Ở khoảng đất trống, đối chiến đang diễn ra rất kịch liệt, bọn họ đã tiến hành được vài hạng mục như: bắn tên, dùng binh khí, cử tạ, hiện giờ là hỗn chiến.
Một đám liều mạng so đấu bằng đao thật kiếm thật.
Tuy rằng Võ thiếu phu nhân nói phải biết điểm dừng không được đả thương người khác nhưng bọn họ vẫn bị thương. Đại đa số là tự mình hại mình bởi thân thể họ.trụi, nắm binh khí trong tay, máu trên người điểm xuyết, tóc tai rối loạn, mặt mày dữ tợn, thông qua ánh lửa hừng hực chiếu rọi trông rất dọa người.
Nhưng không biết có phải là do thỉnh thoảng các thương nhân lại ném ti hoa, khăn lụa vào sàn đấu hay là do mỗi lần đánh thắng Hướng Cù Nhiêm sẽ đi tới trước mặt Võ Thiếu phu nhân mở miệng đòi tưởng thưởng, và lúc ấy nàng cũng sẽ tặng vàng bạc châu báu cho hắn. Sau đó người này sẽ nâng những thứ đó lên trước bàn dân thiên hạ đắc ý dào dạt khoe ra, mà dẫn tới khán giả hoan hô càng lúc càng điên cuồng hơn.
Không khí ấy không còn dọa người nữa.
Có rất nhiều người thua cuộc che mặt đi mất, cũng có người thua ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi. Có khả năng do quá mệt mỏi hay do vết thương quá nặng mà họ không hề rời đi. Võ thiếu phu nhân không hề xua đuổi họ mà còn cho hộ vệ đưa thuốc bột cầm máu và rượu thịt.
Khi nhìn nàng đối đãi với bọn họ như vậy, có rất nhiều thương nhân góp vui cũng đưa tới rượu thịt và đồ ăn, còn cả quần áo mới bởi quần áo lúc trước đã bị chính bọn họ xé xuống không biết mất đâu rồi. Hiện tại họ đều trầ.n trụi.
Từ đầu tới giờ đã có mấy chục người tới khiêu chiến với Hướng Cù Nhiêm, và hắn hoàn toàn bất bại.
Lão Hồ nhìn người trẻ tuổi trong sân tựa như một chú gà trống đang diễu võ dương oai thì nói: "Tiểu tử này đúng là có một chút bản lĩnh, không phải ra vẻ làm màu."
Võ Nha Nhi không hứng thú với ra vẻ hay làm màu gì, bởi vì nơi này không có ai chết cho nên về căn bản không phân thắng bại, đều là xiếc ảo thuật mà thôi.
Nhưng trường hợp này, không khí này quá mê người, Lão Hồ không nhịn được ngứa ngáy nói: "Đại Hắc, ngươi xông lên đánh ngã tiểu tử này là có thể đến trước mặt Võ thiếu phu nhân rồi."
Nhưng sau đó thì sao, nhận lấy chén rượu nàng ban cho rồi tưới lên đầu mình ư?
Võ Nha Nhi nhìn nữ tử ngồi ở khoảng đất trống, đèn đuốc bốn phía sáng ngời. Nhưng nàng lại tan vào bóng đêm như trước, hộ vệ rải rác bốn phía chỉ cách khoảng 5 bước chân. Phía sau nàng có một hộ vệ bung dù nhưng như vậy không thể ngăn cản được cánh tay của hắn.
Hắn chỉ cần duỗi tay là có thể nắm được cổ nữ tử này.
Giữa khoảng đất trống Hướng Cù Nhiêm đi qua đi lại với thân thể đầy rượu pha với máu loãng bắt đầu hô to "còn ai không phục nữa", lúc này đã không còn người nhảy ra.
Lão Hồ chọc chọc tay Võ Nha Nhi nhưng người nọ không hề có động tác gì.
Cầm được tính mạng của nàng thì sao, tính mạng của mẫu thân đã sớm bị người khác nắm lấy, nếu không thể bảo vệ được tính mạng của bà thì nắm được tính mạng của mấy chục người này có ích lợi gì đây.
Nếu mẫu thân không còn nữa, mạng của toàn bộ những người này có là gì.
Nhưng, hiện tại mẫu thân còn ở, chỉ cần là một giây, một phút thì hắn không thể không quan tâm được. Người bị nắm cổ ở đây là hắn.
Võ Nha Nhi thu tầm mắt lại, xoay người chen ra ngoài, Lão Hồ ở bên cạnh còn chưa phát hiện người đã rời đi, thấy vẫn không có người xông ra khiêu chiến, trong lòng gấp gáp vỗ mạnh vào người không quen biết bên cạnh khiến người kia kêu to.
