Dù Kim Kết có đang nói chuyện với phụ nhân nhưng lỗ tai vẫn luôn nghe ngóng, thấy tiếng động từ trong phòng tắm truyền ra.
"Tiểu thư." Nàng nhảy dựng lên như một chú mèo. "Ngài làm sao vậy?"
Ở trước mặt phụ nhân, xưng hô của Kim Kết với Minh Lâu không hề thay đổi, mà phụ nhân dường như chỉ tự mình xem Minh Lâu là Tước Nhi, những người khác xưng hô với nàng như thế nào thì bà không thèm để ý.
Kim Kết nhảy đến cửa phòng tắm, chuẩn bị sẵn sàng tư thế vọt vào bên trong.
Khi Lý Minh Lâu rửa mặt chưa bao giờ cho người vào hầu hạ, Kim Kết hiểu rõ vì tiểu thư không muốn để người khác nhìn thấy vết thương trên người mình.
Trước khi sự kiên nhẫn của Kim Kết mất hết, thì thanh âm của người bên trong truyền ra: "Không sao."
Kim Kết thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn đứng yên bên cạnh cửa, lỗ tai nhạy bén dựng đứng lên. Không có tiếng té ngã, cũng không có tiếng di chuyển hay âm thanh mặc quần áo. Tựa hồ như bên trong không có người sống vô thanh vô tức.
Chẳng lẽ tiểu thư hôn mê, nhưng thanh âm rất bình thường mà.
"Tước Nhi làm sao vậy?" Phụ nhân hỏi.
Kim Kết định trả lời thì thanh âm của Lý Minh Lâu lại truyền ra một lần nữa:
"Ta tẩy xong, ra liền đây."
Lần này, sau khi nói xong bên trong có tiếng nước, có tiếng bước chân lại có tiếng quần áo sàn sạt.
Người ở bên trong đi ra đã thay đổi một chiếc áo trong nhạt màu mới, chiếc áo to rộng bao lấy toàn bộ thân thể, khuôn mặt cũng bị bọc lại một lần nữa, mọi thứ đều như cũ.
Kim Kết cẩn thận xác nhận không có vấn đề gì, tiểu thư không cần nâng đỡ mới tránh ra đi bưng trà nóng lên.
Lý Minh Lâu đi tới trước mặt phụ nhân, người kia ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn, hơi hơi mỉm cười, duỗi tay: "Tước Nhi, con không sao chứ?"
Lý Minh Lâu nhìn đối phương, nắm lấy tay bà: "Ta không sao."
Kim Kết bưng trà nóng, nói: "Hai người có muốn ăn chút điểm tâm không ạ? Hôm qua tiểu thư nói thích ăn món điểm tâm kia, Nguyên gia đã mời đầu bếp nữ ấy đến huyện nha rồi, lúc nào cũng có thể ăn."
Lý Minh Lâu dịu dàng hỏi phụ nhân có đói bụng không.
Đối phương cũng dịu dàng và hàm súc nói muốn ăn một chút. Kim Kết vô cùng cao hứng đi ra ngoài. Lý Minh Lâu ngồi xuống cầm quyển sách đang đặt trên bàn lên: "Kể đến đoạn nào rồi? Ta tiếp tục kể đi."
Phụ nhân cười nói: "Kể đến khi Tô tam nương đánh nghiêng hộp trang điểm."
Lý Minh Lâu tìm kiếm trang chữ kia, bắt đầu kể tiếp, mới đọc vài câu nàng tạm dừng, Tước Nhi có biết chữ không? Nàng nâng mắt nhìn phụ nhân, đối phương đang ngồi nghiêm túc lắng nghe, không hề nghi ngờ gì.
Đối với một người vừa điên vừa ngốc như phụ nhân thì bà chỉ nhớ rõ bên người mình có một người tên là Tước Nhi, còn người này như thế nào bà cũng không thèm để ý đến.
Nàng cúi đầu tiếp tục kể truyện xưa, Kim Kết xách theo hộp đồ ăn đi vào, bày biện những món điểm tâm mỹ vị tinh xảo ra bàn, ba người ăn ăn, uống uống, nói nói, cười cười.
Trong bóng đêm nặng nề, phụ nhân và Kim Kết đều đã ngủ, còn nàng thì đứng bên cửa sổ. Nàng có thói quen ưa bóng tối cho nên ngọn đèn dầu trong phòng đã bị dập tắt, nhưng vì đèn đuốc trong huyện nha và trong thành vẫn còn thiêu đốt cho nên bóng đêm lọt vào trong tầm mắt nàng không phải hoàn toàn đen đặc.
