Đế Hoàng Thư

Chương 231



Thống lĩnh Trần Vũ xuất thân từ Ngự lâm quân, năm năm trước được điều động đến canh giữ cổng cung Trùng Dương.

Hôm nay là quốc hôn, tiễn đội nghênh thân đi, suy nghĩ một hồi, các huynh đệ thị vệ canh giữ bên cạnh không khỏi cảm thán.

"Đại nhân, không phải nói người thành hôn hôm nay là Nhiếp chính vương, sẽ gả cho Lạc đại nhân sao, sao bây giờ tân lang lại biến thành thế tử phủ Tĩnh An Hầu rồi?"

Trần Vũ cũng rất thắc mắc, nhưng hắn cũng biết chuyện của Đế gia không phải là chuyện hắn có thể xen vào, nên xua tay đuổi mọi người lùi về "Được rồi, dù là ai thành hôn, chúng ta cứ giữ tốt cổng cung là được."

Giọng hắn còn chưa kịp dứt, một thị vệ kêu to, chỉ tay về phía đường lớn cách đó không xa.

"Đại nhân, mau nhìn kìa!"

Trên đường lớn ngoài cổng Trùng Dương, một cỗ xe ngựa đang tiến về phía cổng, bên cạnh xe ngựa chỉ có một hộ vệ. Vốn cũng không có gì đáng ngạc nhiên, mỗi ngày có rất nhiều triều thần vào cung, xe ngựa các phủ hào hoa phú quý, các thị vệ canh giữ cửa cung đều đã nhìn quen, lý do bọn họ ngạc nhiên là vì cỗ xe này quá khác biệt với những cỗ xe thường thấy.

Gỗ lim làm khung, huyền thiết làm trục, bốn con ngựa kéo, trước xe rèm che vàng tươi.

Chỉ cần thoáng nhìn cỗ xe ngựa này, đã biết là quy cách của thân vương.

Các thân vương đã vào cung, ai ở trong đế đô này lại to gan như vậy, dám dùng đến hành dinh của thân vương?

Trần Vũ cau mày nhìn xe ngựa đang từ từ đi tới, khi nhìn thấy tinh kỳ trên xe ngựa phất phơ trong gió, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Trên tinh kỳ đỏ thắm, chữ 'Hàn' đen tuyền dát vàng tung bay trong gió, quyền uy tôn quý.

Đại Tĩnh tôn họ Hàn làm quốc họ, xưa nay chỉ có đế vương và Thái tử xuất hành mới được dùng biệt hiệu 'Hàn', thậm chí thân vương cũng không dám làm vậy.

Tiên đế đã băng hà, Thái tử còn đang trong cung, người trên xe ngựa này rốt cuộc là ai, lại dám làm chuyện phản nghịch như vậy!

Lúc này xe ngựa cách cổng Trùng Dương chưa đến hai mươi thước, những thị vệ quan sát xe ngựa cũng có thể nhìn rõ. Lúc này, không chỉ có Trần Vũ, mà những thị vệ canh giữ cổng cung khác cũng kinh hô, vì hộ vệ một đường bảo vệ xe ngựa, lại là thống soái ba quân Thi Tranh Ngôn hiện nay!

Tinh kỳ mang quốc họ, hộ vệ là thống soái, người trong xe ngựa rốt cuộc là ai?

Nhìn xe ngựa đang tới gần, trong lòng Trần Vũ đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ hoang đường, nhìn chằm chằm xe ngựa dừng trước cổng Trùng Dương, nhất thời quên không tiến lên hỏi.

"Thi nguyên soái, hoàng thành trọng địa, không được đánh xe vào cung, mời đại nhân bên trong xuống xe vào cung."

Đến cuối cùng, hắn vẫn có chút sững sờ, khi Trần Vũ không dám hấp tấp hỏi thân phận người đến, một thị vệ mười bảy mười tám tuổi bên cạnh nhìn Thi Tranh Ngôn bên cạnh xe ngựa quát hỏi.

Thi Tranh Ngôn nhướng mày, dường như không ngờ sẽ bị một thi vệ quát hỏi, hắn không trả lời, ánh mắt dừng trên người Trần Vũ, chỉ trầm giọng nói một câu.

"Trần thống lĩnh, bổn soái muốn vào cung."

Trần Vũ hít sâu một hơi, liếc nhìn về phía xe ngựa, sau đó ôm quyền nói với Thi Tranh Ngôn "Thi nguyên soái, không phải bổn quan ngăn cản, chỉ là hoàng thành trọng địa, trước nay đều có quy định, bá quan vào cung đều phải xuống xe vào cung, dù người là thống soái ba quân, bổn quan cũng không dám cho qua."

