Lý tam lão gia Lý Phụng Diệu tựa hồ như nghe thấy tiếng vó ngựa trong giấc ngủ mơ, hắn bừng tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Như vậy cũng không nên ngủ tiếp, hắn gọi tùy tùng vào hầu hạ mặc quần áo, đồng thời nghe đối phương lặng lẽ báo lại, nửa đêm có binh mã ra vào phủ nha.
Tuy rằng hắn không thể tùy ý ra vào nơi kia nhưng không ai có thể ngăn cản hắn phái người nhìn chằm chằm nơi ấy cả, đặc biệt là thời điểm hiện tại khi Minh Ngọc không ở Kiếm Nam đạo.
Lý Phụng Diệu cực kỳ căm giận, hắn hẳn nên đi cùng Minh Ngọc tới kinh thành diện thánh nhưng kết quả lại để cho một phụ nhân nội trạch kia đi theo, hừ, bảo là Kiếm Nam không thể rời người, bảo trưởng bối như hắn nên ở lại.
Vậy thì hắn ở lại, nhưng kết quả không cho hắn đi vào phủ nha, nơi ấy vẫn bị Nghiêm Mậu kia cầm giữ.
"Như vậy mới cần tam lão gia ngài nhìn chằm chằm hắn chứ." Lý Mẫn giải thích.
Được rồi, như vậy thì hắn phải hung hăng nhìn chằm chằm Nghiêm Mậu này.
Cho nên không phải hắn nằm mơ mà là thật sự có binh mã điều động, hắn lập tức muốn tới phủ nha truy hỏi. Mới vừa bước ra sân thì Lý Mẫn đã chạy tới.
"Ngươi tới vừa lúc." Hắn hô.
Đồng thời Lý Mẫn cũng mở miệng: "Tam lão gia, ta đang tìm ngài đây, mới vừa nhận được tin tức từ nhà lớn."
Lý Phụng Diệu nói: "Đêm qua có binh mã ra vào phủ nha, có phải Nghiêm Mậu điều binh hay không? Minh Ngọc không ở đây sao hắn có thể tùy ý điều binh được?"
Lý Mẫn nói: "Nhị lão gia cho người tới thỉnh ngài về nhà ăn tết, lão phu nhân bảo thiếu gia Minh Hải tới đây để hỗ trợ."
Lý Phụng Diệu giận dữ: "Tham ăn đến mất cả thể diện, Minh Hải vẫn là một đứa trẻ có thể hỗ trợ được cái gì! Ta đi viết thư cho mẫu thân."
Lý Mẫn gật đầu: "Ta đi nha môn xem xét Nghiêm Mậu đang làm cái gì."
Hai người họ vừa chạm mặt nói dăm ba câu sau đó dứt khoát từng người nhanh nhẹn thống khoái quay đầu không hề có nửa câu vô nghĩa dong dài, bọn họ phối hợp càng ngày càng ăn ý càng ngày càng hòa hợp, Lý Phụng Diệu cực kỳ vừa lòng.
Đây là mục tiêu của hắn, về sau sẽ dạy dỗ bọn hạ nhân ở Kiếm Nam thành như vậy.
Lý Phụng Diệu lui về trong phòng dùng tình, dùng lý, dùng hiếu, dùng nghĩa để viết thư cho Lý lão phu nhân, ý bảo bà không cần bị đứa con bên người lôi kéo, Kiếm Nam đạo không phải nơi dễ dàng gì. Hắn khó khăn lắm mới đặt được một chân ở nơi này. Nếu lúc này rời đi thì không phải kiếm củi 3 năm thiêu một giơ hay sao? Huống chi hiện tại nữ nhi Minh Kỳ của hắn đang ở phủ Thái Nguyên, cho nên cần phải lừa gạt cả phủ Thái Nguyên lẫn Kiếm Nam, hắn nhất thiết phải ở lại đây nhìn chằm chằm để bảo đảm không có việc gì xảy ra.
Đương nhiên Minh Hải có thể tới nhưng mà nên chờ một chút, chờ Minh Ngọc trở về từ kinh thành, chức vị tiết độ sứ hoàn toàn an ổn đến lúc đó vừa lúc có thể ở bên người Minh Ngọc để làm việc, có huynh có đệ làm bạn như vậy không phải càng thuận lợi hay sao.