Nàng tháo ra từng vòng từng vòng bọc bố trên mặt. Vầng trán, cái mũi, khuôn cằm cả gương mặt nàng dần dần triển lộ trong bóng đêm.
Từ khi ở lại huyện Đậu, thân thể của nàng thật sự chưa từng lại bị đau đớn. Vì sợ ông trời phát hiện, dù trước hay sau nàng không dám nói ra lời "muốn ở lại huyện Đậu" mà chỉ uyển chuyển nói mình muốn huyện Đậu.
Điều này giống như khi còn ở phủ Giang Lăng nàng nói "tạm thời" không đi phủ Thái Nguyên, như vậy chỉ có thể giảm bớt đau đớn còn muốn cho miệng vết thương lành lại thì chỉ có khởi hành xuất phát.
Hiện tại nàng không hề đi về phủ Thái Nguyên nhưng sao miệng vết thương lại tốt lên, thật là vì hiện tại nàng không phải Lý Minh Lâu ư?
Lý Minh Lâu hẳn là phải đi tới phủ Thái Nguyên, nếu không sẽ vi phạm ý trời, trời đất không dung tha.
Hiện tại có một Lý Minh Lâu đã xuất phát mà nàng thì biến thành Tước Nhi.
Nàng không phải Lý Minh Lâu nữa cho nên ông trời mặc kệ nàng.
Cũng không đúng, Tước Nhi đã chết rồi, vậy nàng giả làm Tước Nhi để sống, trong mắt ông trời thì nàng là một con quỷ.
Quỷ, không phải càng không nên tồn tại hay sao?
Lý Minh Lâu ngẩng đầu vươn tay ra ngoài bóng đêm.
Một đêm qua đi, không hề có mưa to tầm tã, thiên lôi cuồn cuộn, không hề có sơn băng địa liệt phòng ốc sụp đổ, mà là nắng sớm đầu đông trải dài vào trong viện.
Nguyên Cát đạp lên nắng sớm đi vào, mỗi ngày, buổi tối hắn sẽ đến truyền đạt lại cho nàng mọi việc trong ngày cũng với tin tức mới nhận được khắp nơi. Buổi sáng trước khi tới quân doanh sẽ tới gặp nàng xem nàng có dặn dò gì không.
Lúc này, hắn mới vừa bước vào trong sân, cửa phòng đã bật mở ra, không phải Kim Kết mà là tiểu thư.
Lý Minh Lâu đi ra với trang dung như cũ, Kim Kết ở phía sau vội vội vàng vàng căng chiếc dù đen che đậy nắng sớm cho nàng.
Tiểu thư muốn ra cửa ư?
Từ khi ở lại huyện Đậu, cơ hồ ngay cả thư phòng tiểu thư cũng chưa từng bước ra, tuy rằng khi nàng nói chuyện, tinh thần rất tốt nhưng hắn vẫn suy đoán nàng không thoải mái, hoặc là nàng lo lắng trên người sẽ không thoải mái.
Tuy rằng việc tìm kiếm thần y là giả, nhưng thông qua Phương Nhị hắn biết, trên người tiểu thư thật sự có bệnh tật, có thương tích, mà thương bệnh kia lại cực kỳ quái lạ không thể giải quyết được.
Lý Minh Lâu đứng trên bậc thang hô gọi Nguyên Cát, thanh âm tựa như thanh tước kêu to, trên mặt hắn không hỏi hiện lên ý cười.
"Ta đi quân doanh quan sát xem." Nàng nói.
Hiện tại quân doanh không phải quân doanh của huyện Đậu mà là của tráng đinh, tiểu thư đi xem thành quả cũng tốt.
Nguyên Cát gọi Phương Nhị đến chuẩn bị ngựa xe. Lý Minh Lâu mang theo Kim Kết và phụ nhân cùng đi. Đám quan lại trong huyện nha biết được cũng vội vàng muốn đi, nàng không hề cự tuyệt.
Đoàn người vô cùng náo nhiệt đi trên đường cái khiến cho dân chúng vây xem. Hiện tại bởi vì sơn tặc gây họa cho nên trong lòng mọi người đều cảm thấy bất an, không có tâm trí làm việc. Chờ nghe thấy các phu nhân Võ gia muốn đi tới quân doanh thì có không ít người muốn đi theo cùng.
Chờ quân doanh bên kia nhận được tin tức thì đoàn người bọn họ đã tới nơi. Chỉ một tiếng hiệu lệnh, cửa doanh trại mở rộng, hai đội quan binh cầm vũ khí xếp hàng đi ra. Vừa thấy hai đôi quan binh này toàn bộ mọi người trong huyện Đậu đều hoảng sợ.
