Đệ Nhất Hầu

Chương 142



142. Ngẫm về Võ Nha Nhi.

Đệ nhất hầu là có ý gì? Lỗ tai Nguyên Cát dựng lên, nhưng chợt buông xuống, việc tiểu thư không giải thích thì đều là việc nhỏ.

"Hoàng đế ban thưởng cho Lương Chấn còn nhiều hơn cả đời hắn kiếm được, thanh danh khắp kinh thành, sắp vang danh thiên hạ rồi." Nguyên Cát nói về Lương Chấn. "Những thứ này có được tính là chúng ta giúp hắn hay không?"

Lý Minh Lâu chống cằm, không do dự nói: "Tính chứ."

Đời trước, khi đám quan lại loạn chính chưa từng nghe có tên Lương Chấn, mãi cho đến về sau cũng vắng lặng vô danh, không biết người này đã chết hay cáo lão hồi hương.

Đời này, nếu không phải nàng khiến An Đức trung hiểu lầm thì hắn cũng sẽ không đối phó với Lương Chấn. Sau đó, được Võ Nha Nhi thuận tay dùng làm lý do giải thích vì sao lại xuất hiện tại kinh thành. Bởi vậy nhất cử thành danh.

Nhưng mà, vì sao Võ Nha Nhi lại xuất hiện ở kinh thành nhỉ?

Nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoại thính, phụ nhân mắt mù đang ngồi trên ghế, Kim Kết ngồi bên chân bà. Hai người vừa sưởi ấm vừa cười nói, Kim Kết nói càng nhiều thì phụ nhân cười càng nhiều.

Mẫu thân của Võ Nha Nhi, rốt cuộc là thật hay giả đây?

Đời trước Võ Nha Nhi tàn sát dân chúng trong huyện Đậu cùng với việc hắn xuất hiện tại kinh thành là vì bà ấy hay sao?

Vậy đời này cũng sẽ vì bà ấy mà tới đây, sau đó vừa lúc gặp phải việc xảy ra ở kinh thành à? Không nên.....

"Chấn Võ quân đã tới huyện Đậu của chúng ta." Lý Minh Lâu nói, ngón tay nàng gõ mạnh xuống mặt bàn.

Võ Nha Nhi một lòng tìm mẫu thân, nhưng lại nửa đường chuyển mục tiêu chiến đấu ở chiến trường kinh thành là việc không thể, nhất định hắn đã tìm hiểu về huyện Đậu.

Nguyên Cát không rõ lắm, hắn nhìn chằm chằm Chấn Võ quân nhưng không hề phát hiện ra chút gì. Tại sao tiểu thư lại chắc chắn như vậy?

"Võ Nha Nhi này à, không phải thần tử trung chính gì." Lý Minh Lâu nói. Tuy rằng đời trước nàng không hề tiếp xúc với hắn, nhưng thành tích của người này lại được truyền lưu, hắn ương ngạnh, kiệt ngạo khó thuần, còn bất kính với hoàng đế.

Nếu Võ Nha Nhi nam hạ tìm mẫu thân thì trước khi tìm được bà, hắn tuyệt đối sẽ không bị những việc khác làm phân tâm hay trì hoãn.

Việc khác ư? Nguyên Cát nhìn nàng, biểu tình cổ quái:

"Tiểu thư, cứu giá không phải "việc khác" đâu."

Nàng còn nói Võ Nha Nhi bất kính với hoàng đế, thực chất nàng cũng coi sinh tử của Hoàng đế như "việc khác", cũng không quá tôn trọng.....

Lý Minh Lâu cười mỉa, chủ yếu là trong mắt nàng, Hoàng đế đã là một người chết.

Nguyên Cát không thảo luận việc có bất kính hay không nữa, việc quan trọng nhất ở đây là: "Võ Nha Nhi có thanh danh cứu giá, hơn nữa cũng được hoàng đế cực kỳ nể trọng."