Tuy Trần Vũ nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía xe ngựa cách đó mấy thước, hắn có trực giác và phán đoán của một quân nhân trời sinh, nhưng chung quy vẫn có chút không thể tin được.

Vì phỏng đoán đó quá hoang đường chấn động, nhưng lại khiến người khác nhiệt huyết trào dâng, không thể kìm nén được ý nghĩ mong đợi.

"Tranh Ngôn, Trần thống lĩnh nói đúng, Đại Tĩnh có luật, bá quan vào cung, đều phải xuống ngựa cởi kiếm."

Trong xe ngựa, đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng lại ôn hòa, bàn tay thon dài vén màn xe, người trong xe bước xuống, xuất hiện trước mặt mọi người.

Đầu đội vân quán vàng rực, người mặc long bào bốn móng đỏ thẫm, bàn long ngọc bội giắt ngang hông khẽ đung đưa.

Một thân y phục này, chỉ Thái tử Đại Tĩnh có tư cách này.

Người đến đứng trước cổng Trùng Dương, miệng nở nụ cười, nhìn Trần Vũ trấn giữ thành năm năm, nhẹ giọng nói.

"Chỉ là không biết, ta vào cổng cung, phải như bá quan, cũng cần như vậy?"

"Điện, điện hạ."

Trần Vũ sững sờ nhìn người đứng trước mặt, lẩm bẩm lên tiếng, hán tử cao lớn hai mắt đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt hắn gặp phải Hàn Diệp, đột nhiên hoàn hồn lui về sau hai bước, nửa quỳ trên đất nhìn Hàn Diệp, giọng cung kính vang lên trước cổng Trùng Dương.

"Thần, Trần Vũ, thống lĩnh cổng Trùng Dương, cung nghênh Điện hạ hồi cung."

Giọng cung kính của Trần Vũ vẫn còn nghẹn ngào, những thị vệ bên cạnh đã nhận ra Hàn Diệp cũng hoàn hồn, gần như trong chốc lát, thị vệ canh giữ ngoài cổng Trùng Dương thu đao hành lễ, nửa quỳ trên đất.

"Cung nghênh Điện hạ hồi cung!"

"Cung nghênh Điện hạ hồi cung!"

"Cung nghênh Điện hạ hồi cung!"

.........

Tiếng cung nghênh của các thị vệ vang lên trước cổng Trùng Dương, một tia ấm áp thoáng qua trong mắt Hàn Diệp.

"Đứng dậy đi, Trần thống lĩnh."

Trần Vũ không đứng dậy theo lệnh của hắn, vẫn nửa quỳ trên đất xoay người.

"Mời Điện hạ vào cung!"

Ở phía sau, tất cả thị vệ đều nửa quỳ xoay người như hắn, tách thành hai bên trước cổng Trùng Dương, nhường ra một con đường cho Hàn Diệp vào cổng.

Trước cổng Trùng Dương, các thị vệ giữ cổng quỳ xuống nghênh đón, trong lịch sử Đại Tĩnh, chỉ có đế vương mới có được vinh dự như vậy.

Việc Hàn Diệp trở về, được thủ tướng cung nghênh như vậy, không liên quan gì đến thân phận Thái tử Đại Tĩnh của hắn, chỉ là nhân đức mười năm qua của hắn đã khắc sâu vào lòng người, cũng như xả thân bảo vệ quốc gia trên núi Vân Cảnh của hắn quá bi thảm, mới có cảnh tượng ngày hôm nay.

Ánh mắt Hàn Diệp quét qua các thị vệ đang quỳ trước cổng Trùng Dương, sau đó đi về phía nội cung.

Tướng lĩnh canh giữ quỳ xuống nghênh đón, hắn sẽ không lên ngựa đi vào, đây cũng là tôn trọng của hắn với bọn họ.

"Điện hạ!"

Khi đi ngang qua Trần Vũ, Trần Vũ đột nhiên gọi Hàn Diệp.

Hàn Diệp dừng lại, cúi đầu nhìn hắn. Nhưng thấy hắn vẫn đang nhìn xuống đất, không hề ngẩng đầu.

"Điện hạ, năm đó thần tiễn người thống soái xuất chinh, đến nay đã bốn năm." giọng Trần Vũ ngập ngừng, dập đầu xuống đất, rốt cục vẫn nghẹn ngào nói ra câu cuối cùng.

"Được trời cao che chở, thần trong lúc còn sống, có thể thấy Điện hạ bình an về triều."