Về cơ bản thì binh mã của Đỗ Uy đêm đó đã chết sạch, quân doanh chỉ còn lại một vài người già cả, yếu ớt và tàn phế. Ngoại trừ việc cắt cỏ cho ngựa ăn, vẩy nước quét nhà ra thì không làm được việc gì khác. Hiện tại đột nhiên xuất hiện hai đội quan binh khoảng 50 người này, từ đâu tới vậy?
Binh phục của bọn họ sạch sẽ, giáp y khôi mũ đầy đủ. Dáng người lăng liệt giống hệt binh khí. Biểu tình lạnh nhạt giống như mùa đông. Động tác, bước đi lại thống nhất khiến cho đám quan lại của huyện nha chạy tuốt đằng trước phải ghìm chặt ngựa lại theo bản năng. Đám ngựa của huyện nha sống trong nhung lụa cũng hí vang một tiếng dài, vó ngựa lùi về sau.
Phủ Quang Châu nói, Hoài Nam đạo đã phái binh mã tới đây, chẳng lẽ đã tới rồi sao?
"A, đó là nam nhân nhà ta!"
"Ý, kia là tam biểu huynh của ta nha!"
"Trương Cẩu Thặng! Trương Cẩu Thặng!"
Dân chúng đi theo sau nhóm quan lại chợt ồn ào, những tiếng la ó vang lên, tựa như thủy triều xô bờ rất nhiều cánh tay múa may vẫy gọi về phía hai hàng quan binh đang đứng vững.
Nhóm quan viên chợt phản ứng lại, đó không phải quan binh được phái tới mà là dân tráng, trong số những người này có những gương mặt mà bọn họ quen thuộc.
Sai dịch Trương Tiểu Thiên tay nắm vượt đao, áo giáp rầm vang hô: "Mời các đại nhân vào doanh trại."
Lúc đầu sắc mặt đám quan viên khi đánh giá những người này là kinh ngạc sau đó biến thành không thể tin tưởng được. Mà dân chúng cũng ùa tới gần, nhưng mặc kệ là tầm mắt cao đầu đại mã của đám quan viên hay là tiếng hô gọi của bạn bè thân thích thì những người này giống như cọc gỗ, đóng thẳng trên mặt đất, hai mắt nhìn thẳng không hề nhúc nhích.
Đám quan binh của Đỗ Uy lúc trước cũng không hề có khí thế như vậy đâu. Quan viên liếc nhau, nhủ thầm lúc Trường sử của phủ Quang Châu đến cũng không hề như vậy.
Bọn họ còn nhớ rõ cảnh tượng lúc trước, thật là lộn xộn giống hệt như xiếc ảo thuật khi có hội chùa. Lúc ấy nghĩ, trông cậy vào đám dân tráng này diệt phỉ bảo vệ huyện Đậu hoàn toàn là mơ tưởng, khiến Trường sử phủ nha sợ tới mức chân không chạm đất chạy trở về trong đêm.
Lúc này, mới qua không bao lâu, thật sự luyện ra được binh lính rồi sao?
...
...
P/s: Lời của Tác giả.
Nói qua một chút về Lý Minh Lâu nhé. Tác giả thấy có người đưa ra nghi vấn hỏi, vì sao Lý Minh Lâu giả làm Tước Nhi lại không có việc gì? Tước Nhi cũng là một người chết mà?
Nguyên nhân là, Lý Minh Lâu biết trước được vận mệnh, nàng là người trọng sinh trở về. Nàng chủ động thay đổi sự việc còn vận mệnh của những người khác bị nàng thay đổi, đó là bị động.
Ở tự chương, Hòa thượng có giải thích, tồn tại của quỷ quái ông trời sẽ dung tha, cho nên Nguyên Cát, người vốn nên bị chết giờ vẫn sống cũng không có việc gì, hoặc là Tước Nhi vốn đã chết nay cái tên vẫn còn tồn tại cũng không có việc gì. Ông trời không thể dung tha đó là yêu ma quỷ quái, là một tồn tại xé trời như Lý Minh Lâu.
Đây là giả thiết của tác giả về cuốn tiểu thuyết này, có hợp lý hay không xin đừng miệt mài theo đuổi. Vì tác giả sẽ không đưa ra được căn cứ. Đây không phải là lần đầu như vậy, trong quyển Trọng sinh chi dược hương đã từng xuất hiện.