Đệ Nhất Hầu

Chương 105



105. Mời đại nhân từ Hoài Nam đạo tới cùng chung.

Hiện tại trong tầm mắt toàn bộ quân doanh đều là quan binh, nhưng quan binh và quan binh cũng có khác nhau. Đại đa số trên eo chỉ có một cây đao, mặc binh phục không có giáp y, chỉ có một phần nhỏ quan binh mặc áo giáp và có binh khí hoàn mỹ.

Quần áo khác nhau khí thế cũng khác nhau, quan binh mặc giáp y giống như những chú ngỗng lớn, xoải bước giữa một đám gà gầy vịt ngốc đi vào doanh trướng.

"Mặc kệ là phu nhân gì thì không thích hợp tới quân doanh." Cầm đầu đám ngỗng lớn kia nhíu mày nhìn nữ tử duy nhất trong doanh trướng.

Hoài Nam đạo phái hơn một trăm binh mã cuối cùng cũng đã đến huyện Đậu, hiện tại bọn họ là chủ nhân của quân doanh.

Thủ lĩnh là giáo úy Chúc Thông, hắn đưa mắt đánh giá nữ tử bọc áo choàng đen đội mũ chụp đầu, dưới mũ là khuôn mặt bị bố vải bao bọc, nàng đứng xen lẫn trong đám quan viên cực kỳ bắt mắt.

"Chúc giáo úy," Chủ bộ khách khí giới thiệu. "Đây là Võ thiếu phu nhân mà ta từng nhắc tới, là nàng để cho hộ vệ của mình triệu tập dân chúng tới bảo về thành trì tiêu diệt sơn tặc, làm cho dân tâm huyện Đậu có thể an ổn mà chờ binh mã của đại nhân đến đây."

Nói tới đây, ông lắc đầu tự giễu.

"Bằng không thì không biết có bao nhiêu người phải chạy nạn tới phủ thành, đạo nha khiến cho Hoài Nam rối loạn, quan viên trên dưới huyện Đậu chúng ta thật là mang trọng tội."

Tuy rằng Chúc Thông là võ tướng nhưng cũng hiểu ý của chủ bộ là đang khoe thành tích cho vị Võ thiếu phu nhân này. Đây là đại ân nhân của huyện Đậu, xin mời hắn khách khí một chút.

Hắn không thể phủ nhận công lao của nữ tử này, nhưng là ân nhân của Hoài Nam thì cũng có chút quá:

"Phu nhân có công, trước khi ta tới cũng đã nghe Quan Sát sử đại nhân chính miệng khen ngợi, nghe nói phu nhân muốn vào kinh thăm Lương lão đại nhân, hành trình trì hoãn đã lâu như vậy rồi, hiện tại...."

Lý Minh Lâu tiếp lời hắn: "Chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi, Chúc đại nhân suất binh tới đây, chúng ta có thể dỡ xuống gánh nặng này, xin mời Chúc đại nhân nhìn xem những dân tráng đó có thể dùng hay không."

Muốn tranh công ư. Chúc Thông suy nghĩ, vậy thôi, ngươi tốt, ta tốt, mọi người cùng tốt đi. Nói vài lời dễ nghe lại không có tổn thất gì. Là võ tướng hành động như sấm rền gió cuốn không cần nói nhiều, hắn giơ tay: "Từ lâu đã nghe đại danh của Chấn Võ quân, hôm nay được chính mắt trông thấy."

Lý Minh Lâu uốn gối đáp lễ: "Xin mời Chúc đại nhân."

"Giết!"

Tựa hồ như đất bằng dậy sấm, tiếng hô quát đồng thanh truyền đến.

Diễn võ trong quân doanh bắt đầu rồi.

...

...

Dân tráng doanh cũng trở nên sôi trào, tất cả mọi người đứng trên giá gỗ đơn sơ nhóm chân bám tường nhìn vào quân doanh.

Mấy người Võ Nha Nhi cũng đứng trong đó, khác với lúc trước, lúc này Võ Nha Nhi đã mặc binh phục. Chẳng qua binh phục này không thể khiến hắn bước vào quân doanh đứng trước mặt Võ thiếu phu nhân được.

