Người bên ngoài đã tan đi, Lý Minh Lâu cũng bắt đầu dùng cơm sáng. Lúc này, sau khi đồ ăn được đưa tới, Kim Kết đã ngăn tất cả mọi người ở ngoài hành lang không cho vào phòng, mà khi chia thức ăn cũng một mình nàng làm.
Nàng hạ quyết tâm bảo vệ thật tốt đại tiểu thư, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy vết thương của đại tiểu thư.
Lý Minh Lâu nhìn Kim Kết đang bận rộn, nàng đã không nhớ lúc mình 13 tuổi có hạ nhân nào đáng tin ở Lý gia hay không.
Bởi vì nàng chưa từng quan tâm hay để ý đến những việc như này, lúc phụ thân còn sống, nàng không cần. Lúc phụ thân không còn, ở Hạng gia phủ Thái Nguyên cũng không cần. Nàng chưa từng gặp phải việc khó khăn gì, cũng không biết cái gì là gọi phiền não, mọi thứ đều hài lòng thuận ý, xuôi gió xuôi nước cho đến khi chết.
Lý Minh Lâu cười cười.
"Tiểu thư." Kim Kết đứng bên cạnh nhắc nhở.
Lý Minh Lâu hồi thần ngồi xuống bàn, duỗi tay tháo một lớp vải quấn trên mặt để dễ bề ăn cơm, Kim Kết cúi đầu lui ra, đứng ngoài cửa thủ vệ.
Bên người Lý Minh Lâu có hai dạng hạ nhân, một là người theo tới từ Kiếm Nam, hai là do Lý gia phân công tới, Kim Kết thuộc dạng thứ hai.
Thoạt nhìn bề ngoài Lý Minh Lâu là một cô nương kiêu căng xa xỉ, nhưng khi tiếp xúc mới biết tính tình nàng không hề ngang ngược kiêu ngạo. Điều bọn hạ nhân phải làm là chăm sóc tốt cho nàng, chơi cùng nàng, bất luận là người của Kiếm Nam hay là Lý gia, làm được việc này cũng không khó.
Lý Minh Lâu không bao giờ chia hạ nhân bên người là mới hay cũ là xa hay gần, bởi vì nàng không cần phải để ý, người nào không tốt thì đổi một người là được, nàng không thiếu người, cũng không cần phải tín nhiệm ai. Nàng là con gái của Lý Phụng An, điều người khác phải làm là khiến nàng vừa lòng, khiến Lý Phụng An vừa lòng.
Nhưng hiện tại Lý Phụng An đã không còn nữa.
Đứa trẻ không có cha mẹ giống như cọng cỏ dại. Kim Kết đã từng nếm trải. Sau khi cha mẹ nàng chết, người trong tộc đã bá chiếm nhà ở và đất đai nhà nàng, còn nói dối là để lạc mất nàng, nhưng thật ra là bán cho người mô giới, cũng may nàng bị bán vào Lý gia.
Kim Kết vừa cảnh giác lại vừa ưu thương nhìn bốn phía, bên ngoài viện, bọn nha đầu đang đứng chờ sai phái, nhưng không hề yên lặng như mấy ngày trước đây, có tiếng nói truyện khe khẽ truyền vào, còn có đám vú già đi qua đi lại, ngẫu nhiên sẽ lớn gan ngó vào bên trong nhìn xung quanh.
Ở vùng khỉ ho cò gáy, điêu dân còn ăn thịt uống máu người không thèm nháy mắt, mà trong đại trạch nhà giàu cũng không phải toàn đều là người thiện lương.
Huống chi hai tỷ đệ Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc đang tọa ủng không phải là căn nhà cũ nát hay một mẩu đất cằn.
....
....
Đại trạch Lý gia rất lớn, bốn huynh đệ dòng chính đều có sân viện riêng, mà bọn nhỏ trong nhà cũng nhiều. Lý lão phu nhân muốn đối xử bình đẳng cho nên không phân biệt cháu trai hay cháu gái đều phân chia mỗi người một sân ở gần nhau. Khi chưa thành thân thì những chi phí ăn mặc đi lại, đọc sách đều do bà chi ra.
Khi Lý Phụng Thường mang Lý Minh Ngọc tới thì phòng của bà đã chen đầy, con dâu, cháu trai, cháu gái, chắt trai chắt gái đều ở.
Vì chuyện của Lý Minh Lâu cho nên thường thường Lý lão phu nhân ngày đêm không được an ổn, nhóm con cháu cũng ưu sầu không thôi, ngày ngày hầu hạ trước mặt.
