Đế Lộ

Chương 7: 7




Còn ở bên này thì Triệu Viễn cũng đã ra khỏi động.

Trần Dương liền bước tới bên cạnh Triệu Viễn:
"Chúc mừng Ngưu huynh đã đột phá thành công".
Triệu Viễn liền xua tay.
"Không có gì, chỉ là đột phá một tiểu cảnh giới mà thôi, không đáng là gì cả.

Dù ta có đột phá thì cảnh giới cũng không bằng được mạp ngươi a"
Rồi nhìn kỹ Trần Dương một chút:
"Nhìn khí cơ này của ngươi chắc cũng không đến bao lâu thì có thể đột phá thiên nhân cửu trọng a".
Mập mạp cười nói: "muốn đột phá còn kém một bước".
Được rồi..
"Từ lúc ta bế quan luyện đến nay cũng đã qua 2 ngày rồi.

Chúng ta không lãng phí thời gian nữa mau trở về Phong Vân thành thôi.

Triệu Viễn liền thúc giục
Đi gần 5km đến một sơn cốc thì bỗng nhiên Triệu Viễn dừng lại.

Đột nhiên dừng lại khiến cho Trần Dương không hiểu được liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy Ngưu huynh".
"Sơn cốc này có chút cổ quái".


Trần Dương cũng nhìn đi nhìn lại vài lần.
"Không phải cũng giống như mấy sơn cốc trước chúng ta ở đó sao".
Trong lòng Triệu Viễn cảm thấy: "sao như có thứ gì đang triệu hoán ta vậy".
"Ta luôn cảm thấy sơn cốc có cái gì đó, bây giờ về Phong Vân thành ta cũng không chuyện gì, đấu giá hội cũng 15 ngày sau mới cử hành, chi bằng vào sơn cốc này có huyền cơ gì".
Triệu Viễn nhìn mập mạp và nói tiếp:
"Nếu ngươi có chuyện cần giải quyết thì có thể đi về giải quyết.

Ta sẽ vào xem có cái gì".
Trần Dương nghe vậy cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.
— QUẢNG CÁO —
"Ngưu huynh chúng là huynh đệ, nếu trong sơn cốc có nguy hiểm gì thì chúng ta người còn có tỉ lệ chạy thoát cao hơn".
Thấy Trần Dương cũng đã quyết tâm nên Triệu Viễn cũng không nói nhiều.
"Vậy được rồi, vào xem thử trong sơn cốc này có cái gì".
Ngay sau khi 2 người tiến vào trong sơn cốc thì ở bên ngoài bỗng xuất hiện 5 đạo thân ảnh chính là đám người Liên Hoa tiên tử.
Lúc này Ngô Phong nói:
"Không tên mập mạp của Trần gia kia sao lại ở đây, bên cạnh hắn người kia không biết là ai mà lại cùng mập mạp này một nơi".
Bỗng Ngạo Thế Quân cũng nói:
"Như vậy chắc Trần gia cử tên mập mạp này đi thăm gia đấu giá mà không phải ca ca hắn tới".
"Chắc là ca ca hắn đến sau nên không tới Hắc ám sơn mạch lịch luyện như chúng ta" Linh Tiểu Yêu lên tiếng.

Đột nhiên có một tiếng hừ lạnh vang lên khiến cho mọi người chú ý thì nhìn thấy đó là Huyết Vô kỵ.
"Chúng ta quan tâm gì đến chuyện này, trước mắt tên mập mạp kia có sống sót ra khỏi được sơn cốc hay không đã là một chuyện.


Chỉ cần hai tên kia giao đấu với Tử kim sư thì chắc chắn lưỡng bại câu thương lúc đó là cơ hội chúng chúng ta, xem lúc ai có thể giành với ta linh chi vạn năm.
Trong lòng Huyết Vô Kỵ không ngừng nghĩ tới cảnh mình đoạt được linh chi vạm năm.
"Chỉ cần ta đoạt tới linh chi vạn năm sau đó dùng thì đột phá tới thiên huyền cảnh thì chỉ là chuyện quá dễ dàng".
Ngay lúc này trong sơn cốc đập vào mắt của Triệu Viễn là một cửa hang động rất lớn.
Bỗng Trần Dương đi ra bên trái tốt một tiến ngạc nhiên lên:
"Sao nơi này có một cái vực sâu thế này".