Hướng Cù Nhiêm cao giọng hỏi 3 lần nhưng không có người nghênh chiến, hắn xoay người lại bước về phía Lý Minh Lâu: "Võ thiếu phu nhân, Hướng mỗ không phụ bảo đao được ngài tặng."
Đêm nay dân chúng hè nhau hoan hô vì được xem một trận tỷ thí vui sướng đầm đìa, khiến cho bọn họ nhận ra được giá trị của Hướng Cù Nhiêm không thua kém gì bảo đao và rượu ngon thịt tươi.
Lý Minh Lâu cầm trân bảo ném cho hắn, người kia ngồi bên chân nàng cài hết số châu báu kia lên người rồi phát ra tiếng cười to.
Lý Minh Lâu lại nhìn về sàn đấu: "Ta muốn gặp một vài vị tráng sĩ."
Mười mấy người thua cuộc vẫn ngồi nghỉ tạm hoặc chưa rời đi khỏi khoảng đất trống nghe vậy thì thấy kinh ngạc khó hiểu.
Lý Minh Lâu hô tên từng người.
"Tề Tạ Dương, tài ngự mã bắn cung của công tử chỉ sau Hướng Cù Nhiêm."
"Lương Cốc, lực lượng vô cùng lớn, là người đầu tiên giơ được trọng thạch, nếu không phải vì tránh người khác thất thủ bị va chạm cũng sẽ không sớm buông trọng thạch như vậy."
"Vương Khải, nhát kiếm đầu tiên trên vai Hướng Cù Nhiêm là do công tử đâm trúng, đa tạ công tử đã nhớ kỹ điểm dừng, không thương tổn hắn, nhưng vì điều này cũng đã trói buộc khoái kiếm của mình."
Khi nghe những lời nàng nói, mười mấy người kia từ kinh ngạc, khiếp sợ rồi đến kích động, còn có người vành mắt đỏ lên.
Võ thiếu phu nhân không xem bọn họ là xiếc ảo thuật.
Võ thiếu phu nhân không chỉ coi trọng Hướng Cù Nhiêm.
Võ thiếu phu nhân hiểu biết thân thủ của bọn họ cũng với những điều ẩn sâu bên trong.
Những người được đọc tên không hề do dự bước tới, Lý Minh Lâu bảo người lấy ra trân bảo, cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát hỏi: "Các công tử có bằng lòng bảo hộ sự bình an của ta không?"
Mười mấy người không hề nghĩ tới sẽ có kết quả này, nhất thời không biết phản ứng ra sao, cũng không giống Hướng Cù Nhiêm có công phu sư tử ngoạm đòi thưởng bảo đao, rượu ngon hay mỹ nhân.
Bọn họ là kẻ chiến bại.
Vì sao nàng lại muốn bọn họ?
"Sau khi chiến bại, các công tử không hề lập tức rời đi." Nàng nói.
Những lời này lập tức khiến cho bọn họ đỏ bừng mặt, muốn nhảy dựng lên vứt hết trân bảo trên tay xuống mặt đất.
"Thiếu phu nhân đây là thương hại chúng ta ư?" Một người đàn ông hô lên: "Ta là du hiệp, tuy rằng quan phủ và dân chúng đều không thích nhưng cũng không cần bố thí."
"Sau khi chiến bại, các công tử không lập tức rời đi, không phải do các công tử thất bại." Lý Minh Lâu nói. "Mọi người nhiệt tình dùng chân ý tới khiêu chiến, có bản lĩnh so tài cũng có bản lĩnh nhận thua, người có có bản lĩnh nhận thua có đôi khi còn lợi hại hơn so với người thắng."
Có thể như vậy sao?
Những người này tuy rằng còn đỏ bừng mặt nhưng không nổi giận nữa.
"Thiếu phu nhân, chúng ta không thể sánh bằng Hướng Cù Nhiêm cho nên ngài muốn chúng ta cũng vô dụng." Có người đờ đẫn nói.
Lý Minh Lâu mở lời, trong thanh âm nàng có ý cười khiến Hướng Cù Nhiên có dự cảm không được tốt lắm, quả nhiên hắn nghe thấy nàng nói ra câu quen thuộc kia:
"Một mình có thể không so được với Hướng Cù Nhiêm, nhưng hai người thì sao? Hay 3 người 4 người, mười mấy người cùng nhau thì sao?
Hướng Cù Nhiêm nhảy dựng lên: "Như vậy không hợp quy củ! Đây không phải là hành quân đánh giặc, cũng không phải ở trong quân doanh, ngài không thể tính như vậy được."
