Đế Hoàng Thư

Chương 188



Một ngày sau, trận chiến trên bình nguyên Nghiệp thành đã bước vào thời khắc cuối cùng, Đại Tĩnh và Bắc Tần liên tục giao chiến hàng trăm lần đều chỉ còn lại mười ngàn tàn binh.

Trận chiến đoạt thành, vô cùng cấp bách.

Lại một lượt ngừng chiến nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong đại trướng quân Bắc Tần, Tiên Vu Hoán mặc quân phục, vết máu trên khôi giáp còn chưa khô. Sau trận chiến này, mười đại tướng dưới quyền vẫn có thể ngồi trong lều chỉ còn lại ba người.

Trên mặt Tiên Vu Hoán từ lâu đã không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng, chỉ trong vài ngày, mái tóc hắn đã gần như bạc đi.

Hầu như toàn bộ một trăm hai mươi ngàn quân tinh nhuệ của Bắc Tần đều chết ở thành Vân Cảnh, một lão tướng sa trường từng trải qua nhiều trận chiến như hắn cũng cảm thấy buồn bực, luôn bị Uyển Thư dùng binh lực chặn bên ngoài Nghiệp thành, khiến hắn thất bại liên tục. Hiện giờ điều hắn mong đợi là Đạt Xích có thể bắt sống Hàn Diệp trên núi Vân Cảnh về vương thành, nếu không hắn sẽ không còn mặt mũi trở về vương thành Bắc Tần.

Nhưng đã ba ngày trôi qua, đến nay vẫn không có tin tức gì về ba mươi ngàn thiết quân, hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trên núi Vân Cảnh. Với cơ trí của Tiên Vu Hoán, hẳn đã đoán được Hàn Diệp một mình trấn thủ trên núi Vân Cảnh để dẫn đại quân của hắn lên núi, khống chế trận chiến dưới núi. Chỉ là dù hắn có nghĩ thế nào, cũng không đoán được Hàn Diệp làm sao có thể ngăn cản ba mươi ngàn quân của hắn với sức mạnh của mấy người?

Tiếng trống trận của Đại Tĩnh ngoài lều lại vang, Tiên Vu Hoán đứng thẳng người, hạ lệnh phất cờ, bước khỏi đại trướng, chuẩn bị nghênh chiến.

"Nguyên soái!" đúng lúc này, một con ngựa từ ngoài doanh trại xông vào, hướng về phía Tiên Vu Hoán.

Sắc mặt Tiên Vu Hoán nghiêm nghị, hắn dừng bước. Người trên ngựa là phó tướng Hồng Hiển theo Đạt Xích vào núi Vân Cảnh.

Thấy hắn một mình trở về, sắc mặt Tiên Vu Hoán càng trầm hơn.

Hồng Hiển loạng choạng ngã xuống ngựa, quỳ trước Tiên Vu Hoán với khuôn mặt bê bết máu.

Tiên Vu Hoán ngồi xổm xuống, bắt lấy vai hắn "Hồng Hiển, Đạt Xích đâu? Núi Vân Cảnh đã xảy ra chuyện gì? Sao chỉ có một mình ngươi trở về?"

"Nguyên soái." Hồng Hiển ngẩng đầu, giọng nói run rẩy. Lúc này, mọi người mới thấy sự sợ hãi sâu thẳm trong mắt trên khuôn mặt bê bết máu của hắn.

"Đạt Xích tướng quân chết rồi, chết hết rồi ..... Nguyên soái, chết hết rồi."

Nghe những lời của Hồng Hiển, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin. Chết hết rồi là có ý gì? Thái tử Đại Tĩnh chỉ có mấy trăm người, ba mươi ngàn đại quân chúng ta lên núi, lại chỉ có một người sống sót?

Bàn tay Tiên Vu Hoán nắm lấy vai Hồng Hiển dùng sức, giận dữ quát "Cái gì gọi là chết hết rồi, ba mươi ngàn thiết quân của ta giao cho Đạt Xích, tên đần độn đó còn không thể bắt được một Hàn Diệp?"

Vai Hồng Hiển dường như hoàn toàn không cảm thấy đau, không ngừng lắc đầu, giơ tay chỉ về phía đỉnh núi Vân Cảnh cách đó trăm mét "Không chỉ có Thái tử Đại Tĩnh, trên ngọn núi đó còn có bảy chuẩn tông sư Đại Tĩnh!"

