Đế Hoàng Thư

Chương 213



"Người đâu, mang bút mực." Đế Tử Nguyên phất tay, cao giọng nói "Giang sĩ tử có tài văn chương, vừa rồi cũng không vọng ngôn, chỉ là bổn vương nghe không rõ lắm, vẫn mong Giang sĩ tử tự mình viết ra câu trả lời cho bổn vương, để bổn vương xem qua."

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước hành động của Đế Tử Nguyên, vừa rồi tiếng trả lời của Giang Vân Tu chấn động, vẫn còn vang vọng bên tai. Nhiếp chính, tai của lão nhân gia người không sao đó chứ?

Chỉ có ánh mắt Cẩn quý phi và Giang Vân Tu thoáng qua hoảng sợ. Cẩn quý phi bất giác căng thẳng cả người, ánh mắt trầm xuống.

Giọng Đế Tử Nguyên vừa dứt, Cát Lợi đã đi đến cạnh Giang Vân Tu, đặt bàn bút mực xuống "Giang sĩ tử, mời."

Giang Vân Tu giơ tay lên, còn chưa kịp chạm vào đầu bút trên bàn, giọng nói uy nghi của Đế Tử Nguyên truyền đến "Dùng tay trái."

Tay phải Giang Vân Tu đột ngột dừng lại, cách cán bút nửa tấc, chỉ với ba chữ đơn giản, sắc mặt thảo luận quốc sách trước văn võ cả triều vừa nãy của Giang Vân Tu liền thay đổi.

"Giang Vân Tu, bổn vương yêu cầu ngươi viết bằng tay trái." thấy Giang Vân Tu không có động tĩnh, Đế Tử Nguyên trầm giọng nói "Thế nào? Không dám?"

"Ngươi chỉ là một thường dân, dám đọc bài thi nửa đêm xông vào phủ Hình bộ Tả thị lang kêu oan, dám bàn quốc sách trước mặt bá quan văn võ, dám nói chiều hướng thiên hạ với bổn vương, mấy chuyện rơi đầu này ngươi đều dám làm, sao bây giờ cả cầm bút viết chữ cũng không dám? Ngươi đang sợ cái gì?"

"Học trò, học trò ......" giọng Giang Vân Tu khô khốc, hồi lâu cũng không nói được một câu.

"Đại Lý Tự đã mất một tháng để điều tra vụ án, ngươi tưởng thật sự không tra ra được gì! Giang Vân Tu, người có thể đánh tráo bài thi dưới sự canh giữ nghiêm ngặt, ngoài Cung lão đại nhân, còn có ngươi!"

Lời vừa nói ra, cả điện chấn động, mọi người mở to mắt, chờ nghe Nhiếp chính vương nói tiếp.

"Học trò, học trò không biết Điện hạ đang nói gì ......" Giang Vân Tu cố gắng bình tĩnh, thu lại bàn tay dừng trên không trung, lại không khỏi run lên.

"Không biết? E rằng ngoài điện Nhân Đức này, không ai hiểu lời bổn vương hơn ngươi. Giang Vân Tu, bổn vương nói, ngươi mới là người đánh tráo bài thi, xem thường khoa cử." Đế Tử Nguyên hơi nghiêng về phía trước, dưới sự kinh ngạc của quần thần, từng chữ nói "Ồ, không đúng, bổn vương nói sai rồi, phải nói là vốn không có chuyện hoang đường đánh tráo bài thi gì cả ......."

Đế Tử Nguyên phất tay, Cát Lợi từ trên bàn lấy ra một tờ giấy Tuyên, trải ra trước mặt mọi người.

"Đây là bài thi mà ngươi tự tay đưa đến phủ Tả thị lang làm chứng cứ ......" Đế Tử Nguyên nhận lấy một cuộn giấy từ tay thị vệ bên cạnh, ném xuống dưới đài cao, cuộn giấy dài một thước lăn xuống từng bậc đá, xuất hiện trước mặt mọi người.

