Đây là Quế Hoa quản gia nương tử quản lý nội trạch của Lý Phụng An.
Trượng phu của nàng là thám báo dưới trướng của Lý Phụng An, qua đời khi còn trẻ lúc chiến sự xảy ra ở độ hộ phủ An Bắc. Lúc ấy hai người họ mới thành thân không lâu, Quế Hoa cũng không tái giá, hầu hạ tới khi bà bà trăm năm mới bán toàn bộ của cải lấy bạc, cả gia sản gom đúng bằng một chiếc tay nải đi tới Kiếm Nam đạo cậy nhờ Lý Phụng An.
Khi vừa tới, nàng cái gì cũng không biết, bị sắp xếp vào hồ giặt ở hậu viện, nhưng chỉ một năm nàng học được viết chữ, hai năm nắm rõ toàn bộ quy củ đón rước của gia trạch, ba năm học được tính sổ, ghi sổ, xem sổ sách.
Vốn dĩ mọi người cho rằng nàng là một quả phụ cơ khổ đến cậy nhờ chỉ mong áo cơm vô ưu, nhưng lại có thể dùng nghị lực phi thường học hết được từng ấy kỹ năng. Lý Phụng An rất kinh ngạc, cũng rất tò mò hỏi chí hướng của nàng, Quế Hoa một thôn phụ hương dã đã nói rằng, đám đàn ông có thể đi theo Lý đại đô đốc ra ngoài kiến công lập nghiệp. Còn nội trạch cũng là một chiến trường, là nữ nhân cũng có thể ở đó làm được một phen công lao sự nghiệp.
Đến năm thứ 4, Lý Phụng An đã đưa quyền quản lý nội trạch như công lao sự nghiệp tặng cho vị quản gia nương tử này.
Lý Phụng An không hề tục huyền cũng không có tì thiếp. Quế Hoa trở thành nữ chủ nhân của Lý trạch, nàng nắm giữ chi phí ăn mặt ở đi lại, quyền điều phối tất cả gia nhân trong nhà, cùng với Lâm Nhân chưởng quản tài vụ, Nguyên Cát người hậu cận bên người, đại tướng quân Nghiêm Mậu ngồi ăn cùng bàn, được người ta xưng tụng thành tứ đại hộ pháp của Lý Phụng An.
...
Quế Hoa cũng không hề kiêu căng, nàng cung kính thi lễ đối với Hạng Vân tiết độ sứ Lũng Hữu rồi nhìn về phía Lý Minh Ngọc:
"Đại đô đốc vóc dáng nhỏ, nếu ngồi ghế này không thoải mái thì đổi chiếc ghế cao bằng chiếc bàn đi."
Quế Hoa ít khi nói đùa, nói chuyện rất có nề nếp, thái độ với hai tỷ đệ Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc cũng không có vẻ quá thân cận.
Minh Ngọc không hề sợ nàng, còn giang hai tay về phía nàng, vui vẻ nói được nha, được nha.
Quế Hoa ôm hắn xuống, nha đầu Tinh Đình ở bên cạnh nắm vạt áo thăm dò, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi của hài đồng: "Quế nương tử, trong nhà sẽ phóng thưởng chứ ạ?"
"Đương nhiên." Quế Hoa nói: "Ta tới để xin chỉ thị của đại đô đốc đây, gia yến sắp xếp ở hôm nay hay là ngày mai?"
Lý Minh Ngọc nghiêm túc suy nghĩ: "Ngày mai đi, hôm nay ta sẽ cũng Hạng đại nhân nâng chén với chúng quan viên, binh tướng." Dứt lời, hắn cười nhìn Hạng Vân: "Làm phiền Hạng đại nhân."
Từ nay về sau bọn họ là đồng liêu ngồi cùng ăn rồi, xưng hô với nhau là đại nhân không còn là thúc cháu nữa.
Nhưng mà, từ khi về từ phủ Giang Lăng, Lý Minh Ngọc đã không hề xưng hô với hắn là Hạng thúc thúc nữa.