Lời vừa ra, toàn bộ đều kinh sợ. Ngay cả ở Bắc Tần cũng khó tìm được bảy chuẩn tông sư, một núi Vân Cảnh nho nhỏ, sao thể xuất hiện bảy người? Nhưng ngoài chuẩn tông sư võ công siêu phàm, còn điều gì có thể giữ được ba mươi ngàn thiết quân của Bắc Tần?

"Đạt Xích tướng quân chết trong tay chuẩn tông sư của bọn họ." giọng Hồng Hiển khàn khàn đầy thê lương "Chuẩn tông sư thật sự quá đáng sợ, mấy chục ngàn tướng sĩ của chúng ta chết mới gϊếŧ được năm người, trọng thương hai người, cả đỉnh núi Vân Cảnh, bên phía Đại Tĩnh, chỉ còn lại một Thái tử Đại Tĩnh trọng thương ...... Nguyên soái, ba mươi ngàn người, cuối cùng chỉ còn lại một trăm người chúng ta, khắp nơi đều là xương cốt của tướng sĩ chúng ta."

"Thái tử Đại Tĩnh đâu?" Tiên Vu Hoán cao giọng, hỏi đến vấn đề mà mọi người quan tâm.

Gϊếŧ ba mươi ngàn người trên núi Vân Cảnh, chuẩn tông sư Đại Tĩnh cũng đã sắp chết, lẽ nào còn không thể bắt sống Thái tử Đại Tĩnh kia? Tại sao chỉ có một mình Hồng Hiển xuống núi? Vậy một trăm tướng sĩ cuối cùng đã đi đâu?

Hồng Hiển bị hỏi đến ngây người, vẻ mặt trống rỗng, giống như đang nhớ lại thảm kịch trên núi, đột nhiên run lên, giọng nói run run.

"Nguyên soái ..." trong mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi, chậm rãi trả lời "Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp, chết rồi."

Hai canh giờ trước, đỉnh núi Vân Cảnh.

Sau một ngày chiến đấu ác liệt, bảy chuẩn tông sư liên tiếp thiệt hai mạng người, bây giờ chỉ còn Long lão và Chu lão trọng thương đang nằm cạnh đại trướng, nếu không phải Hàn Diệp để hai thị vệ duy nhất canh giữ xung quanh, hai chuẩn tông sư còn lại đã trở thành oan hồn dưới đao của tướng sĩ Bắc Tần.

Trường kiếm của Hàn Diệp đã gãy đôi và ném sang một bên từ lâu, hắn đang cầm trong tay hiện giờ chỉ là trường kích tiện tay nhặt lên trong đống hài cốt.

Về phần tám ngàn tướng sĩ Bắc Tần, chỉ còn lại một trăm người cuối cùng.

Đỉnh núi Vân Cảnh, một lều trướng, một cây khô. Vào mùa đông sâu thẳm, cây khô cao mười thước trên đỉnh núi, lá khô rơi rụng, không khí tiêu điều bao trùm.

Lúc này, Hàn Diệp đã lui về bên gốc cây khô, sắc mặt tái nhợt, khôi giáp bạc gần như vỡ nát, khó tìm thấy chỗ nào nguyên vẹn, có thể thấy nhiều vết đao kiếm ngang dọc trên cơ thể hắn, thậm chí có chỗ còn thấy xương trắng. Máu từ khóe miệng trào ra, trường kích trong tay chống đất, tuy trọng thương nhưng hắn chưa từng ngã xuống.

Sau lưng hắn là vực sâu muôn trượng, đối diện hắn cách đó năm thước, Hồng Hiển đã dẫn đầu một trăm quân Bắc Tần cuối cùng, chặn đứng đường sống của hắn.

Đại trướng cách hai bên mười thước, Hàn Diệp đã hạ tử lệnh cho hai thị vệ canh giữ bên cạnh hai chuẩn tông sư, hai chuẩn tông sư đã tiêu hao hết nội lực, bọn họ chỉ có thể nhìn Hàn Diệp bị chặn trước vực thẳm.

Hơn nữa, bọn họ cũng không dám manh động, một trăm người phía sau Hồng Hiển đều là tướng sĩ cung nỏ tinh nhuệ nhất Bắc Tần, lúc này mười trường nỏ đang chĩa thẳng về phía Hàn Diệp, trường tiễn lạnh băng mang theo luồng sáng u ám.