Triệu Viễn cũng tiến lại gần xem thì lạnh cả người, nhìn xuống phía dưới sâu không tới đáy, âm phong thổi khắp xung quanh như có thể xé nát không gian, không dừng lại ở đó phía dưới còn có vụ khí mù mịt khắp nơi.
Trong lúc đó như có một lực lượng lôi kéo linh hồn của Triệu Viễn ra khỏi cơ thể, khiến cho toàn thân cơ thể Triệu Viễn cứng đờ, không thể động đợi.
"Giờ phải làm sao đây, nếu ta không tìm ra biện pháp thì linh hồn ta bị lôi kéo ra ngoài thì nguy hiểm rồi".
Trong thời khắc sinh tử đó, từ trong đan điền Triệu Viễn tuôn ra một đoàn hỗn độn khí bao phủ toàn thân.
Đúng lúc này Triệu Viễn mới tỉnh hồn lại và lôi kéo Trần Dương ra cách xa vực sâu.

Cũng lúc đó hỗn độn khí cũng lập tức trở lại bên trong đan điền.

"Cũng may là có hỗn độn khí mới khiến ta tỉnh lại, không thì đã sớm mất mạng rồi".
— QUẢNG CÁO —
"Nơi này thật đáng sợ, trong vô hình đã có thể lấy đi mạng người" Triệu Viễn không ngừng thở hổn hển.
Lúc này ở bên cạnh Trần Dương đã đổ mồ hôi toàn thân.
"Xít nữa là mất mạng rồi".
Sau đó quay sang nhìn Triệu Viễn "vừa rồi nếu không có Ngưu huynh ngươi thì mạng của tiểu đệ đã không còn, nếu sau này ngưu huynh có chuyện gì cứ gọi tiểu đệ, dù có dầu sôi lửa bỏng ta nhất định không chối từ".


Triệu Viễn nhìn nhìn Trần Dương vài lần thấy mập mạp này đang nghiêm túc thì cũng nói "ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời hôm nay mập mạp ngươi nói".
"Nơi này quá quỷ dị và vô cùng nguy hiểm, chúng ta mau rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt" Triệu Viễn liền thúc giục.
Lúc hai người chuẩn bị bước chân rời khỏi sơn cốc thì bỗng có một tiếng gầm vang lên.
Chưa đợi hai người kịp phản ứng thì từ trong hang động bông lao ra một con yêu thú dùng ánh mắt khóa chặt hai người.

Trước mắt hai người hiện ra một một con yêu thú thân hình như hổ, như báo toàn thân màu tử sắc, chỉ có phần lông bờm là kim sắc.
Bỗng đột nhiên Triệu Viễn kinh hãi thốt ra.
Đây...đây…
"Chẳng lẽ là tử kim sư, địa cấp yêu thú khi trưởng thành thì thực lực sánh ngang thiên địa cảnh của nhân loại".
Trần Dương nghe nói vậy cũng vô cùng kinh hãy.
"Vậy chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải táng thân tại nơi này sao".
"Con tử kim sư này vẫn chưa trưởng thành, mập mạp ngươi để ý kỹ nó mới chỉ đến nhân cấp cửu trọng đỉnh phong, dù đã một chân bước vào huyền cấp yêu thú nhưng vẫn còn kém xa huyền cấp yêu thú chân chính".

