Đệ Nhất Hầu

Chương 29



29. Ngẩng cổ mong chờ.

Lý Mẫn ra khỏi viện của Lý Phụng Thường mới đi tới gặp Nguyên Cát.

"Công tử sắp về đến nhà." Lý Mẫn ở trước mặt Nguyên Cát vẫn dùng bộ dạng ngọt ngào ngây ngấy kia.

"Ngươi không quay về, tam lão gia lại ngo ngoe rục rịch."

Lý Phụng Diệu đại biểu cho Lý gia ở Kiếm Nam đạo bây lâu đều bị Nguyên Cát hung hăng chèn ép, bắt nạt. Cuối cùng mới nhận rõ Nguyên Cát không dễ chọc, nhưng mà thời gian lại khá ngắn, lần này đột nhiên Nguyên Cát không quay về, tam lão gia kia chỉ sợ lại một lần nữa ngoi lên, bởi vì dù sao hắn cũng là trưởng bối của Lý Minh Ngọc.

Nếu trước đây, Nguyên Cát sẽ nói câu "có Hạng Vân cho nên không cần lo lắng", vì tính ra Hạng Vân cũng được coi như là trưởng bối của Lý Minh Ngọc, nhưng mà hiện tại....

"Có đại tiểu thư rồi." Nguyên Cát nói: "Trưởng tỷ như mẹ, đại tiểu thư không phải trẻ nhỏ nữa."

Cho nên đại tiểu thư đã bắt đầu sắp xếp gia sự, lần này Nguyên Cát viết thư dặn dò Lý Mẫn đã chỉ rõ đây là ý của đại tiểu thư cũng nói hết tiền căn hậu quả. Lúc này Lý Mẫn mới ra roi thúc ngựa đi trước một bước. Muốn hoàn thành mọi chuyện thì đương nhiên phải lập tức đi làm mới có hiệu quả tốt nhất.

"Đại tiểu thư làm quá tốt." Lý Mẫn tán thưởng: "Như vậy, cũng đủ để khiến lão phu nhân sợ hãi, còn không sợ Lý Phụng Thường ăn uống càng ngày cáng lớn, bởi vì Lý gia còn 2 vị huynh đệ nữa."

Đây không phải là gia sản mà Lý lão thái gia để lại, mà định luận theo thứ tự lớn nhỏ. Đây là gia sản của đại ca, bọn đệ đệ đều có tư cách hỏi một câu, chỉ cần ném văng ra mấy miếng thịt cũng đủ để bọn họ xông vào cấu xé nhau một phen, người ngồi ổn bàng quan nắm quyền chủ động ở đây chính là Kiếm Nam đạo.

Nhưng mà lúc trước, dù mà mấy miếng thịt Nguyên Cát cũng sẽ không ném cho bọn họ, hắn tình nguyện làm một khối xương cứng để đám người kia gặm tới rụng răng.

Tuy rằng không thương tổn căn bản nhưng bị bao vây gặm tới gặm lui không thể tránh né việc bị trầy da đổ máu.

Lý Mẫn càng tán đồng cách làm của Lý Minh Lâu, đương nhiên hắn cũng lý giải cách làm của Nguyên Cát.

Hai tỷ đệ nàng còn quá nhỏ, khó tránh khỏi bị người Lý gia mê hoặc, cho nên Nguyên Cát chỉ có thể áp dụng loại phương pháp người chết ta sống không chút lưu tình kia.

Hiện tại thấy Lý Minh Lâu tuy là một tiểu cô nương nhưng lại có chủ ý còn rất quyết đoán, mọi người trong nhà đều có thể yên tâm một chút.

"Vết thương của đại tiểu thư thế nào rồi?" Lý Mẫn hỏi. "Ta có phải đi gặp đại tiểu thư không?"

"Ta cũng chưa từng nhìn thấy vết thương của đại tiểu thư." Nguyên Cát nói. "Nhưng nàng đang tự mình tìm đại phu rồi."

Có thể tự mình tìm đại phu như vậy chứng minh, nàng rất bình tĩnh.

