Đệ Nhất Hầu

Chương 46



46. Nói thật lòng.

...

Này thật sự là hoang đường!

Lý Minh Lâu cảm thấy mình đang nằm mơ.

Từ khi trọng sinh tới này nàng chưa từng nằm mơ, nàng là một người chết cho nên cơ hồ không hề ngủ, tại sao giờ nàng lại nghe thấy lời nói hoang đường đến vậy.

Vị hôn phu, kẻ đã dùng mọi cách để lợi dụng cuộc hôn nhân trong 10 năm này sau đó chính tay giế/t chết nàng, hiện tại vậy mà lại nói nàng đừng gả cho hắn nữa?

Sự trầm mặc của Lý Minh Lâu đã đánh gãy lời nói của Hạng Nam, hắn cũng trầm mặc nhìn người thiếu nữ đứng lặng trong góc phòng.

Khi ở trên núi, nàng đứng phía xa, không hề lại gần, hắn nằm trên mặt đất giả bộ hôn mê vì sợ bị phát hiện cho nên không dám nhìn nhiều.

Giờ ở trong nhà, nàng đã cởi tấm áo choàng đen to rộng, mái tóc đen nhánh đơn giản bó buộc sau đầu, tuy rằng còn bọc mình nghiêm mật nhưng vẫn có thể thấy được vòng eo lả lướt, chiếc cổ thon dài, bờ vai nhỏ gầy.

Nàng chắc chắn là một mỹ nhân, chẳng qua khuôn mặt tuyệt mỹ đang bị miếng vải đen bao lại, chỉ có mắt miệng mũi là lộ ra, thoạt nhìn thật dọa người.

"Điều ta muốn là trai tài gái sắc." Hạng Nam chậm rãi nói.

Những lời này khiến cho nàng đang trầm mặc bỗng lấy lại tinh thần, nụ cười đang đọng lại dần tràn ra, nàng cười thành tiếng: "Như vậy chẳng phải Hạng công tử là một kẻ phụ lòng hay sao, công tử không cần thanh danh ư?"

Bởi vì vị hôn thê bị hủy dung cho nên muốn ruồng bỏ hôn ước, đây là kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa.

"Có lẽ vậy, tiểu thư Minh Lâu có thể vì dưỡng thương cho nên không muốn rời nhà." Hạng Nam nói.

Lý Minh Lâu nhìn người thiếu niên trước mặt này, nàng cảm thấy thật thú vị: "Cho nên công tử muốn lui thân, mà sai lầm lại do ta gánh chịu?"

Nghe thấy Lý Minh Lâu bị thương, thiếu niên Hạng Nam không tiếc vi phạm quân lệnh ngày đêm không ngừng đến thăm, chỉ vì để Lý Minh Lâu biết được hắn tới.

Một công tử thâm tình như vậy, lại không có cách nào vãn hồi được cuộc hôn nhân này, bởi vì tiểu thư Lý gia tự biết xấu hổ không chịu chấp nhận bất luận tâm ý nào, thật đáng thương lại thật bất đắc dĩ.

"Thật ra, ta cũng không phải vì thanh danh của ta, chỉ có như này thì mọi việc mới có thể giải quyết thuận lợi." Hạng Nam than nhẹ. "Tiểu thư Minh Lâu, nàng ở nhà nói một không ai nói hai, nhưng ta thì không phải."

Thông qua việc hôn nhân này, Hạng Vân sẽ thu hoạch được vô số lợi ích, làm sao hắn lại để ý con cháu hay vãn bối trong nhà có muốn hay không. Hạng Nam chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện của Hạng gia mà thôi, lời hắn nói ai sẽ để ý đến.

Nhưng Lý Minh Lâu thì khác.

Nàng nhìn hắn, lại cười: "Lời nói của Hạng công tử rất có đạo lý, ta không biết nên nói gì, nhưng mà chẳng lẽ công tử không sợ ta tức giận hay sao? Chẳng lẽ công tử cho rằng ta sẽ không nói những lời vừa rồi nói cho tổ phụ, lục thúc và phụ thân của công tử hay sao? Công tử đã biết ở nhà, ta nói một không ai dám nói hai thì khi ta bị nhục nhã tới như này, ta sẽ bỏ qua hay sao?"

Hạng Nam không trả lời vấn đề này, hắn chỉ nhìn nàng: "Tiểu thư, ta chỉ nói thật, ta có thể nói bất cứ điều gì, thậm chí nói vài lời thâm tình cũng không phải việc gì khó, thành thân với tiểu thư cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của ta."

Lý Minh Lâu trầm mặc.