Lý Phụng Diệu múa bút thành văn bất chấp mọi việc khác.
Lý Mẫn ở trong nha môn cũng không hề nhẹ nhàng, hắn yên lặng nhìn đĩa hạt dưa bày trên bàn, bàn tay chống cằm vẻ mặt ưu tư. Việc Di nhân phản loạn lại có quan hệ với An Khang Sơn ư? Từ khi nào mà kẻ kia đã duỗi tay tới Tây Nam rồi? Vậy thích khách có phải là do An Khang Sơn sắp xếp hay không? Đại tiểu thư nói đúng, kẻ kia muốn tạo phản rồi.
Vì đề cập tới việc lớn như vậy, không rõ Nam di kia có người của An Khang Sơn ẩn núp hay không cho nên Hạng Vân không dám mang trưởng tôn của Bình thị tới Kiếm Nam đạo, chỉ có thể thừa dịp đêm tối lén lút tới đây, mà Nghiêm Mậu cũng thưa dịp bóng đêm dẫn theo binh mã đi về Nam di.
Cũng may, cũng may rằng trước khi kẻ kia tạo phản đã phát hiện ra tai họa ngầm này, bằng không đại tiểu thư ở bên ngoài chiếm được địa bàn mà bọn họ ở bên trong lại để mất nhà cửa thì thật...
Tâm tình Lý Mẫn lại một lần nữa vui vẻ, hắn duỗi tay bốc lên một nắm hạt dưa, tiếng lách cách cắn hạt dưa vang lên trong gian phòng yên tĩnh, nhưng vì sao giữa mày hắn vẫn còn ưu sầu đây?
Lý Mẫn đưa tay vuốt lại chân mày, luôn cảm thấy bất an, bởi vì do lời đại tiểu thư nói về loạn thế sẽ trở thành sự thật ư.
Hắn lại nhặt một hạt dưa lên, tiếng cắn hạt dưa lại vang lên một lần nữa.
Bóng đêm mênh mông giáng xuống, khi Nghiêm Mậu và Hạng Vân đã đổi sang con ngựa thứ 2 thi họ bắt đầu tiến vào cảnh nội của Nam di.
"Chỉ sợ ngay cả đại đô đốc cũng chưa nghĩ tới việc An Khang Sơn lại dám nhúng chàm Nam Di." Nghiêm Mậu vừa cưỡi ngựa vừa nhỏ giọng nói với Hạng Vân. "Hơn nữa, đây không phải việc ngày một ngày hai là có thể làm được."
Ờ Đông Bắc, An Khang Sơn bị cáo buộc là tham quyền nốt binh thì có thể định tội là ương ngạnh coi thường vương pháp, nhưng hắn thao túng Nam di phản loạn vậy quả thật là bằng chứng rõ ràng cho việc trong lòng có dị.
Có lẽ trước khi lâm chung Đại đô đốc đã phát hiện kẻ này có dị tâm cho nên nhắc nhở đại tiểu thư, vì vậy nàng mới có hành động như vậy.
"Sau khi Di nhân phản loạn ta tới đây tra xét đã lâu, không nghĩ tới trưởng tôn của Bình thị lại ẩn nấp ở đây." Hắn lại tự trách. "Nếu không phải có Vân huynh ở đây nhìn rõ mọi việc...."
"Cũng không phải là ta nhìn rõ mọi việc, là do Bình thị tà tâm không chết, to gan lớn mật lén quay về, nếu không ta cũng không thể phát hiện được." Hạng Vân không tranh công mà càng tỏ vẻ nghiêm trọng. "Khi thẩm vấn di tặc, hắn chỉ nói là nghe thấy Minh Ngọc trở thành tiết độ sứ, nghĩ một đứa trẻ con là tiết độ sứ của Kiếm Nam sẽ không dám gây ra hỗn loạn, cho nên mới muốn lén về đây. Nơi này có lẽ là nơi an toàn nhất, nhưng ta hoài nghi kẻ này dám làm như vậy thì tất nhiên có kế sách vạn toàn."
Nghiêm Mậu gật đầu tán đồng: "Chờ ta thẩm vấn xem."