Lão Hàn duỗi tay, khoa tay múa chân cách không nói: "Cả đường đi xa như vậy, không có nơi nào chúng ta không thể đi qua vậy mà lúc này ở gần như vậy, vì sao chúng ta không thể vượt qua được?"

Bởi vì cả đường đi bọn họ có mục đích không cần kiêng kỵ gì cả và không có điều gì có thể ngăn cản cả. Hiện tại mục đích ở ngay trước mắt, chỉ một tấc vuông nhưng lại là một cái lồng giam. Nương của hắn ở trong tay những người này, sinh tử không biết, an nguy khó dò, Võ Nha Nhi yên lặng nhìn phía trước.

...

...

Chúc Thông kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong Diễn Võ Trường một đội dân tráng mặc binh phục trên tay nắm những vũ khí khác nhau, theo từng nhịp trống nhanh chóng bước lên, lui về, sang trái, rẽ phải.

Thuẫn binh ở phía trước, trường thương ở giữa, đại đao hai bên. Mặc kệ là binh khí gì thì động tác của bọn họ đều rất đơn giản. Thuẫn binh ngồi xổm giơ thuẫn lên rồi cất bước chạy, lặp đi lặp lại. Trường thương nâng cao đâm ra thu lại, lặp đi lặp lại. Đại đao bổ xuống múa may về trước, tiếng hô vang cũng rất đơn giản. Bên trong Diễn Võ Trường đồng thời vang lên những tiếng hô đơn điệu.

Khán đài cũng không quá cao lớn, đám quan lại đứng phía trên luôn cảm thấy đám dân tráng phía dưới sắp vọt tới trước mắt, đao thương mang theo gió lạnh sắc bén lướt qua khuôn mặt khiến họ phát đau.

Khác hẳn lần xem lúc trước.

Lần trước họ cảm thấy như vừa nuôi dưỡng được một chú hổ nhỏ, có thể dắt ra hù dọa người, lúc này chú hổ nhỏ này đã có thể mở miệng cắn người rồi.

Chúc Thông vừa kinh ngạc lại hưng phấn, hắn thấy rõ, ngoại trừ cắn người ra thì còn có thể trực tiếp kéo ra chiến trường tham gia chiến trận. Thoạt nhìn là đơn giản còn vụng về không có gì hoa lệ nhưng lại nghiêm mật tựa như không chê vào đâu được.

Triển lãm binh trận kết thúc, đám dân tráng thay bằng gậy gỗ được bọc vải rồi bắt đầu phân chia đối chiến. Điều này càng khiến cho mọi người thấy rõ được uy lực của đội ngũ đơn giản mà vụng về này.

Chiến đấu cực kỳ kịch liệt, tiếng la rung trời, mặc dù mỗi người trong diễn luyện đều dùng hết toàn lực nhưng so với đội ngũ lúc trước thì quả thật rất hỗn loạn.

"Không... không, vẫn cực kỳ nghiêm chỉnh." Chúc Thông sửa đúng lại lời bình phẩm sai lầm của đám quan lại phía sau. "Mọi người nhìn bên đội Giáp đi khi có một người ngã xuống thì người khác ngay lập tức lấp lại, bảo đảm cho hai cánh luôn hoàn chỉnh."

Chủ bộ gật đầu: "Quả nhiên là vậy, Chúc đại nhân xem thật cẩn thận." Nói rồi ông lại gọi Nguyên Cát. "Nghe nói đây là lần đầu đối chiến như vậy?"

Nguyên Cát biết rõ đây là ý tốt của Chủ bộ, hắn thưa dạ.

"Vị này là hộ vệ của Võ thiếu phu nhân, hắn là người triệu tập cùng như huấn luyện cho những dân tráng kia." Chủ bộ cười ha ha giới thiệu.

Chúc Thông liếc mắt đánh giá Nguyên Cát một cái, thoạt nhìn rất bình thường nhưng nếu là gia tướng của Võ thiếu phu nhân, hắn cũng không ngại phải hạ mình: "Ta thấy bên Giáp có vẻ sẽ thắng trận."

Cũng thảo luận, giao lưu cũng là một phương thức biểu đạt tán dương.