"Cuộn thi từ này được tìm thấy ở nhà cũ Nhữ Dương của ngươi, Đại Lý Tự đã tìm thấy một vài bằng hữu lúc nhỏ của ngươi, bọn họ nói cuộn thi từ này được ngươi viết bằng tay trái lúc còn nhỏ, tuy hơi khác một chút, nhưng nét chữ cuộn thi từ này vô cùng giống với nét chữ trên bài thi. Cái gọi là tráo đổi bài thi vốn là do ngươi tự tay viết, chẳng qua trong kinh không ai biết tay trái của ngươi cũng được luyện rất tốt, càng không ai nghĩ tới ngươi sẽ cam lòng tự hủy hoại tiền đồ trong khoa cử, nên mới cho rằng ngươi bị người khác tráo đổi bài thi, còn về nội dung văn chương kém cỏi trong bài thi ...... ngươi cho rằng bổn vương thật sự muốn khảo nghiệm ngươi, bổn vương muốn để văn võ cả triều thấy được học thức của ngươi, mọi người mới biết, với năng lực của ngươi trả lời nguệch ngoạc vài câu có gì khó?"

Ngoài điện Nhân Đức, ai cũng bàng hoàng, không ai ngờ vụ án gian lận khoa cử lại có thể lật ngược thế này. Đại Lý Tự Khanh Hoàng Phổ quả đúng là có chút thủ đoạn, thậm chí còn tìm được bút tích của Giang Vân Tu ở nhà cũ Nhữ Dương. Nhiếp chính vương sớm đã biết chân tướng, nên mới có trò cười này trên tiệc Quỳnh Hoa hôm nay.

Đến lúc này, mọi người mới biết, vừa rồi một câu 'thật đáng tiếc' của Nhiếp chính vương rốt cuộc là nói cái gì.

Nhưng tại sao Giang Vân Tu lại làm điều này? Giá họa triều thần, gián đoạn khoa cử có ích lợi gì? Điện hạ là nhân vật có điểm nào mà không thành tinh rồi, trong lòng ngẫm lại cũng có thể nhìn ra được, chỉ sợ chuyện này nhằm vào Nhiếp chính vương và Đế gia ...... chỉ là không biết vị đứng sau chủ mưu là ai, mọi người đều thắc mắc, nhưng không dám đoán bừa.

Trên ngự tọa đài cao, ánh mắt Đế Tử Nguyên sáng sực, nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói.

"Nói, Giang Vân Tu, ngươi không ngại hủy tiền đồ, từ bỏ khoa cử, còn cố ý vu oan cho Cung Quý Chá, rốt cuộc là vì sao?"

Câu nói này mới xem như là một nhát búa, gõ vào lòng mọi người. Khóe môi của Cẩn quý phi bên cạnh cứng lại, lưng không khỏi thẳng lên một chút, nhìn Giang Vân Tu, đôi mắt sâu như biển.

Nói cho cùng vẫn còn non tay, không bình tĩnh trầm ổn như vua Gia Ninh, Đế Tử Nguyên khẽ liếc nàng một cái, xem như không thấy.

Hàn Vân ở gần hai người nhất, yên lặng nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Cẩn quý phi cùng sợ hãi thoáng qua mắt, trong lòng thở dài.

Trên điện Nhân Đức, mọi người đều chờ Giang Vân Tu trả lời. Một lúc sau, đến khi mọi người đều sốt ruột thì hắn mới nhúc nhích. Hắn quỳ trên đất, giọng khàn khàn.

"Nhiếp chính vương nói đúng, ta viết bài thi bằng tay trái, ta nói dối bài thi bị tráo đổi, vào phủ Tả thị lang kêu oan, là muốn trả thù Cung đại nhân."

Mọi người đợi rất lâu, chỉ nghe thấy câu này của Giang Vân Tu, đều cảm thấy không vui, bất giác nhíu mày.

"Vậy sao? Cung đại nhân và ngươi trước đây không có thù, gần đây không có oán, tại sao lại vu oan cho ông ấy?" Đế Tử Nguyên nghiêng người, thản nhiên hỏi.