Nếu không phải muốn bắt sống Hàn Diệp, một trăm người đã không đợi tới bây giờ mới vác trường nỏ ra ngoài.

"Thái tử, ngươi đã không còn đường lui, theo chúng ta xuống núi, ngươi còn có một con đường sống!" Đạt Xích đã chết, Hồng Hiển chính là tướng lĩnh quân Bắc Tần, dù trận chiến này đã sớm không còn trong khả năng của hắn, nhưng hắn không có lựa chọn.

"Ta muốn đi, còn cần chờ đến lúc này?" Hàn Diệp lạnh lùng quét mắt sang Hồng Hiển, tuy bị ép đến đường cùng, thân mang trọng thương, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm điềm tĩnh, bất khả xâm phạm.

"Đừng không biết tốt xấu, ngươi sống, cùng chúng ta xuống núi, Bắc Tần chúng ta vẫn xem ngươi như khách quý, nếu ngươi chết ở đây, ai còn quan tâm ngươi có phải là Thái tử Đại Tĩnh hay không, đến lúc đó, bổn tướng sẽ treo thi thể ngươi dưới thành, để người trong thiên hạ nhìn xem sau khi Thái tử Đại Tĩnh như ngươi chết đi sẽ có tình cảnh ra sao!"

Bắt sống không được, chết cũng không có tác dụng, Hồng Hiển cũng bị ép đến không còn cách gì, không chút do dự nói với Hàn Diệp.

"Đồ khốn! Còn dám nói lời ngông cuồng xúc phạm Điện hạ chúng ta!" Long lão cách đó không xa nổi giận, nâng người định bay đi, lại lảo đảo phun ra một ngụm máu, rõ ràng ông đã suy yếu, không còn vận công được nữa.

"Trịnh Vân, Triệu Trọng, bảo vệ hai vị tiền bối! Ta đã nói, dù xảy ra chuyện gì, cũng không được phép rời khỏi hai vị tiền bối!" Hàn Diệp tức giận quát, ngăn hai thị vệ đang định xông về phía trước.

Lần vận công quát lên này khiến vết thương trên người Hàn Diệp chảy máu càng nhiều, hắn hít sâu một hơi, dùng nội lực điểm đại huyệt trên người, cưỡng ép cầm máu vết thương.

Hắn xoay người, khẽ gật đầu về phía Long lão và Chu lão, hành lễ vãn bối.

"Mười vị tiền bối vào Tây Bắc là nhận lệnh vua mà đến, cuối cùng không phải là lỗi của các vị, vì ta mà tám người đã chết ở Tây Bắc này, ta, thật hổ thẹn!" Hàn Diệp nhìn lướt qua thi thể của vài vị chuẩn tông sư khác, ánh mắt thoáng hiện một tia đau lòng "Các vị tiền bối, các vị đã làm những gì nên làm, dù ta sống hay chết, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến gia tộc của các vị tiền bối."

Vẻ mặt Long lão và Chu lão thay đổi, trong lòng nảy sinh bất an.

Hàn Diệp nói xong, nhìn về hướng Hồng Hiển, một tiếng lạnh lẽo thấu xương vang lên trên đỉnh núi.

"Mạng của ta, há ngươi có thể lấy, hài cốt của ta, há ngươi có thể động! Vân Hạ Hàn gia ta, dù chết, không bại, dù vong, không thua!"

Lời vừa dứt, trường kích đột nhiên rời khỏi tay hắn, hướng thẳng về phía Hồng Hiển với sát khí không gì cản nổi!

Nét mặt Hồng Hiển thay đổi rõ rệt, bị sát khí của Hàn Diệp khóa chặt, sốc đến mức quên cả cử động.

"Tướng quân! Cẩn thận!" tướng sĩ bên cạnh đẩy hắn ngã xuống đất, nhưng bị trường kích của Hàn Diệp đâm vào ngực, phun máu chết ngay tại chỗ!

"Diên Hạo!" Hồng Hiển mở to mắt, nhìn tướng sĩ chết thảm, đôi mắt cũng đỏ ngầu, mất lý trí chỉ vào Hàn Diệp "Gϊếŧ hắn cho bổn tướng, bắn tên, bắn cho ta!"