Tin báo về nói, khi thượng triều Hoàng đế còn muốn Võ Nha Nhi đứng bên cạnh. Hoàng thượng hạ triều về tẩm cung cũng muốn Võ Nha Nhi canh giữ trước cửa cung. Binh mã của Võ Nha Nhi chưởng quản toàn bộ kinh thành, Hoàng đế ban dinh thự, Thôi tế tướng lại xưng hắn là ân nhân cứu mạng, người tặng lễ đến trước cửa mỗi ngày nối liền không dứt.

Có quyền thế có thanh danh hiển hách, đây mới là hồi báo có ý nghĩa nhất khi cứu giá, công danh phú quý ở đó.

Lý Minh Lâu nhìn cái tên Võ Nha Nhi trên tin báo, lắc đầu: "Hắn à, không phải người để ý công danh."

Bởi khi thế cục ổn định, vào thời điểm mấu chốt được phong hầu, vậy mà hắn còn thừa nhận mình đồ sát huyện Đậu. Như vậy, có thể thấy được hắn không thèm để ý thanh danh gì đó.

Nguyên Cát không biết nên nói như thế nào, thoạt nhìn tiểu thư rất quen thuộc với đối phương.... Hắn không hỏi lại nữa, nhìn nàng một tay chống đầu một tay chọc đến chọc đi cái tên Võ Nha Nhi, lẩm bẩm lầu bầu cái gì mà nhất định đã tới huyện Đậu.

Nếu đã tới huyện Đậu để xác định mẫu thân sinh tử an nguy thì vì sao lại không gặp nhỉ?

"Đúng rồi, nhất định là hiểu lầm, đối phương hoài nghi chúng ta là người của An Khang Sơn." Nàng gõ tay xuống bàn, ngồi thẳng lại thân mình. "Lúc này mới tìm lối tắt, hắn chiếm cứ kinh thành, vừa gần với huyện Đậu lại có hoàng đế làm chỗ dựa, nhưng vậy có thể nắm chắc để nói chuyện với chúng ta."

Nguyên Cát nhìn nàng lẩm bẩm, nghiêm túc suy nghĩ trông thật thú vị, nghe đến đây cũng quay lại việc chính: "Hiện tại chúng ta đã đánh lui loạn binh, có nên tuyên cáo thân phận thật sự của chúng ta hay không, cũng như cởi bỏ hiểu lầm với Võ Nha Nhi."

Lý Minh Lâu lại quả quyết lắc đầu: "Không."

Không ư? Nguyên Cát khó hiểu, chẳng lẽ ý tiểu thư là tiếp tục dùng thân phận Võ thiếu phu nhân à? Bọn họ cũng tiếp tục làm Chấn Võ Quân? Thanh danh của Chấn Võ quân đã không nhỏ, để Kiếm Nam lộ mặt không tốt hay sao?

"Bên Võ Nha Nhi, chúng ta sẽ nói chuyện với hắn." Nàng vừa nói vừa nhìn phụ nhân ngồi bên ngoài. "Chúng ta cứu mẫu thân của hắn, ân cứu mạng, nên đáp lễ đúng không."

Kiếm Nam đạo không làm việc gì không công, Nguyên Cát đồng ý quan điểm này. Tiểu thư là người thiện lương nhưng làm người cũng phải vô tình, như vậy rất tốt, rất tốt.

"Vậy để người của chúng ta đi kinh thành gặp Võ Nha Nhi, trước tiên chào hỏi một chút." Hắn nói.

Bọn họ đã sớm chuẩn bị thư từ để giải thích lý do, còn cho người canh giữ tại các giao lộ thông với Mạc Bắc, một là để tìm hiểu điều tra, hai là nếu gặp thì chào hỏi, kết quả là không chờ được. Vì vậy hiện tại cho người đưa thư tín trực tiếp tới cửa ở kinh thành đi.

Lý Minh Lâu gật đầu, nhìn Nguyên Cát lui xuống.

Trong chuyện này suy nghĩ của Nguyên Cát có chỗ đúng cũng có chỗ không đúng.