Hạng Vân cúi đầu xưng vâng: "Ta đi dặn dò, sắp xếp trước rồi lại đến mời đại đô đốc."
Lý Minh Ngọc gật gật đầu bày ra bộ dạng nghiêm túc của người lớn.
Hạng Vân đi ra ngoài, nghe thấy trong phòng truyền ra giọng nói trẻ con đòi Quế Hoa đồ chơi làm bằng đường: "Ta là đại đô đốc rồi, là việc vui, ta muốn ăn đồ chơi làm bằng đường."
Đại đô đốc có thể đổi một món đồ chơi bằng đường ư, lời này truyền ra không biết những tiết độ sứ của Đại Hạ này có tức giận đến ăn uống không ngon hay không nữa, khóe miệng Hạng Vân nhếch lên một nụ cười.
"Hạng đại nhân!"
Phía trước có tiếng la hét truyền về, xen lẫn trong đó là giọng điệu vui mừng.
Hạng Vân nhìn người cười không khép được miệng đang đi tới.
"Hạng đại nhân, đây thật là thiên đại hỉ sự." Lý Phụng Diệu nắm lấy cánh tay Hạng Vân, mặt đầy hồng quang.
Thân hình Hạng Vân cương lại, trên mặt hiển ra một chút thống khổ.
Lý Phụng Diệu chợt a một tiếng, vội buông tay: "Hạng đại nhân, ngài... ta.. ta quên mất thương thế của ngài."
Hạng Vân vì cứu Lý Minh Ngọc bị kinh mã cho nên cánh tay bị thương, vừa mới xuống giường được vài ngày. Lý Phụng Diệu khẩn trương, lại bất an muốn xem xét thương thế nhưng lại không dám đụng vào cánh tay đối phương nữa.
"Không sao." Hạng Vân mỉm cười trần an. "Chỉ là bị thương da thịt, nhìn thì dọa người nhưng tánh mạng không đáng ngại, vết thương sẽ tốt lên rất nhanh thôi."
Lý Phụng Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Ngài không thể có việc được, Hạng đại nhân, ngài là đại ân nhân của Lý gia chúng ta." Nói đến hai từ ân nhân, hắn lại kích động lên, lần này bàn tay vươn ra không dám túm lấy cánh tay Hạng Vân, chỉ dám cách không vỗ vỗ trong không khí vài cái: "Việc kế tục tước vị này, quả nhiên đại nhân nói được thì làm được."
Trên mặt Hạng Vân lại hiện lên một chút thống khổ, cánh tay Lý Phụng Diệu đang cách không vỗ cũng vội buông xuống.
"Hạng đại nhân, thương thế của ngài thật sự không có việc gì chứ? Ngài nhanh trở về nghỉ ngơi đi." Hắn bất an hỏi, ánh mắt lại sáng lên: "Minh Lâu vừa đưa một đại phu từ phủ Giang Lăng về, nhất định là rất lợi hại, không bằng để hắn đến xem cho ngài nhé."
Tuy rằng ở trong phòng dưỡng thương nhưng Hạng Vân cũng biết chuyện này, thậm chí còn biết tên người kia là Quý Lương, nhưng mà tùy tùng báo lại, dường như người này không phải đại phu mà giống như một gã khất cái bị điên vậy.
Phủ Giang Lăng có danh y gì mà có thể khiến Lý Minh Lâu coi trọng rồi đưa về đây? Hơn nữa, nếu thật là danh y thì không phải nàng ấy cần hơn hay sao?
Mà dù bất luận thế nào, Nghiêm Mậu biết hắn bị thương, nếu đại phu kia thật sự là thần y tại sao không đưa tới thăm khám cho hắn?
Không đưa tới có hai nguyên nhân, một là không phải thần y, hai là Nghiêm Mậu không muốn đưa tới. Mặc kệ là nguyên nhân nào, Hạng Vân hắn đều không thể chủ động đề cập tới. Vấn đề đơn giản như vậy sao Lý tam lão gia này lại không nghĩ ra được, không biết là ngu ngốc hay là cho rằng ở Kiếm Nam đạo này địa vị của hắn và Lý lão tam giống nhau.