Lời nói thật là lời vô tình nhất, đả thương người nhất, Hạng Nam không mềm lòng, nhìn người thiếu nữ đang trầm mặc, biểu tình thành khẩn lại trịnh trọng: "Tiểu thư Minh Lâu, ta biết như vậy tiểu thư sẽ rất thương tâm, nhưng ta không muốn lừa tiểu thư."

Lý Minh Lâu đang suy nghĩ về đời trước.

Lúc ấy, nàng thuận lợi không hề bị nguyền rủa không hề bị thương ở mặt mà đi tới phủ Thái Nguyên, có phải Hạng Nam cũng cảm thấy khó xử với hôn sự này không?

Nhìn bề ngoài thì không thấy được, ngoại trừ việc bọn họ vẫn luôn không có thành thân.

Lúc đầu là vì nàng tuổi còn nhỏ, sau đó là vì thiên hạ đại loạn, chinh chiến liên miên. Hạng Nam đã ước định với nàng rằng chờ quốc thái dân an hai người lại thành thân. Khi đó hắn đang trợ giúp Minh Ngọc chinh chiến, nếu thành thân nhất định đệ đệ của nàng sẽ phải bỏ hết để tới đây, nàng không muốn đệ đệ phải phân tâm, không mưu mà hợp với ý của Hạng Nam.

Ngoại trừ không thành thân ra thì giữa bọn họ khá tốt, giống như câu chuyện xưa về những đôi tình lữ.

Bọn họ nhớ thương lẫn nhau, chia sẻ phong hoa tuyết nguyệt, ly biệt thì nhung nhớ, gặp nhau thì vui mừng.

Khóe miệng nàng nhếch lên, cho nên có lẽ đây chính là "ta có thể nói bất cứ điều gì, thậm chí là vài lời thâm tình cũng không phải việc khó" đúng không.

Nhưng mà, nàng không hề thương tâm, mặc kệ một đời kia bị lừa gạt hay một đời kia là thật lòng.

Không có người nào sẽ cảm thấy thương tâm vì bị kẻ thù lừa gạt hay nhục nhã cả.

Hạng Nam nói: "Đây là vì sao mà ta vội vàng đến để gặp tiểu thư Minh Lâu, những lời này không thể chờ nàng tới phủ Thái Nguyên mới nói được." Dứt lời, hắn thi lễ: "Tiểu thư Minh Lâu thông tuệ có thể hiểu rõ ý của ta mà, cũng biết nên làm thế nào, Hạng Nam không hề lắm lời nữa."

Hắn không dừng lại, mặc kệ vị tiểu thư này có phẫn nộ hay bi thương đều để nàng một mình phát tiết, hắn kéo cửa xoải bước ra ngoài.

Lý Minh Lâu ở phía sau không có bất cứ phản ứng gì.

Kim Kết vội vàng bước nhanh vào, lướt ngang qua người hắn.

"Hạng công tử." Lý Minh Hải bước đến đón, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. "Hai người nói xong chưa?"

Hạng Nam nhìn hắn gật đầu cười: "Nói xong."

Lý Minh Hải vui mừng thở phào nhẹ nhõm: "Nói xong là tốt rồi." rồi đồng hành đi ra ngoài với Hạng Nam.

Kim Kết quay đầu liếc nhìn hai người họ, nàng rảo bước tiến vào trong phòng.

"Tiểu thư, nô tỳ không nghĩ rằng Hạng công tử lại vô lễ như vậy." Nàng vừa bất an vừa tức giận.

Không có một vị cô nương nào lại nguyện ý bị một thiếu niên anh tuấn nhìn thấy bộ dạng này của mình. Mặc kệ người này có phải vị hôn phu của mình hay không, đặc biệt là khi bị ép buộc, còn phải đứng lặng trong một góc tối tăm không tiếng động như này, tiểu thư thoạt nhìn thật đáng thương lại bất lực.

Lý Minh Lâu chẳng qua đang trầm tư, chợt bị Kim Kết đánh gãy nàng bước tới chiếc bàn, ngồi xuống:

"Gọi Nguyên Cát tới đây."

Tiểu thư muốn giải quyết Hạng công tử sao, lập tức Kim Kết cảm thấy vui mừng, tựa như đối phó với Lý lão phu nhân vậy, chỉ cần tiểu thư nói một câu.

Đại tiểu thư chưa từng chịu uất ức.

Kim Kết hùng hổ tự mình tới mời Nguyên Cát, còn chính miệng nói hết hành động vô lễ của Hạng Nam cho Nguyên Cát nghe, những uất ức của tiểu thư nàng không muốn cho những người khác biết.

"Trong lòng hắn đây là bất kính với tiểu thư." Kim Kết định luận. "Người như vậy, không thể gả được."

