc chậm rãi nói "Điện hạ bảo nô tài nói người biết, ở Nghiệp thành không chỉ có Uyển Thư tướng quân, còn có năm mươi ngàn thủ binh và ba mươi ngàn dân chúng Đại Tĩnh, ngài ấy sẽ không xem sinh mạng của tám mươi ngàn người này là trò đùa. Điện hạ nói ngài ấy sẽ trấn thủ Nghiệp thành, đuổi người Bắc Tần ra khỏi thành Vân Cảnh, chỉ mong Hầu quân có thể lấy đại cục làm trọng, đến thành Sơn Nam tiếp quản ba quân."

Cát Lợi hành lễ với Đế Tử Nguyên "Hầu quân, Điện hạ nhờ nô tài hỏi người, có còn nhớ lời hứa với ngài ấy ở thành Thanh Nam vài tháng trước, Điện hạ đã nói sẽ không phụ lời hứa ban đầu, cũng mong Hầu quân giữ lời, đoạt lại thành Quân Hiến, để thành toàn cho ân nghĩa sư đồ của ngài ấy và Thi lão tướng quân."

Ba tháng trước ở thành Thanh Nam, Hàn Diệp đã hứa với Đế Tử Nguyên, khi cuộc chiến này kết thúc, tuyệt đối sẽ không để hai thành Quân Hiến và Vân Cảnh trong tay Bắc Tần.

"Đường Thạch thật sự đã dẫn binh tới Nghiệp thành?" Đế Tử Nguyên nhìn Cát Lợi, ánh mắt chất vấn như gương sáng.

Nếu Đường Thạch đã dẫn quân, Hàn Diệp sẽ có đủ binh lực để đánh một trận với Tiên Vu Hoán, nguy cơ của Nghiệp thành có thể hóa giải. Đợi nàng đoạt được thành Quân Hiến, rồi đi tiếp viện cũng không muộn.

"Liên quan đến an nguy một thành, sống chết của Điện hạ, Cát Lợi không dám nói bừa." ánh mắt Cát Lợi thản nhiên "Chỉ là chuyện này quan trọng, Đường Thạch tướng quân hành quân lên phía Bắc sẽ làm suy yếu phòng thủ phía Đông, Điện hạ có dặn, ngoài Hầu quân, không thể nói ai biết."

Thấy Đế Tử Nguyên trầm mặc, Cát Lợi lại nói "Hầu quân, một ngày nữa sẽ là lúc diễn ra trận quyết chiến với thành Quân Hiến, chuyến đi này cách cả trăm dặm mới đến được thành Sơn Nam, không phải một ngày có thể tới ......"

"Nếu chàng ấy đã thay ta trấn thủ Nghiệp thành, đoạt lại thành Vân Cảnh, vậy bổn hầu sẽ thay chàng ấy đoạt lại thành Quân Hiến. Trường Thanh, chuẩn bị ngựa, lập tức khởi hành đến thành Sơn Nam." Đế Tử Nguyên phất tay với Cát Lợi, xoay người đi về phía thư phòng.

Một lúc sau, một đoàn người đi ra từ thành Thanh Nam hướng về phía Bắc.

Đế Tử Nguyên dẫn đầu, khôi giáp bạc của nàng phản chiếu ánh sáng chói lọi và bá đạo dưới ánh mặt trời. Thiết kỵ vượt qua núi Thanh Nam, Đế Tử Nguyên kiềm dây cương, ngước mắt phần mộ khổng lồ của tám mươi ngàn quân Đế gia được chôn dưới núi Thanh Nam.

Bia mộ của An Ninh sừng sững bên cạnh mộ của quân Đế gia, lặng lẽ kiên trì trông giữ.

Thành trì trăm năm trải qua vô số cuộc chiến sau lưng Đế Tử Nguyên, lúc này nàng mới chợt hiểu ra lý do thật sự khiến An Ninh chọn an nghỉ ở đây một năm trước.

Có lẽ đến giây phút cuối cùng của cuộc chiến đó, An Ninh không phải không thể sống, chỉ là nàng đã họn chết trên chiến trường ở núi Thanh Nam. An Ninh lúc đó đã dùng tâm huyết và máu tươi của một công chúa Đại Tĩnh thỉnh tội với Đế gia, vì Hàn gia chuộc tội.

Gió Bắc rít gào lướt qua, đôi mắt Đế Tử Nguyên hằn lên chút ẩm ướt không thể giải thích được.

Bao nhiêu năm qua, Đế Tử Nguyên vẫn luôn cô độc bước trên con đường báo thù, nàng chưa từng nghĩ đến kiếp nạn năm đó không chỉ hủy đi một đời của nàng. Hàn Diệp và An Ninh không phải cũng vậy sao ...... họ đồng hành cùng nàng trong vòng thù hận luân hồi mười năm này, chưa từng rời xa.

"Nàng hỏi ta rốt cuộc muốn điều gì, thiên hạ? Quyền thế? Lòng người? Đều không phải. Trên đời này, ta chỉ cầu một Đế Tử Nguyên."