"Trước khoa cử, ta từng gửi bái thiếp đến Cung phủ, nhưng Cung Quý Chá đã sai người đem bái thiếp của ta ra ngoài, ta tốt xấu gì cũng có danh tiếng, ông ta sỉ nhục ta như vậy, ta không phục, nên cố ý làm vậy."

"Chỉ đơn giản như vậy, ngươi không ngại từ bỏ tiền đồ, chỉ để trả thù Cung đại nhân?"

"Phải." Giang Vân Tu ngẩng đầu, mọi người đều cho rằng hắn đang nhìn Đế Tử Nguyên, nhưng chỉ có người ngồi bên cạnh Đế Tử Nguyên mới biết, ánh mắt như vực sâu của hắn đang đặt trên người nàng.

"Học thức của ta có thể sánh với Tam giáp, nếu Đại Lý Tự không phát hiện ra bí mật ta viết bằng tay trái, tại tiệc Quỳnh Hoa hôm nay, ai mà không kêu oan cho ta, dù ta không phải Trạng nguyên, lại có ai không tán thưởng ta có tài Trạng nguyên? Nếu như vậy danh tiếng của ta chắc chắn sẽ áp đảo Tam giáp, càng chưa kể triều đình có thể đặc cách phá lệ tuyển chọn ta, dù không thông qua khoa cử, triều đình Đại Tĩnh cũng sẽ có một vị trí cho ta. Hôm nay bí mật dùng tay trái của ta bị vạch trần là do ta xui xẻo, ta phạm phải tội chết, tùy Nhiếp chính vương xử trí, cùng lắm chỉ là chết, trước khi chết cái tên Giang Vân Tu của ta truyền khắp Vân Hạ, cũng không uổng ta sống kiếp này."

Giang Vân Tu trả lời gần như điên cuồng, khiến tất cả mọi người nhìn trân nghẹn lời.

Thật là một ý nghĩ hoang đường!

Ánh mắt Đế Tử Nguyên nghiêm nghị, không hề lay động nhìn Giang Vân Tu, nhìn hắn chậm rãi nói.

"Giang Vân Tu, học thức của ngươi cao thì đã sao? Có tài Trạng nguyên thì thế nào? Ngươi lừa dối giấu diếm, giá họa triều thần, đùa giỡn cả triều đình Đại Tĩnh trong tay, ngươi ăn nói ngông cuồng thì sao? Ngươi có phẩm hạnh như vậy, dù ngươi có học thức văn chương cao gấp trăm lần, bổn vương cũng không cần, triều đình Đại Tĩnh ta cũng không cần!"

"Vừa rồi bổn vương còn nói 'thật đáng tiếc', bổn vương bây giờ xem ra, ngươi không vào triều ta, mới là may mắn của bổn vương và Đại Tĩnh! Bổn vương cần mạng ngươi có ích gì, bổn vương muốn ngươi phải sống, nhìn Tam giáp bổn vương lựa chọn làm sao tạo phúc cho dân chúng, đứng vững triều đình, ngày sau được vạn dân kính ngưỡng, trở thành trụ cột quốc gia!"

Giọng Đế Tử Nguyên ngày càng cao, như thể tiếng chuông sớm đánh vào lòng người. Ba người Lương Dĩ Bân đều đỏ mặt, đầy lòng hăng hái, ánh mắt nhìn Đế Tử Nguyên sáng lên, lòng ngưỡng mộ không thể nói thành lời.

Giang Vân Tu sắc mặt tái nhợt, vẻ kiêu ngạo không sợ hãi mà hắn vừa mới chống đỡ bị đập tan thành từng mảnh. Hắn là một người đọc sách, có tài văn chương, luôn khao khát được đứng trên triều để kêu oan cho dân chúng, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này trên điện Nhân Đức.

Thụy vương không vừa mắt khi thấy cục diện bị Đế Tử Nguyên xoay chuyển trong chốc lát, trầm giọng nói "Nhiếp chính vương, vụ án của Giang Vân Tu cho thấy hắn là người mưu mô, gieo gió gặt bão, thứ cặn bã này làm ô danh sĩ tử, đáng phải phạt nặng."