Nguyên Cát gật đầu nói: "Chúc đại nhân nhìn rõ mọi việc."

Chúc Thông cười cười đưa tầm mắt trở lại Diễn Võ Trường, chợt thấy đội Giáp vốn đang từng bước ép sát như nước chảy mây trôi lại xuất hiện một lỗ hổng. Hóa ra là một dân tráng đang múa may gậy gỗ nghênh chiến với đại đao của bên đội Ất. Dân tráng này thân thể cao lớn, cánh tay thon dài dáng người linh hoạt, cầm một cây gậy gỗ múa may đến hoa cả mắt, khiến cho bốn người cầm đao gỗ bên kia bị đánh bay....

"Tốt." Chủ bộ cùng đám quan lại trầm trồ khen ngợi.

Chúc Thông ái dà một tiếng nói không tốt, âm thanh vừa thoát ra thì đã thấy binh lính mang trường thương của đội Ất quay lại bao vây. Trường thương vung tới, đội Giáp vội chống đỡ, nhưng bởi vì người kia rời đội ngũ đối chiến với 4 người khác cho nên không kịp lấp người vào chỗ hổng, tức thì một góc này trở nên hỗn loạn.

Phảng phất như con đê bị sụp xuống một góc, tức khắc hồng thủy phun trào, thế cục không thể chống đỡ, đội ngũ của bên Giáp tán loạn bị đánh bại bởi đội ngũ chỉnh tề của bên Ất.

Chúc Thông chống eo cảm thán: "Chiến trường là như vậy, thiên biến vạn biến, thắng bại được quyết định trong thời gian ngắn ngủi."

Một tiếng trống vang lên, chém giết dừng lại.

Diễn Võ Trường vang lên tiếng hoan hô, dân tráng đội Ất nhảy nhót múa may binh khí trong tay, mà bên đội Giáp thì ảm đạm ngã ngồi trên mặt đất, có rất nhiều người phẫn nộ đấm đấm xuống mặt đất. Nhưng lại một tiếng trống trận vang lên, mặc kệ là vui sướng hay bi thương đều lập tức đứng lên, xếp hàng tụ tập trước khán đài một lần nữa.

Chủ bộ chủ động hỏi Chúc Thông: "Đại nhân, ngài thấy thế nào?"

Chúc Thông gật đầu cảm thán: "Không tồi, nếu sớm có chúng nam nhi như vậy thì Vương tri huyện cũng Đỗ đoàn luyện không đến mức..."

Nếu còn Vương tri huyện và Đỗ đoàn luyện thì huyện Đậu không có đám dân tráng này rồi. Chủ bộ không nói về đề tài này nữa mà chỉ thở dài, nhìn Lý Minh Lâu vẫn luôn yên lặng đứng một bên: "Thiếu phu nhân, chúng ta nên chọn ra những người xuất sắc nhất đúng không?"

Lý Minh Lâu đi lên phía trước, khi nàng bước ra, đám người dưới khán đài bắt đầu xôn xao, biểu tình khẩn trương lại chờ đợi.

"Chúc đại nhân, ngài cảm thấy đội nào tập luyện tốt hơn?" Nàng hỏi.

Chúc Thông đỡ eo nói: "Đội Ất đi, dù bọn họ có bại lui nhưng không hề tiêu tan, mà bắt lấy thời cơ chuyển bại thành thắng."

Lý Minh Lâu nhìn xuống dưới khán đài, cất vang giọng nữ lanh lảnh: "Chúc giáo uy của Hoài Nam đạo tán thưởng đội Ất."

Tiếng hô như sấm vang lên, Chúc Thông hoảng sợ, không hiểu nguyên do chỉ một lời tán thưởng của mình cũng khiến bọn họ vui vẻ như vậy sao?

"Chúc đại nhân, xin mời phát eo bài giáp trường cho đội Ất đi." Nguyên Cát tiến lên nói.

Một hộ vệ nâng một chiếc bàn gỗ nhỏ, đặt một chồng eo bài trước người Chúc Thông.

Chúc Thông không hề xa lại với những eo bài này, thân là một giáo úy hắn có ba thủ hạ là lữ soái nghe theo mệnh lệnh, nhưng mà dân tráng này....