Tuy rằng trong quá trình tìm kiếm vị đại phu này khiến người ta cảm thấy nàng không có lý trí.

Nguyên Cát cũng không nói chuyện này cho Lý Mẫn biết, hắn gọi một nha đầu vào bảo nàng tới xin chỉ thị của Lý Minh Lâu xem đại tiểu thư có gặp Lý Mẫn hay không. Nha đầu trở về rất nhanh, truyền lại:

"Đại tiểu thư nói, Mẫn thúc thúc tới là tốt rồi, ngài nghỉ ngơi cho tốt, không cần tới gặp nàng."

Lý Mẫn đương nhiên không cho rằng đại tiểu thư đang xa cách mình, hắn cười hì hì nói:

"Ấy, còn gọi ta là thúc thúc đấy."

Nguyên Cát nói: "Nàng cũng gọi ta là thúc thúc."

Lý Mẫn nhìn khuôn mặt thô ráp của Nguyên Cát, nói:

"Vậy từ thúc thúc này lại khiến ta già hơn rồi."

Trong lúc Lý Minh Lâu thông qua nha đầu bẩm báo mới biết Lý Mẫn tới, thì đồng thời từ trên xuống dưới Lý gia cũng đều đã biết. Nhóm quản sự không chờ triệu hoán đã bắt đầu thay quần áo, chải đầu. Lý lão phu nhân cũng đổi một bộ quần áo, chải chuốt lại một lần nữa, còn dặn dò phòng bếp đưa điểm tâm tới.

Nhưng từ giờ ngọ đến hoàng hôn, chờ a chờ cũng không thấy Lý Mẫn tới đây.

"Con khỉ kia đâu?" Lý lão phu nhân đành phải bảo bọn nha đầu đi tìm.

Cả nhà đều biết mặt Lý Mẫn, cho nên chỉ cần nghe ngóng một chút sẽ biết hắn đang ở đâu.

"Dạ, hắn tới gặp Nhị lão gia rồi gặp Nguyên Cát xong đã ra cửa." Nha đầu hồi bẩm.

Hiện tại Lý Phụng Thường phải để ý cả việc bên Kiếm Nam đạo, Lý Mẫn lại từ Kiếm Nam tới cho nên gặp hắn cũng là bình thường, Lý lão phu nhân cũng không để ý, mà đi gặp Nguyên Cát thì càng hiển nhiên hơn.

"Vậy hắn đi ra cửa làm gì?"

Cái này cũng không thể giấu giếm người khác, nha đầu nói:

"Đi uống rượu với Hạng cửu gia ạ."

Người của Hạng gia à, cũng được vì tương lai đều là người một nhà. Đi gặp cũng là điều nên làm, hôm nay hẳn là không tới được, Lý lão phu nhân nhìn đống điểm tâm bày đầy trên bàn, nói:

"Các ngươi chia nhau ăn đi."

Lão phu nhân là lớn nhất, bọn nha đầu vui mừng hô bằng gọi hữu vô cùng náo nhiệt chia nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý lão phu nhân còn chưa chờ được Lý Mẫn thì Tả thị đã tới trước.

"Bảo các ngươi tự mình ăn mà." Lý lão phu nhân cười nhìn cô con dâu này. "Tại sao lại còn tới đây?"

Hôm nay, vì chiêu đãi Lý Mẫn mà lão phu nhân miễn cho mọi người tới vấn an, cơm sáng cũng bảo phòng bếp đưa đi các sân viện, đám con cháu tự mình ở trong viện dùng cơm đi.

"Nhị phu nhân xa lão phu nhân là ăn cơm không ngon." Có bà tử trong phòng góp lời, chuẩn bị thêm bát đũa.

Tả thị ngăn bà ta lại: "Ta đã ăn qua."

Tả thị vén tay áo lên rửa tay, sau đó nhóm gia đầu v* già biết điều lui xuống, Tả thị tự mình chia thức ăn cho Lý lão phu nhân.

Lý lão phu nhân cười ha ha: "Cũng không cần phải vội vàng." Rồi bà nhìn ra bên ngoài, khẽ nhíu mày.