Nguyên Cát vẫn luôn im lặng lắng nghe, mày hắn hơi nhăn lại, nhìn về phía Kim Kết: "Tiểu thư không muốn gả cho hắn à?"

Kim Kết không dám nhiều lời, thành thật nói: "Nô tỳ không biết, tiểu thư hẳn là rất tức giận, cho nên mới sai nô tỳ đi mời ngài, tiểu thư nghĩ như thế nào, nàng không có nói."

Nguyên Cát đi theo Kim Kết vào viện của Lý Minh Lâu, Kim Kết dọn trà xong rồi lui ra ngoài.

"Hôm nay Hạng công tử tới nhà làm khách đã giả say để rời Lý gia tới truy tìm chúng ta." Nguyên Cát chủ động nói: "Về sau, tiểu thư ra ngoài có chăng không để cho người Hạng gia biết hay không?"

Bởi vì khi ra ngoài Lý Minh Lâu không hề giấu giếm cho nên Nguyên Cát cũng không ngăn đám người Lý gia và Hạng gia tới theo đuôi tìm hiểu. Nếu nàng không cho phép, dọn sạch nhãn tuyến theo đuôi kia không phải vấn đề gì.

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Cái này không quan trọng."

Đối với Nguyên Cát, giờ phút này cái này thật đúng là không quan trong, hắn nhìn Lý Minh Lâu, nói ra chuyện quan trọng: "Tiểu thư, Kiếm Nam đạo vừa đưa tin tức đến, Ngọc công tử.... khi luyện thuật cưỡi ngựa, ngựa đã nổi điên."

Đột nhiên nàng đứng lên, chiếc bàn bị va chạm phát ra thanh âm rầm rầm.

"... Tiểu thư yên tâm, Ngọc công tử bình an không có việc gì." Nguyên Cát tiếp tục nói: "Lúc ấy, Hạng đại nhân ở đấy, đã đuổi theo con ngựa nổi điên cứu được Ngọc công tử."

Nghe thấy câu trước, thân mình nàng mềm nhũn ngồi trở lại ghế, sau khi nghe câu tiếp theo, thân mình nàng lại cứng còng: "Hạng Vân?"

"Đúng vậy." Nguyên Cát nói: "Nhưng mà Hạng đại nhân bị ngựa đạp trúng, gãy một cánh tay."

Lý Minh Lâu không nói gì chỉ nhìn Nguyên Cát.

"Đúng là vạn hạnh trong bất hạnh, lúc ấy vó ngựa muốn dẫm xuống đầu công tử, Hạng đại nhân xả thân ngăn cản, thiếu chút nữa đã dẫm đứt cổ." Nguyên Cát nói rõ ràng tỉ mỉ tình hình cụ thể, còn đưa ra định luận: "Ngựa nổi điên đã điều tra qua, không phải do người làm."

Không phải là người làm, đó là trùng hợp, Hạng Vân cứu Minh Ngọc.

Đời trước không có chuyện này.

Cho nên đây là vận mệnh đang trả thù nàng vì đã trước một bước đưa Quý Lương tới bên người Minh Ngọc ư?

Dù cho không còn cơ hội tặng thần y Liệp tiên sinh nhưng Hạng Vân vẫn là ân nhân của Minh Ngọc như cũ, vẫn là người có thể tin cậy của Lý thị, của Kiếm Nam đạo sao.

"Còn có một việc." Nguyên Cát nói, chuyện này không quan trọng bằng tính mạng của Minh Ngọc, cho nên hắn đã nói sau: "Tấu chương tiểu thư viết đã đưa đến kinh thành, nhưng Mạnh Minh không chịu nhận."

Trong lòng nàng không còn nghi hoặc vì sao lại như thế nữa, tuy rằng đời trước Mạnh Minh là người có tác dụng lớn nhất trong việc Minh Ngọc có thể kế tục, hắn còn tự mình viết thư biểu đạt tình nghĩa của mình và Lý Phụng An.

Hạng Nam có thể chạy tới đây hối hôn với nàng, Hạng Vân có thể trở thành ân nhân cứu mạng của Minh Ngọc, giờ Mạnh Minh cự tuyệt hỗ trợ đệ trình tấu chương cũng không có gì là kỳ quái cả.

Nguyên Cát nhìn người vẫn không nhúc nhích kia, tựa hồ như hắn không thể cảm nhận được hơi thở của nàng.

"Tiểu thư, không cần lo lắng." Hắn an ủi: "Mạnh Minh có quan hệ cá nhân rất tốt với Hạng đại nhân, hai người cùng trường, nếu nhờ Hạng đại nhân ra mặt hẳn là có thể thuyết phục được đối phương."

Lý Minh Lâu bật cười.

- -------------------------