"Tâm can của ta ơi." Lý lão phu nhân ôm lấy Lý Minh Ngọc khóc lớn, vỗ vỗ vai hắn:
"Có dọa con sợ hay không."
Lý Minh Ngọc ỷ trong ngực bà, duỗi tay vỗ vỗ vai lưng bà:
"Cũng dọa hư tổ mẫu đúng không."
Tả thị bước lên, khuyên nhủ:
"Hiện giờ đã bình an về nhà rồi, mẫu thân và Ngọc Ca nhi đừng khóc nữa, Ngọc ca nhi còn chưa ăn cơm mà?"
Nghe thấy hắn còn chưa ăn cơm, Lý lão phu nhân vội ngừng khóc hô:
"Tại sao còn chưa ăn cơm?"
Lý Minh Ngọc nói:
"Nửa đêm hôm qua cháu mới tới, nói chuyện với tỷ tỷ nên ngủ muộn, tỉnh cũng muộn, vừa mới dậy."
Lý lão phu nhân không chờ hắn nói xong đã gọi người dọn cơm.
"Ngọc ca nhi đói lả rồi nhỉ." Tả thị vừa hỏi vừa cùng hai chị em dâu tự mình bày biện đồ ăn.
"Lúc trước, cháu không cảm thấy đói." Minh Ngọc nói xong, duỗi tay xoa xoa bụng, ngượng ngùng nói thêm:
"Hiện tại đúng là có chút đói bụng."
"Lúc trước là cháu không rảnh để lo lắng chuyện đó." Tam phu nhân Vương thị ôn nhu nói:
"Giờ thả lỏng rồi, không cần lo những chuyện khác nữa."
"Đâu chỉ không đói bụng, cũng không buồn ngủ đúng không." Tứ phu nhân Lâm thị cúi người đoan trang cúi xuống nhìn mặt của Lý Minh Ngọc:
"Nhìn xem này, đáy mắt toàn quầng thâm."
Lý Minh Ngọc nhìn về phía Lý lão phu nhân nói:
"Tổ mẫu cũng đói lả rồi, mắt tổ mẫu cũng đỏ ửng nữa."
Lý lão phu nhân lại duỗi tay ôm hắn rơi lệ một lần nữa.
Tả thị dịu dàng nói:
"Hiện tại, mọi chuyện đã tốt hơn, còn ở nhà của mình, không cần lo lắng nữa, nên ăn ngon ngủ kỹ thôi."
Lý Minh Hoa đứng ở bên cửa sổ đi ra vài bước, gọi tên một nha đầu, thấp giọng hỏi mấy câu. Sau đó đi đến bên người Lý lão phu nhân nói:
"Tổ mẫu, bên đại tiểu thư đã dùng cơm rồi, còn ăn nhiều hơn hôm qua 2 chén cơm đấy, chúng ta cũng đói lả, mọi người đều đói lả."
Lý Minh Kỳ mỉm cười, yên lặng không mở lời.
Lý Minh Nhiễm gật gật đầu nói:
"Tổ mẫu, cháu cũng đói bụng."
Mấy tiểu cô nương vừa mở miệng thì cả phòng trở nên náo nhiệt oanh thanh yến ngữ, Lý lão phu nhân vừa chảy nước mắt vừa cười:
"Được rồi, được rồi, đều đói bụng, đều ngồi xuống ăn cơm đi." Bà nói.
Đám cháu trai cháu gái, chắt trai chắt gái đều ngồi cùng một bàn với bà, còn 3 cô con dâu thì không cần phải hầu hạ nên đã ra gian ngoài ăn cơm.
"Thật không biết Ngọc ca nhi lại có thể nói như vậy." Vương thị tủm tỉm nói: "Trước kia về nhà luôn chỉ đi theo sau Tiên Nhi, không nói cũng không cười."
Đó là bởi vì hắn không cần nói chuyện. Có Lý Phụng An, hắn có nói hay không cũng giống nhau, bởi vì đã có người nói hộ hắn.
"Ngọc ca nhi còn nhỏ nhưng là con trai của đại ca. Giờ đại ca không còn nữa, đứa nhỏ phải khởi động lại gia nghiệp." Lý thị nói: "Phải làm người lớn rồi, cũng hiểu chuyện hơn."
Tả thị quay đầu nhìn vào buồng trong, thấy hắn đang nâng bát lên muốn thêm cơm, Lý lão phu nhân vui mừng thúc giục bọn nha đầu lấy cơm cho hắn.