Vó ngựa rầm rầm, bọn họ tiến vào một khoảng rừng rậm, phía Tây Nam của Kiếm Nam có rất nhiều rừng rậm, ở Nam Di còn nhiều hơn, quan binh ở phía trước đã bắt đầu bật lửa đốt đuốc phóng dược để xua đi rắn rết và chướng khí.
Những cây đuốc trong đoàn người dài như trường long nhưng ở giữa rừng rậm lại chỉ như những con đom đóm lập lèo phát sáng.
"Trong chuyện này ta lo lắng nhất là Minh Ngọc." Hạng Vân than nhẹ. "Nếu An Khang Sơn đã có dã tâm đối với Kiếm Nam đạo chúng ta thì Minh Ngọc đi kinh thành sẽ rất nguy hiểm."
Kinh thành là thiên hạ của hoàng đế, An Khang Sơn lại là sủng thần của ngài, nếu hắn muốn làm gì thì Kiếm Nam thật ngoài tầm với.
Nghe vậy Nghiêm Mậu lại không tán đồng, chần chờ một chút nói: "Không cần lo lắng, Minh Ngọc không đi kinh thành."
Hạng Vân nắm chặt dây cương, thanh âm hơi hơi kinh ngạc hỏi: "Công tử không đi kinh thành sao?"
Ai ai cũng biết Lý Minh Ngọc muốn vào kinh để tạ ơn, đã xuất phát từ lâu và còn đang ủ rượu cho hoàng đế trên đường đi.
Nghiêm Mậu có chút hối hận, đại tiểu thư đã dặn dò việc này không thể nói với những người khác. Nhưng mà vì Hạng Vân đã tra ra việc Nam Di có liên lụy đến An Khang Sơn cho nên mới nhất thời bất thốt ra lời, giờ giải thích thế nào đây?
"Vì xảy ra việc này cho nên ta sẽ sắp xếp người gọi công tử trở về." Hắn nói. "Hoặc là dừng lại ở đâu đó trên đường, công tử còn nhỏ tuổi sinh bệnh cũng là đương nhiên."
Cho nên, lời người này nói lúc trước ý là Minh Ngọc không phải không tới kinh thành mà do hắn tính toán không để Minh Ngọc tới nơi kia.
Hạng Vân bật cười trong lòng, lại mang chút buồn bã, đã bao lâu rồi hắn không bị người khác coi là trẻ nhỏ để lừa gạt đây. Nhưng trên mặt không hề thể hiện, không hề truy vấn, cũng không lập tức tán đồng. Hắn nhăn mày phản đối: "Như vậy không ổn, người có tâm trong triều đình sẽ lấy việc này công kích Minh Ngọc, cướp đi chức vụ tiết độ sứ."
Phản đối mới là thật sự tin tưởng, trong lòng Nghiêm Mậu thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ cần Minh Ngọc không bị người kinh thành khống chế thì sẽ có cơ hội phản bác." Nói rồi hắn giơ tay vỗ vỗ đầu vai Hạng Vân. "Việc này chúng ta thương nghị sau đi, trước tiên phải xem Bình thị đang giấu bí mật gì."
Thanh âm hắn vừa dứt thì phía trước truyền đến tiếng gào thét sắc nhọn của mưa tên đang phá không mà tới.
Ánh lửa lập bùng lóe sáng biến ảo bao phủ lấy bốn phía Nghiêm Mậu.
Mai phục? Ánh lửa chiếu rọi biểu tình của hắn, không hề có chút kinh ngạc, đương nhiên cũng không hề có sự khinh thường. Kẻ thù nào cũng đáng được tôn trọng, tôn trọng đó chính là giết bọn họ không hề thương tiếc.
Mưa tên còn chưa đổ rạp tới đây thì đã bị rớt xuống giữa không trung tựa như đụng phải tường đồng vách sắt, phía trước cũng truyền đến tiếng la: "Là Hạng đại nhân ư?"
Đồng thời có ánh lửa và cờ xí của Lũng Hữu lay động.
Hóa ra là người một nhà, ánh lửa hai nơi hòa nhập vào nhau.
"Đại nhân, có người tới cứu Bình thị." Không chờ Hạng Vân dò hỏi vì sao sẽ gặp phải công kích ở nơi này, quan tướng đã vội vàng xuống ngựa giải thích: "Bọn họ không đắc thủ, chúng ta đuổi giết tới đây còn tưởng rằng địch nhân có đồng đảng tới tiếp ứng."