Trước cổng Trùng Dương im lặng, Hàn Diệp nhìn Trần Vũ đang quỳ nửa người, trong mắt thoáng qua dao động, vươn tay vỗ vỗ vai Trần Vũ.

"Được thống lĩnh nhớ mong, ta, trở về rồi."

Nhẹ nhàng để lại một câu, Hàn Diệp cuối cùng dẫn Thi Tranh Ngôn đi vào trong cổng Trùng Dương.

Phía sau hắn, mặt trời đã mọc, đang rọi sáng toàn bộ hoàng cung, chiếu xuống muôn trượng hào quang rực rỡ.

Cùng lúc đó, trong điện Chiêu Nhân, Đế Tẫn Ngôn và Uyển Cầm đã đứng trên đài cao. Trước khi cử hành hôn lễ, Đế Tử Nguyên sẽ chính thức truyền lại tước vị của phủ Tĩnh An Hầu cho Đế Tẫn Ngôn.

"Trăm năm Đế thị, được Thái tổ phong hiệu Tĩnh An, hôm nay Đế thị có nam tử Tẫn Ngôn, tuân theo việc công, rèn luyện trong ngoài, phụng chỉ kế thừa tước vị. Nhận tước!"

Giọng lên cao của Cát Lợi vang vọng trong điện Chiêu Nhân.

Dưới sự chú ý của chúng thần, Đế Tử Nguyên đứng dậy từ ghế phượng, đến trước mặt Đế Tẫn Ngôn, tháo bàn lòng ngọc bội giắt ngang hông, tự tay thắt lên hông Đế Tử Ngôn.

Đúng lúc này, ngoài điện vang lên một tiếng pháo báo hiệu, xen lẫn trong tiếng vui vẻ náo nhiệt, người khác không nghe thấy, nhưng lại vô cùng rõ ràng rơi vào tai Đế Tử Nguyên.

Bàn tay thắt ngọc bội của nàng khẽ run lên, cảm xúc trong mắt dâng trào như dời núi lấp biển, nhưng cuối cùng cũng hóa thành bình tĩnh.

Ngày này, nàng đã đợi trọn vẹn ba năm, cuối cùng cũng đến rồi.

Trong cung, Hàn Diệp và Thi Tranh Ngôn đi về phía điện Chiêu Nhân. Bước chân hai người rất nhanh, những người nhìn thấy hắn gần như phản ứng giống hệt thủ tướng ngoài cổng Trùng Dương, không ai ngăn cản bọn họ, cũng không ai còn nhớ thông báo cho triều thần và hoàng thân đang tụ hợp trong điện Chiêu Nhân, phàm là nơi Hàn Diệp đi qua, cung nô và thị vệ của cung cấm đều quỳ trên đất trong hoảng hốt lại kinh ngạc vui mừng.

Hai người từ xa nhìn về phía điện Chiêu Nhân phía sau Tuyên Võ môn, vui vẻ sôi nổi không ngừng, giờ Tỵ sớm đã trôi qua, trong mắt Hàn Diệp hiện lên một chút u ám, tăng nhanh tốc độ đi về phía điện Chiêu Nhân, nhưng lúc hắn bước qua Tuyên Võ môn, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn đột ngột dừng bước.

"Sao ngươi lại ......?" Hàn Diệp khẽ cau mày nhìn người đứng cách đó không xa.

"Sao ta lại ở đây?" dưới Tuyên Võ môn, Lạc Minh Tây mặc triều phục Nội các, nét mặt bình tĩnh, lẳng lặng đứng đó.

"Quốc hôn bên trong ......?"

"Thành hôn không phải Tử Nguyên, mà là Tẫn Ngôn, hôm nay là hôn lễ của đệ ấy và Uyển Cầm."

Ánh mắt Hàn Diệp lộ ra vẻ phức tạp không kịp phòng bị, nhưng trong phút chốc hắn đã hiểu được ý tứ sâu xa trong lời của Lạc Minh Tây.

"Nàng ......" Hàn Diệp chợt ngẩng đầu nhìn về phía điện Chiêu Nhân, khí nóng như thiêu đốt từ đáy lòng dâng lên khiến hắn không biết phải tiếp tục nói gì.

Cử hành quốc hôn, giấu hết mọi người trong thiên hạ, chỉ là muốn hắn cam tâm tình nguyện lần nữa trở về hoàng cung này.

"Đi đi, Hàn Diệp." Lạc Minh Tây bước sang một bên, nhìn về phía điện Chiêu Nhân, trầm lắng buông một câu "Muội ấy ở trong hoàng cung này, đã đợi ngươi ba năm."