Những lời Hàn Diệp thì thầm vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng chưa từng nhìn thấu người đó, nàng có quá nhiều nghi hoặc cần có lời giải đáp.

Khi cuộc chiến này kết thúc, nàng sẽ đến gặp hắn, nàng sẽ tự mình tìm ra đáp án.

Có lẽ, tử cục mà nàng chấp niệm suốt mười năm sẽ có ngày được hóa giải.

Nàng là Đế Tử Nguyên, có thể gánh nỗi oan khuất gia tộc cô độc bước đi mười năm, có thể nắm quyền ba quân, xoay chuyển triều đình, thậm chí có thể lật đổ giang sơn, tử cục này, tại sao nàng không thể giải?

Suy cho cùng, trên đời này, chỉ một An Ninh là đủ rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đế Tử Nguyên cùng đoàn người đến thành Sơn Nam, lúc này cách trận quyết chiến ở thành Quân Hiến, còn chưa tới mười hai canh giờ.

Cùng lúc đó, phủ thành chủ trong thành Vân Cảnh.

Tiên Vu Hoán quyết định hai ngày sau tấn công Nghiệp thành, vì vậy các phó tướng được triệu tập để tổ chức yến tiệc trong phủ.

Trong đại sảnh, Tiên Vu Hóan ngồi trên chủ tọa mặc quân phục, sau lưng treo tấm bản đồ hành quân Tây Bắc cực lớn. Tiên Vu Hoán có uy danh cực cao trong quân đội Bắc Tần, ngay cả Nỗ Hạo thuộc phe của Đức vương cũng dẫn theo năm mươi ngàn đại quân đến tiếp viện, trong yến tiệc của hắn, chỉ dám ôm vò rượu vui cười la hét, không dám bàn luận thị phi triều đình nửa câu.

Đang uống rượu vui vẻ được nửa chừng, thị vệ trong trướng của Nỗ Hạo vội vàng bước vào, nói nhỏ vào tai hắn vài câu. Không biết đã nghe thấy gì, sắc mặt Nỗ Hạo thay đổi, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc đắc chí, hắn liếc mắt nhìn quanh thấy không ai để ý, phất tay với thị vệ trên đất để hắn lui xuống càng nhanh càng tốt.

"Chờ đã."

Lúc thị vệ sắp bước khỏi sảnh, Tiên Vu Hoán đột nhiên lên tiếng chặn lại hành động của người đó, đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Nỗ Hạo, đây là thân vệ trong trướng của ngươi sao?"

Vẻ mặt Nỗ Hạo ngưng trọng, hắn đặt vò rượu trong tay xuống, lau rượu còn sót lại trên râu, nhìn Tiên Vu Hoán trên ghế cao cười nói "Nguyên soái có mắt nhìn tốt, đây quả thật là tướng sĩ trong trướng của ta."

"Yến tiệc của bổn soái trước nay không để người dưới phó tướng vào tiệc, ngươi đến đây làm gì?"

Ngày thường Tiên Vu Hoán đa mưu túc trí tuyệt đối sẽ không vặn hỏi một tướng sĩ ra vào, nhưng hiện giờ đã là đêm trước trận quyết chiến, vẻ mặt vừa rồi của Nỗ Hạo lọt vào mắt hắn, dĩ nhiên không thể buông tha bất kỳ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào.

"Chỉ là một số chuyện vặt trong trướng của ta, không đáng để nguyên soái đích thân dò hỏi, còn không mau lui xuống." Nỗ Hạo vừa thỉnh tội với Tiên Vu Hoán, vừa quát tướng sĩ kia.

"Nỗ Hạo, đây là yến tiệc của bổn soái, hắn tới hay đi, không đến phiên ngươi thay ta làm chủ." Tiên Vu Hoán đột ngột đứng lên.

Nỗ Hạo bị khí thế trấn áp, cúi đầu trầm giọng nói "Mạt tướng không dám."

"Nỗ Hạo, nói, người này vào yến tiệc, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tiên Vu Hoán từ trên cao bước xuống, tới trước mặt Nỗ Hạo, vẻ mặt không giận tự uy, trầm giọng nói "Trận chiến này vô cùng quan trọng, bổn soái tuyệt đối không cho phép có một chút sơ sót nào. Nỗ Hạo, giấu quân tình không báo, dù sau này Đức vương có trách tội, bổn soái vẫn có thể trảm ngươi tại đây theo quân pháp."

Giấu quân tình không báo? Nỗ Hạo sửng sốt, lẽ nào Tiên Vu Hoán đã biết rồi? Trong lòng xoắn xuýt, cuối cùng không địch lại trấn áp của Tiên Vu Hoán, cúi đầu cung kính nói "Nguyên soái, mật thám của thuộc hạ đến báo, nói ...... hiện giờ người trấn thủ Nghiệp thành không phải Tĩnh An Hầu quân Đế Tử Nguyên, mà là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp!"