Quả nhiên có đồng đảng, sắc mặt Hạng Vân khẽ biến, đương nhiên không phải sợ đồng đảng tới mà là...: "Có người sống đào tẩu không?"
Quan tướng cúi người: "Không có, toàn bộ đã chém hết." Hắn duỗi tay chỉ về phía sau. "Không có người nào thoát ra khỏi được phiến rừng rậm này."
Tiếng vó ngựa và áo giáp hòa lẫn với ánh lửa nùng liệt, Nghiêm Mậu lướt qua binh mã phi lên phía trước, nhìn khoảng đất trống vừa trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt, có binh khí rơi rụng, có máu tươi thấm đẫm xuống nền đất đen, có tứ chi rơi rụng cùng tử thi ở khắp nơi.
Tử thi không quá nhiều nhưng tử trạng thật thảm thiết.
Có thể chạy trốn được tới đây quả là lợi hại, lợi hại nhất cũng là chiến đấu hung tàn nhất.
"Đại nhân." Quan tướng chạy đến gần chỉ vào một thi thể đã bị chặt bay nửa phần cổ: "Người này là kẻ cầm đầu."
Hạng Vân cất bước đi lên phía trước, Nghiêm Mậu không động đậy nhìn người kia bước nhanh về phía thi thể. Chợt hắn nâng tay phóng ra thanh đao đang cầm, trường đao phá không xé rách gió đêm, phát ra tiếng gào rít. Hạng Vân quay đầu lại, ánh đao chiếu rọi vẻ mặt mang chút kinh ngạc của hắn nhưng thân thể lại không hề có động tác, hắn nhìn trường đao bay tới xẹt qua đỉnh đầu.....
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phía sau, một thi thể bị chặt đứt chân nằm giữa vũng máu loãng định vùng dậy, vốn dĩ hai mắt đang nhắm chợt mở to, bàn tay duỗi ra nắm lấy trường đao vừa cắm sâu vào ngực. Hắn phát ra hai tiếng thở ồ ồ rồi ngã xuống, lúc này mới thật sự là thi thể với hai mắt trợn tròn.
Nghiêm Mậu đi nhanh lướt qua Hạng Vân tới trước thi thể.
Quan tướng ở bên cạnh rút rao hô: "Kiểm tra thi thể."
Bọn quan binh cũng hô vang rồi dùng binh khí trong tay đâm vào những cỗ thi thể nằm rải rác xung quanh.
Nghiêm Mậu nắm lấy đao, nhìn xuống thi thể trước mắt, biểu tình buồn bã, cười lạnh: "Lại là thủ đoạn này....."
Tử sĩ cam nguyện bị giết, họ để lại một hơi cuối cùng chờ người tới xem xét sẽ nhân cơ hội giết người. Lý Phụng An chết vì thủ đoạn này, cả đời ông vượt qua không biết bao nhiêu cuộc đại chiến sóng to gió lớn nhưng cuối cùng lại ngã vào cống ngầm do tiểu nhân bày ra, làm người chỉ biết bóp cổ tay tiếc hận.
Hạng Vân ở phía sau cũng đến gần, thở dài một tiếng: "Đúng vậy, lại là loại thủ đoạn này, nhưng nó cũng là thủ đoạn hữu dụng nhất."
Đại đô đốc chết hóa ra là vậy! Cả người Nghiêm Mật lạnh băng, hàn ý ngưng tụ ở cổ hắn.
Một đoản kiếm đến từ phía sau.
Nghiêm Mậu hắn chỉ cần một thanh trường đao cũng có thể lập tức giết địch, dựng một soái kỳ lớn có thể định được tứ phương. Đao và cờ có thể đối chiến với thiên quân vạn mã ở trước mắt, chưa bao giờ có địch thủ, nhưng mà, ở đời này có ai có thể địch được thanh kiếm tới từ phía sau đâu?
"Phụt" một tiếng, thanh đoản kiếm không quá sắc nhọn nhưng lóe lên lục quang đâm xuyên qua yết hầu của hắn. Máu tươi phun ra tựa như mưa rơi, bao phủ lấy cỗ tử thi hai mắt mở trừng trừng dưới chân.