Ở trên Phần Phiên đại lục ai cũng biết chỉ cần nơi nào có yêu thú mạnh mẽ trấn giữ thì chắc chắn nơi đó có thiên tài địa bảo nên yêu thú mới ở lại bảo vệ.
Triệu Viễn nói tiếp "chắc con tử kim sư này ở là canh giữ thiên tài địa bảo, nếu không nơi quỷ dị như này thì làm gì có con yêu thú nào mà ở trong này".
Nghe có thiên này địa bảo thì mắt Trần Dương cũng bắt đầu sáng lên, nhưng lại dập tắt ngay lập tức.
"Chúng ta đánh không lại nó a".
"Không phải mập mạp ngươi còn có phi điểu sao, dù chiến lực của nó không ra sao nhưng tốc độ chạy thì rất nhanh, nếu đánh không lại thì chúng ta có thể chạy mà".
Chưa đợi hai người thương lượng xong thì tử kim đã bắt đầu xông tới một chảo vung ra hướng về Triệu Viễn và Trần Dương.
Lúc này Triệu Viễn mới kịp phản ứng, lập tức vận chuyển lên súc địa thành thốn hướng về phía sau đi.
"Không ngờ súc sinh này lại hướng về phía ta tới".
Triệu Viễn cũng không chịu yếu thế cũng ngay lập tức vận chuyển hỏa viêm tung ra một chương sau đó hai đoàn hảo diễm va vào nhau.

— QUẢNG CÁO —
Ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, mà chưởng lực của Triệu Viễn đã bị đánh tan hết.

Nhưng tử sắc hỏa diễm của tử kim sư vẫn còn không tiêu tan hết vẫn còn một phần hỏa diễm hướng về phía Triệu Viễn.
Tức khắc hỏa diễm nện vào ngực lập tức thổ huyết bay ra ngoài hơn 5m.
Cũng lúc đó Trần Dương lập tức xông tới chém một đao về phía sau lưng tử kim sư, nhưng tử kim sư đã phản ứng lại.
Dùng móng vuốt vỗ về một đao này của Trần Dương một tiếng kim loại va chạm vang lên cả người Trần Dương và đao ngã lăn ra ngoài.
Sơn cốc bên ngoài Linh Tiểu Yêu sợ hãi thốt lên, nhưng lại nhanh che miệng lại.

"Không ngờ thể phách của tử kim sư lại mạch như vậy có thể trực tiếp đối kháng với thanh đao của mập mạp".
Linh Tiểu Yêu vội hỏi.
"Giờ chúng ta có nên vào liên thủ với hai người họ không, như vậy chúng ta cũng sẽ bớt được chút tinh lực hơn".
Huyết Vô Kỵ lạnh nhạt nói "cần gì phải liên thủ với hai tên phế vật kia, đợi tử kim sư giết hai tên đó chúng ta chỉ cần dùng hết toàn lực một đòn đánh bất ngờ thì tử kim sư nhất định sẽ tử vong".
Linh Tiểu Yêu bỗng nhìn về những người còn lại không thấy họ lên tiếng, nên cũng đã hiểu họ ngầm thừa nhận lời của Huyết Vô Kỵ nói nên cũng không nói gì thêm.
Lúc này trong sơn cốc thì tử kim hướng về phía Triệu Viễn đi tới.
Trong thời khắc đó Triệu Viễn cũng cảm nhận được một nguy cơ đang dần tiến về phía mình.
"Không được ta phải làm gì đó mới được, trong cơ thể ta có long huyết nếu như ta có thể long hóa thì có thể đánh bại được tử kim sư".

Nghĩ như vậy Triệu Viễn bắt đầu thúc giục long huyết trong cơ thể hướng về cánh tay phải.

Trong nháy mắt thì cánh tay phải bắt đầu mọc ra long lân, rồi đến ngón tay cũng long hóa thành long vuốt.

Đồng thời thì tử kim sư cũng đã tiến tới trước mặt, không đợi tử kim sư tấn công thì Triệu Viễn đã dùng long trảo của mình đánh về trái tim của tử kim sư.
Không có trở ngại gì thì cánh tay của Triệu Viễn đã xuyên vào trái tim của tử kim sư nháy mắt đó Triệu Viễn đã xoắn nát trái tim của tử kim sư khiến cho nó tử vong.
Nhưng Triệu Viễn cũng không tốt bao nhiêu, trong nháy mắt dùng long trảo đó thì nó đã hút hết thể và linh lực của Triệu Viễn mới có thể dùng được một trảo vừa rồi.
Lúc này Triệu Viễn đứng còn không vững, cũng may Trần Dương kịp thời tới đỡ nên mới không ngã xuống, mập mạp giờ tử kim sư đã chết chúng ta vào trong hang động xem có bảo vật gì..