Giọng của Lạc Minh Tây mang theo cô đơn tiếc nuối khôn nguôi, nhưng quan trọng hơn là thành toàn và chúc phúc.

Hàn Diệp nhìn về phía Lạc Minh Tây, cảm xúc và áy náy trong mắt hắn từng chút được thay thế bằng sự dứt khoát vững vàng, hắn gật đầu với Lạc Minh Tây, đi về phía điện Chiêu Nhân.

Từng bước từng bước, bậc đá dưới chân hắn hóa thành dòng chảy thời gian, cuối cùng để hắn vượt qua không biết bao năm sinh ly tử biệt, lần nữa đứng trước Đế Tử Nguyên.

Trong điện Chiêu Nhân, giọng của Đế Tử Nguyên chậm rãi truyền đến.

"Hi vọng đệ giữ mình thận trọng, nhân từ đức hạnh, bảo vệ quốc gia dân chúng, không phụ mong đợi của chúng ta."

Giọng của Đế Tử Nguyên không hề thấp, lọt vào tai các triều thần rất rõ ràng. Cụm từ 'chúng ta', nói rõ sự trưởng thành không hề dễ dàng của Đế Tẫn Ngôn và sự kỳ vọng tha thiết của người bảo vệ hắn năm đó, nhớ đến Thái tử một tay dạy dỗ nuôi lớn Đế Tẫn Ngôn năm đó, không ít người thở dài cảm thán.

"Vâng, Tẫn Ngôn ghi nhớ, không làm ô nhục danh tiếng Đế thị." Đế Tẫn Ngôn gật đầu, trầm giọng đáp.

Trong mắt Đế Tử Nguyên hiện lên sự nhẹ nhõm xúc động, lùi lại một bước, ngồi trở về ghế phượng.

"Lễ thành!" Cát Lợi phất tay, cao giọng hô to. Hắn xoay người, dìu Uyển Cầm đang đợi một bên đến cạnh Đế Tẫn Ngôn, đặt lụa hỉ vào tay hai người.

"Hầu gia, phu nhân, sắp phải cử hành hôn lễ rồi." Cát Lợi thì thầm, lui sang một bên.

"Tần thị Hàm Du, thiện lương hòa nhã, thông minh hiền đức, từ nay về sau, khôi phục tên họ Tần thị ở Lĩnh Nam, kế thừa tổ chế, gả cho Đế Tẫn Ngôn làm thê tử."

Giọng của Đế Tử Nguyên chậm rãi vang lên trong điện, tuy đã đoán được thân phận của tân nương, nhưng Đế Tử Nguyên đã chọn đổi tên húy cho Uyển Cầm trước khi làm lễ, đây xem như là sự tôn trọng tốt nhất đối với Tần gia năm xưa.

Chỉ là không biết vì sao, lễ nhận tước đã thành, đổi tên húy cho tân nương đã xong, vốn nên cử hành nghi thức thành hôn, lại bỗng nhiên không còn tiếng động gì sau khi Đế Tử Nguyên dứt lời.

Nói ra cũng lạ, hai ghế long phượng được chuẩn bị trên đài cao, lẽ ra phải có hai người chủ hôn mới đúng, nhưng lúc này chỉ có Nhiếp chính vương ngồi ở ghế phượng, cũng không biết có phải xảy ra sai sót gì không?

Niềm vui trong ngoài điện vẫn chưa dừng, nhưng trên đài cao trong điện lại không còn động tĩnh nào nữa. Các triều thần chờ một lúc rồi nhìn nhau, có triều thần to gan đứng lên nói với Đế Tử Nguyên.

"Điện hạ, nếu thế tử đã nhận tước vị, Tần tiểu thư đã đổi lại tên húy, vậy có phải nên tiếp tục nghi thức thành hôn, xem thời gian cũng không còn sớm, nếu còn chậm trễ, e là sẽ qua giờ lành, mong Điện hạ mau chóng chủ hôn cho Hầu gia."

Hôm nay là đại hôn của Tĩnh An Hầu, Đế Tử Nguyên dĩ nhiên sẽ không muốn làm lỡ giờ lành, trong lòng vị đại thần này dĩ nhiên tự tin với lời khuyên đã nói.

Quả nhiên, Đế Tử Nguyên nâng mắt, nhìn về đôi tân nhân.

Tất cả mọi người ngồi ngay thẳng, tập trung toàn bộ tinh thần chờ Đế Tử Nguyên thực hiện bước cuối cùng và quan trọng nhất của quốc hôn hôm nay.

"Hôm nay, nghi thức đại hôn của Tĩnh An Hầu, không phải bổn vương làm chủ."