"Ăn từ từ, còn rất nhiều." Bà lau lau hạt cơm trên khóe miệng của hắn, hỏi:
"Chuyện tỷ tỷ của cháu là như thế nào vậy? là người của Hạng gia bất kính với con bé hay sao?"
Lý Minh Ngọc nuốt miếng cơm đang ở trong miệng xuống, lắc đầu:
"Không phải."
Người trong nhà lẫn ngoài nhà đều dựng lỗ tai lên nghe, chuyện vì sao Lý Minh Lâu lại đột nhiên mất tích đã ở trong đầu họ bồi hồi nhiều ngày nay, có vài giả thuyết đã được đưa ra, hiện tại họ có biết được đáp án hay không?
"Tỷ tỷ nhớ nhà thôi." Lý Minh Ngọc nhẹ nhàng nói, cũng không cảm thấy chuyện này có gì là nghiêm trọng.
Nhớ nhà...
Chỉ đơn giản như vậy?
Lý Minh Ngọc cầm muỗng múc một thìa cơm to.
"Tỷ ấy sợ hãi."
Sợ hãi?
"Thật ra, cháu cũng sợ hãi." Lý Minh Ngọc nắm chặt cái muỗng, cúi đầu, thanh âm rầu rĩ.
"Cha đã không còn nữa, tỷ tỷ cũng phải đi xa, một mình cháu ở Kiếm Nam... cháu... cháu cũng muốn chạy..."
Lý lão phu nhân ôm chặt hắn vào lòng, khóc lớn, 3 cô con dâu cũng vội vàng buông bát cơm chưa kịp ăn, đi vào khuyên giải, an ủi.
Lúc này, Lý lão phu nhân không dễ dàng khuyên giải như trước, bà gọi cả 3 đứa con trai của mình là Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu, Lý Phụng Cảnh mắng một trận.
"Năm nay Tiên nhi mới 13 tuổi, Ngọc ca nhi mới 10 tuổi, vẫn chỉ là đứa nhỏ, một đứa bị ném tới phủ Thái Nguyên gả chồng, một đứa bị ném tới Kiếm Nam đạo. Bọn nhỏ đã không còn cha nữa, mấy người là thúc thúc có phải cũng chết hết rồi hay không."
"Bọn nhỏ không đi đâu hết nữa, cứ ở nhà lại cái nhà này thôi, ta xem ai dám đuổi bọn nhỏ ra ngoài."
...
Khi bóng đêm buông xuống, Lý Phụng Thường mới có thể về phòng tạm nghỉ. Tuy rằng hôm nay vẫn là một ngày rối ren như cũ, không ăn được cũng không ngủ được, nhưng so với mấy ngày trước, tinh thần hắn càng tốt hơn.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Nhớ nhà cho nên trốn về?" Lý Phụng Thường nhíu mày. "Chuyện này thì có gì mà không thể nói ra?"
Tả thị cười cười:
"Đúng là chuyện này không phải không thể nói, nhưng phải xem là nói với ai, Tiên nhi đâu có thân cận với chúng ta."
Lý Phụng Thường không thích nghe điều này, hắn nói:
"Đều là người một nhà sao lại thân hay không thân?"
Tả thị thay đổi cách nói:
"Đúng là hai đứa nhỏ không thân cận với chúng ta, bởi vì từ nhỏ không ở bên nhau, trẻ nhỏ mà, đều sợ người lạ."
Điều này thì Lý Phụng Thường không phản bác.
"Cho nên đứa nhỏ kia đi được nửa đường thì sợ hãi, muốn trở về nhưng lại không dám nói. Mặc kệ là Hạng gia hay chúng ta, nàng không tin hai bên sẽ chịu nghe nàng nói, cho nên dứt khoát tự mình trộm chạy đi." Tả thị nói tiếp:
"Không nghĩ rằng gặp phải đá rơi đất lở, thiếu chút đã bị đè chết, càng sợ hãi hơn, cho nên đã lạc đường."
Lý Minh Lâu chưa từng ra cửa một mình, mà xa phu Phương Nhị kia lại là người từ Kiếm Nam đến, không biết đường đi lối lại cho nên lạc đường là điều bình thường. Lý Phụng Thường gật gật đầu, chuyện này coi như đã được giải thích, hơn nữa tất cả đều đã là quá khứ, không còn quan trọng nữa.
"Thì ra là thế, như vậy cũng tốt, bị dọa như vậy cũng sẽ thân cận hơn với người trong nhà." Hắn nói. "Nhưng mà, hai đứa nhỏ không thể ở lại được."