Nàng không giải thích cho hắn vì sao phải làm như vậy, mà cũng không dễ dàng giải thích. Ngoại trừ được lợi từ thân phận Tước Nhi ra thì khi thấy thanh danh chú định của Võ Nha Nhi, nàng lại nghĩ đến một điều.

Vài năm sau hắn sẽ chết bệnh để lại số lượng binh mã cùng địa bàn vô cùng lớn.

Địa bàn và binh mã đó nhanh chóng bị những người khác chia cắt, nuôi béo binh mã và trạch điền của nhiều người. Trong đó, Hạng Vân vớt được không ít, lúc ấy hắn mới càng thêm được hoàng đế nể trọng, cuối cùng ngay cả tước vị Đệ Nhất Hầu của Võ Nha Nhi cũng bắt được tới tay.

Nếu Võ Nha Nhi có thê có mẫu, binh mã của hắn đương nhiên là của các nàng, ít nhất trên danh nghĩa là vậy.

Đương nhiên nếu chỉ là thê tử và mẫu thân bình thường thì cuối cùng cũng sẽ bị người xâu xé mà thôi, nhưng nàng lại không phải thê tử bình thường nha, nàng là Lý Minh Lâu.

"Tiểu thư, người đang rất vui vẻ." Kim Kết tủm tỉm cười thăm dò từ bên ngoài vào.

Lý Minh Lâu chỉ cười không nói gì.

"Chủ bộ đại nhân tới." Kim Kết thưa.

Lý Minh Lâu mời chủ bộ tiến vào, chủ bộ cũng không nói nhiều, chủ yếu là nói về việc dành được đại thắng, quân dân chịu khổ nhiều như vậy, định tổ chức ăn mừng.

"Quan phủ ra tiền." Chủ bộ bổ sung, lại nhớ đến tiền của quan phủ huyện Đậu còn không phải do Võ thiếu phu nhân chi ra hay sao. "Ta đã xin châu phủ ban thưởng."

Lý Minh Lâu không nghĩ nhiều: "Đương nhiên là phải ăn mừng, ta cũng góp một phần lực mỏng, chủ bộ đại nhân xin tận tình sắp xếp đi."

Nàng góp cũng không phải lực mỏng đâu, chủ bộ không khách sáo cự tuyệt nữa, Ông cũng biết Võ thiếu phu nhân muốn gì, danh vọng cùng tín nhiệm của bá tánh, ông nguyện ý thuận nước đẩy thuyền thôi.

"Phu nhân, phu nhân, chúng ta lại có thể xem pháo hoa đấy." Kim Kết lắc lắc tay phụ nhân. "Ngài có vui vẻ không?"

Phụ nhân cũng lắc lắc tay Kim Kết, cười dịu dàng: "Vui vẻ."

Kim Kết nhìn Lý Minh Lâu: "Tiểu thư, người vui vẻ không ạ?"

"Vui vẻ." Lý Minh Lâu thuận miệng đáp.

Nhưng trong mắt tiểu thư không có gì là vui vẻ cả, mà càng thêm trầm tĩnh u buồn, tựa như khi Minh Ngọc được làm tiết độ sứ, mọi người đều vui vẻ nhưng tiểu thư lại không vui.

"Tiểu thư." Kim Kết dựa bàn nói. "Đại chiến đã kết thúc, thiên hạ đã thái bình, người nên vui vẻ một chút đi."

Tiểu thư nhìn nàng cười cười: "Đứa nhỏ ngốc, thiên hạ sẽ không thái bình."

Hiện tại, thái bình của thiên hạ đã kết thúc.

Nhưng mà, cũng đúng, mọi người nên tận tình vui vẻ một lần cuối cùng đi.

...

...

"Rốt cuốc sao lại thế này?"

Trong phủ đô đốc tại Chiết Tây không có chút không khí vui mừng nào cả, thân hình mập mạp của An Đức Trung đang run rẩy kịch liệt, hắn múa may một chiếc hồ lô ngọc trong tay.

"Con quạ đen đáng chết kia vì sao lại đứng trên điện Kim Loan! Còn binh mã của ta vì sao lại bị tức phụ của hắn đánh chạy!"

- -----------------------