"Có phải hôm qua Lý Mẫn uống nhiều quá hay không? Tối qua có phái người hầu hạ hắn không?"

Bà tử ở bên cạnh trả lời: "Dạ, đã dựa theo lời dặn dò của lão phu nhân, phòng bếp cũng đã làm tốt canh giải rượu và thức ăn khuya."

Ý lão phu nhân đây là muốn chờ Lý Mẫn tới vấn an sáng sớm sau đó cùng dùng cơm.

Lý Phụng An không hề thân mật với Lý lão phu nhân nhưng Lý Mẫn lại có thể lấy được niềm vui của bà, không chỉ vì hắn tới đưa tiền mà miệng cũng ngọt được lòng người khác. Tả thị cúi đầu để đũa xuống rồi bưng lên một chén nước trà:

"Mẫu thân, nói về Lý Mẫn thì ngày hôm qua hắn nhờ con đưa sổ sách đến, nay con mang lên cho người."

Lý lão phu nhân có chút khó hiểu, tầm mắt nhìn về Tả thị.

Tả thị lại không nhìn bà mà quay đầu lấy một túi vải từ trong tay vú già, rũ mắt đưa tới trước mặt Lý lão phu nhân:

"Đây là hiếu kính của đại ca, Lý Mẫn vội vã đưa sổ sách tới trước còn đồ vật thì đang ở phía sau."

Lý lão phu nhân duỗi tay mở túi ra, thấy được bìa sách quen thuộc, vốn dĩ bà thích xem cái này nhất, nhìn từng tờ từng tờ có thể xem cả ngày, nhưng mà lúc này đây....

"Thứ này là hắn đưa cho con?" Lý lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Tả thị, nụ cười hiền từ trên mặt đã đọng lại, nếp nhăn khóe mắt càng rũ xuống:

"Đưa từ khi nào?"

Không phải là từ hôm qua đó chứ? Đúng rồi, nha đầu kia nói, hôm qua Lý Mẫn vừa vào cửa đã gặp lão nhị.

"Ngày hôm qua ạ." Tả thị nói ra đáp án mà Lý lão phu nhân đoán được.

Ngày hôm qua đã đưa mà sáng nay mới mang lại đây, Lý lão phu nhân cúi đầu nhìn quyển sách, cho nên quyển sách này đã bị Tả thị xem qua, còn xem cả một ngày một đêm ư!!!!

Những thứ trong này ghi ra, bất luận người nào xem cũng có thể xem một ngày một đêm, còn không đủ.

Chỉ cần nghĩ thấy quyển sách thuộc về mình bị người khác lật xem không biết bao nhiêu lần, Lý lão phu nhân cảm thấy thật ghê tởm.

"Hắn vội làm gì mà lại nhờ con đưa tới?" Bà duỗi tay cầm thìa đảo qua chén trà, liếc mắt nhìn Tả thị: "Con cũng vội ư?"

Trọng điểm của câu hỏi này không phải là câu trước mà là câu sau.

Sáng sớm hôm qua đã nhận được mà đến tận bây giờ mới đưa tới, thứ này chẳng lẽ không nên lập tức đưa lên hay sao? Tả thị này, tâm tư có chút lớn rồi.

Trong phòng đều là nhân tinh, bà tử, nha đầu đều lặng yên không tiếng động thối lui, trên mặt không nén được biểu tình kinh ngạc lập lòe biến ảo.

Tả thị, vô duyên vô cớ to gan như vậy từ đâu ra?

Tả thị mỉm cười cầm đũa kẹp lấy một góc bánh: "Cũng không phải hắn bận rộn gì, mà quy củ của Kiếm Nam đạo đã thay đổi, vì vậy đã nhờ con đưa cho mẫu thân."

Lý lão phu nhân không phải đứa trẻ 3 tuổi, cái từ "nhờ" kia làm sao có thể gạt được bà, thứ mấu chốt trong câu trả lời này là cái gì bà vừa nghe đã hiểu.

Thay đổi quy củ.

Lão phu nhân cầm bát trà trước mặt lên nện xuống mặt đất:

"Con trai chết, cũng coi như người làm mẹ cũng chết hay sao."

- -----------------------