Lý Minh Lâu không để ý tới hắn, nói: "Ta mời các công tử không phải vì hành quân đánh giặc, mà vì bảo vệ bản thân ta bình an. Lực lượng của một người chỉ là hữu hạn, chẳng lẽ khi cao thủ của đối phương tới, các công tử định từng người từng người bước ra để đánh hay sao? Ta mặc kệ các vị có quy củ gì, ta chỉ cần sống sót, mỗi người ai cũng có sở trường riêng cũng có sở đoản riêng, các vị bại bởi Hướng Cù Nhiêm là vì sở đoản, nhưng ta muốn dùng sở trưởng của các vị, điều này có gì không đúng ư?"
Không có gì không đúng, tiếng hoan hô tràn ra từ phía dân chúng, Võ Thiếu phu nhân đúng là người nhân từ thân thiện, từ trước tới này nàng không hề nhìn vào lỗi sai của người khác, chỉ nhìn thấy chỗ tốt và khó xử của người mà thôi.
Mười mấy người không hề mở lời, Lý Minh Lâu lại đứng dậy thi lễ với bọn họ: "Xin các vị hỗ trợ ta."
Đạo lý đã nói, lễ tiết cũng có, trân bảo cũng cho, giờ lại chối từ thì bọn họ không phải là du hiệp thong dong, tiêu sài, không kiềm chế được mà sẽ thành toan nho mua danh chuộc tiếng, mười mấy người sôi nổi giơ trân bảo lên.
Lý Minh Lâu cao hứng, vì thế hôm nay mọi người ở đây đã chứng kiến thói quen mỗi khi vui sướng sẽ mời mọi người ăn thịt uống rượu của nàng. Đám thương nhân đã sớm chuẩn bị tốt rượu ngon mỹ thực bắt đầu lấy ra bán cho nàng, vì thế nơi nơi ở khoảng đất trống này dấy lên tiếng hò reo sung sướng.
Nhóm du hiệp mới trở thành môn khách của Võ thiếu phu nhân được dân chúng chào mời, còn Hướng Cù Nhiêm thì độc bá bên người Lý Minh Lâu.
"Hướng công tử hà tất phải vất vả như thế." Lý Minh Lâu nói, nàng nhìn người đang đưa lưng đứng bên người mình.
Ánh lửa chiếu rọi lên vết thương, vệt máu trải rộng trên thân thể rắn rỏi của người đàn ông trẻ tuổi.
Hắn một mình đối chiến với mấy chục người, tuy rằng không phải xa luân chiến nhưng mặc kệ như thế nào mỗi một hạng mục hắn đều tham gia, hơn nữa còn dùng hết toàn lực để chiến thắng.
Từ trước đến này không thắng lợi nào mà không phải trả giá cả.
Hướng Cù Nhiêm quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười xán lạn: "Thiếu phu nhân tặng bảo đao cho ta, ta sẽ khiến mặt mũi của thiếu phu nhân sáng rọi, làm cho hào kiệt trong thiên hạ này đều tới cậy nhờ."
Ngày ngày hắn rêu rao khắp nơi trong thành không phải vì hấp dẫn càng nhiều du hiệp tới đây hay sao.
Lý Minh Lâu nói: "Công tử làm việc thật nỗ lực."
Hướng Cù Nhiêm nói: "Đương nhiên làm việc phải nỗ lực, để tồn tại được càng phải nỗ lực hơn."
Lý Minh Lâu rũ mắt, đúng không? Đời trước nàng chưa từng nỗ lực để làm gì, sống uổng phí cả một đời, vậy kiếp này phải càng nỗ lực thôi. Rầm một tiếng, Hướng Cù Nhiêm ngã xuống.
Phương Nhị đi lên xem xét: "Không còn sức lực, hôn mê vậy cũng tốt."
Trong khung cảnh sung sướng này, có người say đến ngất xỉu nằm hỗn loạn bên nhau cũng không kỳ quái. Lý Minh Lâu lướt qua đám người ầm ĩ đi về nơi xa hơn, trong bóng đêm mơ hồ thấy rõ bức tường vây trùng điệp.
Võ Nha Nhi áp tay lên bức tường, tường vây không quá cao lớn, chỉ vừa đủ để che đỉnh đầu của một người trưởng thành. Hắn đưa tay moi một chút lên bề mặt, là đất bùn trộn với cỏ khô, rồi lại chống tay nhấc người lên, đôi chân cách mặt đất với độ cao khoảng một chiếc ghế con thì tầm nhìn lập tức trống trải. Một chân đạp lên mặt tường, tay đưa lên làm tư thế kéo cung, bắn tên.
Đây không phải là tường thành để bá tánh an tâm mà đây có thể là một vây chắn vừa công vừa thủ.
Nếu ngồi xổm xuống thì có thể tránh được vạn mũi tên từ bên ngoài bắn phá, mà dẫn lên đá lót lại có thể bắn ra hàng vạn mũi tên tấn công.