Thụy vương hoàn toàn quên mất những lời chính trực vừa nói thay Giang Vân Tu, mặt dày cũng thuộc loại hiếm thấy, nghiêm mặt cứng rắn nói "Nhưng vụ án của Giang Vân Tu tạm gác sang một bên, không thể vì những lời một phía của Triệu Nhân mà cho rằng Đế thế tử không có hiềm nghi tư lợi thiên vị, chuyện này, nói miệng không bằng chứng, nếu chỉ vài ba câu đã dễ dàng định án, vậy thì sĩ tử khắp Đại Tĩnh sẽ chỉ muốn bái vào môn hạ của Đế thế tử ......" hắn nhìn Đế Tẫn Ngôn, trong mắt đầy ác ý khinh thường "Nói cho cùng không phải ai cũng có thể biết trước đề thi."

Ánh mắt Đế Tẫn Ngôn trầm xuống, vẫn luôn ngồi tại chỗ, không phản bác, không tức giận.

Tuy lời của Thụy vương có chút khó nghe, nhưng cũng không phải không có lý, nếu khoa cử Đại Tĩnh trở thành vật riêng của Đế gia, thì thường dân làm sao có thể lựa chọn nhân tài?

Thấy quần thần xì xào bàn tán, Cẩn quý phi thở phào nhẹ nhõm, Thụy vương này cũng biết gãi đúng chỗ ngứa, Đế Tử Nguyên yêu thương nhất là đệ đệ này, nhất định phải bảo vệ Đế Tẫn Ngôn, Đế gia ắt sẽ mất đi danh vọng, Đế Tẫn Ngôn sẽ không còn tư cách làm lão sư của Thái tử. Nghĩ đến đây, nàng muốn lên tiếng, nhưng lại bị cắt ngang.

"Thụy vương thúc, ta có thể chứng minh, bài tập mà lão sư đưa ra cho Triệu sư huynh giống với đề thi khoa cử chỉ là sự trùng hợp, không phải vì tư lợi thiên vị."

Một giọng nói trong trẻo thành thật vang lên, có một chút non nớt, nhưng trịnh trọng nghiêm túc.

Cẩn quý phi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Hàn Vân bước xuống ngự tọa, đi tới mép đài cao.

Đế Tẫn Ngôn vẫn luôn bất động như núi cả yến tiệc Quỳnh Hoa, thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn Hàn Vân, trong mắt hiện lên sự ấm áp, khẽ thở dài, nói cho cùng là đệ đệ của Điện hạ ......

"Thái tử điện hạ! Gian lận khoa cử liên quan nghiêm trọng, người tuổi vẫn còn nhỏ, không được nhất thời vì nghĩa khí mà bảo vệ lão sư!" sắc mặt Thụy vương thay đổi, hắn chưa từng nghĩ tới Thái tử Hàn gia lại nói thay cho Đế Tẫn Ngôn trên yến tiệc Quỳnh Hoa hôm nay, nhất thời kinh ngạc cũng tức giận.

"Ta từ lâu muốn vào Đại Lý Tự để làm chứng cho lão sư và Triệu sư huynh, là lão sư không muốn ta bị cuốn vào chuyện này, khuyên ta không cần nói. Tuy ta còn nhỏ, nhưng biết thế nào là trắng đen thị phi, lúc đưa ra bài tập đó, ta cũng cũng có mặt, nếu lão sư cố ý gian lận, tại sao lại để ta biết, không phải là tự để lộ sơ hở sao?" gương mặt Hàn Vân tuy rằng còn non nớt, nhưng lại có uy nghi hoàng gia, ánh mắt quét qua tám vị vương hầu và quần thần. Từng chữ nói "Nếu chúng khanh cho rằng những gì Tam giáp nói không thể tính, thì ta dùng thân phận trữ quân một nước đảm bảo cho lão sư và sư huynh, vụ án này chỉ là vu oan giá họa, bọn họ đường đường chính chính, tuyệt đối không tư lợi thiên vị."

Hàn Vân đứng trên mép đài cao, nhìn ánh mắt thất vọng và sợ hãi của Cẩn quý phi như kim châm trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc, che giấu áy náy trong mắt, cố gắng đứng thẳng người.