Đồng bào chết thảm đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tướng sĩ Bắc Tần còn sống, với lệnh của Hồng Hiển, mười trường nỏ lên dây, vô số trường tiễn với khí thế không thể ngăn cản bắn về phía Hàn Diệp.

"Điện hạ!" trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Long lão và Chu Lão đồng thời nhảy từ trên mặt đất xuống để bảo vệ Hàn Diệp.

Đáng tiếc, chung quy đã muộn rồi.

Hai người còn đang phi thân trên không, âm thanh của một trường tiễn bắn vào cơ thể vang lên rõ ràng, cả đỉnh núi Vân Cảnh đột nhiên an tĩnh.

Ngay cả Hồng Hiển đã ra lệnh bắn tên và một trăm quân Bắc Tần còn sống đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Đỉnh núi Vân Cảnh, dưới gốc cây khô, mười mấy mũi tên phóng xuống đất, nhưng trên thân người luôn kiên cường không khuất phục vẫn trúng ba mũi tên.

Một mũi tên vào gối phải, cắt đứt gân cốt, một mũi tên vào giữa bụng, phủ tạng trọng thương, một mũi tên vào tim trái, xuyên qua tim mạch.

Hết cách cứu vãn, hầu như ai cũng nghĩ tới câu này khi nhìn thấy ba mũi tên.

Vẻ mặt Hồng Hiển vừa phức tạp vừa hoảng sợ, sau khi hoàn hồn, hắn hiển nhiên không biết phải làm sao.

Ba mươi ngàn người đến núi Vân Cảnh chỉ vì Thái tử Đại Tĩnh còn sống, nếu Hàn Diệp chết, hi sinh của bọn họ còn có ý nghĩa gì?

Long lão và Chu lão lao về phía Hàn Diệp ngay khi họ tiếp đất, nhưng bị ánh mắt của hắn chặn dừng tại chỗ.

"Không cần qua đây." một ngụm máu lớn phun ra từ miệng Hàn Diệp, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu "Tình trạng của ta, ta biết."

"Điện hạ, để lão đưa người về Đại Tĩnh." Long lão đau thương phẫn nộ, trong mắt có chút ươn ướt.

"Không cần." Hàn Diệp lắc đầu "Ta ...... không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ ta thế này."

Hàn Diệp nói lời này cực thấp, nhưng không hiểu sao Long lão lúc này chợt hiểu nàng mà Hàn Diệp nói là ai.

Có thể làm đến bước này, Thái tử điện hạ của bọn họ dành tình cảm thế nào với nữ nhi Đế gia, không còn cần phải nói nữa.

Nặng hơn quân vương, nặng hơn giang sơn, nặng hơn tính mạng.

Mỗi khi Hàn Diệp nói một lời, máu trong miệng trào ra, Long lão không còn quan tâm đến mệnh lệnh của Hàn Diệp, định bước tới đỡ hắn.

Hàn Diệp lắc đầu với ông, hắn nhìn xuống núi, ánh sáng trong con ngươi dần mờ đi, cuối cùng lên tiếng "Bọn họ sẽ không buông tha cho thi thể của ta, ta là trữ quân Đại Tĩnh, dù có chết, cũng không thể làm mất mặt Đại Tĩnh. Long lão tiền bối, nếu nàng đến, thỉnh cầu tiền bối chuyển lời giúp ta ......"

Long lão giật mình, lẩm bẩm nói "Điện hạ!"

Hàn Diệp ngẩng đầu, nhìn về phía Trung Nguyên.

"Tâm nguyện đời ta chính là dân chúng Đại Tĩnh an bình yên vui, ông nói với nàng, giang sơn vạn dặm này, ta xin nhờ nàng."

Giọng nói lãnh đạm chợt dừng, trước khi mọi người hoàn hồn, Hàn Diệp mạnh mẽ rút trường tiễn trên gối phải, dùng hết sức cắm vào cây khô cách đó không xa, sau đó xoay người nhảy xuống vách núi phía sau.

"Điện hạ!" Long lão và Chu lão hai mắt như bị xé toạc, bọn họ vươn tay muốn ngăn cản, nhưng bọn họ chỉ kịp xé rách một góc áo của Hàn Diệp.

Chỉ giây lát, bóng dáng Hàn Diệp đã biến mất dưới vực sâu muôn trượng, không còn nhìn thấy dấu vết.

Trầm mặc và an tĩnh chết người phủ lấy cả đỉnh núi Vân Cảnh.