Chủ bộ tinh thông thủ đoạn nhìn mặt đoán ý trong quan trường, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Ý tượng trưng thôi, mặc kệ làm gì cũng nên phân chia ra ưu kém như vậy mới thúc đẩy mọi người hăm hở tiến lên." Ông lại đưa người đến gần lỗ tai người kia nói: "Có được cái này, có thể ăn ngon hơn, đa phần là thêm một miếng thịt."

Chúc Thông hiểu rõ, cưới duỗi tay túm lấy eo bài: "Mời các hảo hán đi lên."

10 người đàn ông với sắc mặc đỏ dừ hoặc trắng bệch bước lên, tiếp nhận eo bài từ tay Chúc Thông người đang mặc áo giáp cực kỳ uy vũ.

"Đây là quan tướng của Hoài Nam đạo ban thưởng cho các ngươi." Nguyên Cát đứng bên cạnh nói.

Đây là được quan phủ khen ngợi, quan phủ vĩnh viễn là bầu trời trong mắt bá tánh. Đám người kia vốn dĩ đã kích động hiện giờ lại càng thêm kích động hơn, trên khán đài phát ra tiếng gầm rú, bọn họ lộn xộn thi lễ với Chúc Thông.

Chúc Thông có chút thụ sủng nhược kinh, hắn chưa làm gì mà đã nhận được sự cảm kích của những người này, nhớ lại đám thủ hạ dẫn theo binh lính của mình, một đám tỏ vẻ ta đây giống như đại gia vậy.

"Tốt, tốt, tốt." Hắn mỉm cười gật đầu: "Các ngươi làm rất tốt."

Lý Minh Lâu nói: "Ta có rượu ngon xin mời Chúc đại nhân và mọi người cùng vui vẻ."

Nguyên Cát cao giọng hô to: "Võ thiếu phu nhân mời mọi người uống rượu, không say không vui."

Tiếng hoan hô như sấm dậy cả trên lẫn dưới khán đài, trong không khí như vậy, Chúc Thông cũng bật cười, cho tới khi nhìn thấy cái gì gọi là cũng uống rượu không say không vui thì chỉ biết kinh ngạc trừng to mắt.

Giữa trời chiều, lửa trại bập bùng trong quân doanh, 10 cái lu lớn được xe vận chuyển đến. Mỗi một cái lu có 4 cái miệng bình, theo tiếng trống trận miệng bình được rút ra, chất rượu thanh triệt như dòng suối chảy xuống. Dưới lu rượu, đám đàn ông đã sớm chờ đợi phát ra tiếng kêu la, dùng chén, bát, gáo bồn tới đón, còn có người dứt khoát há to miệng ra đón lấy, giọt rượu như trân châu nhảy múa trên người.

Còn có người dứt khoát đứng luôn dưới vòi rượu tựa như đón chờ cơn mưa, rượu rót vào bụng mọi người, rót lên người mọi người và cả rót xuống mặt đất. Quân doanh giống như ao rượu, hương khí tràn lan trong đêm đông giá lạnh phảng phất như tiên cảnh.

Tửu trì, nhục lâm (Ao rượu, rừng thịt) là như vậy đúng không, Chúc Thông đọc không được nhiều sách chỉ có thể nghĩ đến một câu này.

Đây là quân doanh đấy, còn nữa việc này cũng quá lãng phí, rượu đấy sao có thể tùy ý chảy ào ào như vậy được.

Nhưng mà, trường hợp này thật khiến người mê say.

Chúc Thông cùng đám thủ hạ gia nhập vào buổi thịnh yến này, khi mà thức ăn và rượu ngon được tiếp thêm vào, trong khoảng khắc choáng váng lý trí chợt bừng tỉnh. Một chút ý thức trồi lên, vốn dĩ hắn tới đây làm gì nhỉ? Hình như là muốn đuổi Võ thiếu phu nhân này rời khỏi huyện Đậu đúng không?

Ngay sau đó hắn lại té ngã dưới lu rượu, tự mình cười to, thôi việc nhỏ đó chờ hôm nào rồi nói sau.

...

...

- --------------------------------