Lý Phụng Diệu ở Kiếm Nam đạo có thân phận là trưởng bối nhưng không hề có địa vị của trưởng bối. Hắn chỉ là một khách nhân, muốn cái gì, muốn làm gì đều phải tự mình chủ động làm.
Người có thể chủ động nhưng quyền chủ động lại không ở trong tay hắn.
Đương nhiên, Hạng Vân hy vọng là nguyên nhân đầu tiên, chẳng qua tự mình lừa gạt mình thì có ý nghĩa gì chứ, vạn sự đều phải suy xét đến mặt xấu nhất đến không thể tiếp thu được kia.
Hiện tại, điều xấu nhất không thể tiếp thu không chỉ một điều.
Hạng Vân hít sâu một hơi: "Thương thế của ta đã tốt rồi, còn nữa chuyện này không phải ta làm, tam lão gia hiểu lầm rồi."
Thanh âm Lý Phụng Diệu cao vút, chói tai: "Làm sao có thể vậy? Không phải Hạng đại nhân thì còn có thể là ai được? Hạng đại nhân thật khiêm tốn! Chuyện này nếu không phải có ngài chỉ điểm thì bọn Minh Lâu sao có thể viết tấu chương!"
"Nhưng mà cũng thật vừa khéo, nghe nói vốn dĩ muốn nhờ Mạnh đại nhân hỗ trợ, nhưng vì đám hạ nhân kiêu ngạo đã quen, tới lúc này còn không quên đánh nhau với Lương Chấn, kết quả bị đối phương đoạt lấy tấu chương, cầm đi cáo trạng đến trước mặt hoàng đế."
"Ha ha ha, cũng bởi thế mà mang họa được phục, hoàng đế không chỉ không trách tội đại ca, ngược lại còn nhớ thương, chuẩn tấu thỉnh cầu này."
"Hạng đại nhân, ngài nghĩ đi, cứ tưởng tượng bộ dạng của lão đông tây Lương Chấn lúc này, ha ha ha có phải rất buồn cười hay không?"
Bộ dạng Lương Chấn thế nào ai thèm để ý nữa, Hạng Vân cười có lệ.
Hắn đúng là từng lén nói qua tính toán để Lý Minh Ngọc kế tục tiết độ sứ với Lý Phụng Thường, như vậy Lý thị mới có thể đứng vững được ở Kiếm Nam đạo, nhưng chuyện này hắn còn chưa có làm gì.
Không nghĩ tới, Lý Minh Lâu cũng đã suy nghĩ tới, hơn nữa lại có thể thành công một cách nhanh chóng như vậy.
Là ai chỉ điểm cho tiểu cô nương ấy? Nguyên Cát ư? Vì sao Nguyên Cát lại không nói với hắn? Tuy rằng hắn cũng không nói gì với Nguyên Cát cả.
Hắn không nói đương nhiên là muốn chờ nắm chắc mới tuyên cáo, hiện tại thời gian Lý Phụng An mất còn ngắn, các mối quan hệ và bằng hữu vẫn còn thân thuộc chưa bị mất nhiều, chưa thể hiện được tầm quan trọng của việc hắn làm.
Nhưng hắn quên mất hận ý của kẻ thù không vì thời gian mà giảm đi, mà càng ngày càng trở nên lớn hơn, toát ra một người như Lương Chấn.
Đây là trùng hợp hay là do người làm?
Ý nghĩ của hắn đang hỗn loạn, cần phải suy xét lại một chút.
Hắn đỡ lấy cánh tay của Lý Phụng Diệu: "Mặc kệ nói thế nào thì việc cũng đã thành, là việc vui cực lớn, ta đi trước dặn dò người dưới ăn mừng."
Lý Phụng Diệu cảm thụ được lực lượng đang đè lên cánh tay của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy mình thật quan trọng, hắn đứng thẳng lại thân mình, đỡ lấy Hạng Vân: "Hạng đại nhân, ngài nghỉ ngơi đi, việc sắp xếp ăn mừng cứ giao cho ta, ta đi dặn dò người dưới."