Đệ Nhất Hầu

Chương 95



95. Người quan trọng hơn so với của hồi môn.

Dù có che chắn thế nào thì trên xe ngựa cũng không thế ngăn được những cơn gió lạnh lẽo của tháng Chạp, ngựa xe có tốt như thế nào thì ngồi lâu cũng không bằng ở trong nhà. Lý Minh Kỳ ở trong xe hắt xì một cái.

"Người đâu." Lập tức Niệm Nhi hô lên.

Tùy tùng, vú giá ở bên ngoài xe ngựa lập tức đi vào dò hỏi, Lý Phụng Cảnh nghe thấy tin tức cũng quy củ đi tới gần thăm hỏi.

Đại a đầu đối với tiểu thư phải biết nóng biết lạnh, Niệm Nhi chủ động quyết định: "Trời quá lạnh, đã liên tục đi đường 3 ngày rồi, hôm nay nên sớm tìm nơi đặt chân nghỉ tạm thôi."

Đối với yêu cầu của đại tiểu thư, toàn bộ đoàn xe sẽ không có bất luận ý kiến gì.

Nhưng rốt cuộc không phải là đại tiểu thư thật, Lý Phụng Cảnh không nhịn được nói: "Trời quá lạnh, nên nhanh chóng lên đường thôi, trước khi trời đổ tuyết lớn có thể đến được phủ Thái Nguyên, bằng không sẽ trì hoãn thật lâu."

Niệm Nhi không cao hứng nói: "Nhưng mà quá mệt mỏi." Nàng lớn bằng này, đi nơi xa nhất đó là đến nhà ngoại của Kỳ tiểu thư.

Những mới mẻ trên đường cùng với tương lai hưng phấn đã bị hiện thực đẩy lui, chỉ còn mệt mỏi khắp người.

Lý Minh Kỳ nhấc màn xe lên: "Tuyết rơi mà bị nhốt trên đường thì càng lạnh hơn, Tứ thúc nói rất đúng."

Hạng Cửu Đỉnh cũng tới đây, hòa giải nói: "Ngày mai có thể đến được trấn Bảo Hà, bên kia có bến đò lại có trạm dịch lớn."

Vì thế ngựa xe tiếp tục đi đường, Niệm Nhi ngồi lại vào trong xe, ôm lò sưởi tay ấm áp nhưng vẫn tức giận bất bình: "Người kia chỉ là con vợ lẽ, thật đúng là tự cho mình là đại gia. Huống chi tiểu thư đến đây là giải nạn cho ông ta. Chính ông ta để mất đại tiểu thư, lão phu nhân và Nhị lão gia sẽ lột da ông ta ra."

Lý Minh Kỳ bọc áo choàng nâng chung trà lên chậm rãi uống, không vội không bực nói: "Tứ lão gia cũng suy nghĩ vì an toàn thôi, không cần nghĩ nhiều."

"Không phải thế đâu." Niệm Nhi phản bác. "Nếu thật sự là đại tiểu thư nói thì Tứ lão gia nhất định nửa lời cũng không dám nói."

"Cho nên, việc gì phải oán giận?" Lý Minh Kỳ hỏi.

Niệm Nhi nghẹn lời, lại khen tặng: "Tiểu thư, người thật là không màng hơn thua."

Lý Minh Kỳ trợn trắng mắt nói: "Ta lại không ngốc, thật giả phải đúng mực, sao ta lại không biết, mình giả trang đại tiểu thư là cho người khác xem, lại không phải vì chính mình, châm trà đi."

Lý Minh Kỳ duỗi chung trà ra phía trước.

Niệm Nhi ngượng ngùng cười đón lấy, vừa mới xách ấm trà trên bếp lò nhỏ lên thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

"Nhanh! Mang người quay quay về đi!"

"Mang thêm nhiều người..."

"Quay đầu! Quay đầu!"

Trong tiếng ồn ào hỗn độn chỉ nghe rõ được mấy câu này truyền đến. Niệm Nhi mới vừa hạ nhiệt giờ bực bội lại xông ra, phần phật kéo mành lên quát: "Sao vậy? Vội vã lên đường mà sao còn muốn quay đầu trở về?"

Màn xe nhấc lên, tiếng ồn ào ùa vào, đoàn xe có không ít người quay ngựa tụ tập ở phía sau.

Trước sau xe ngựa của đại tiểu thư luôn có người tùy hầu, nghe thấy tiếng dò hòi thì đáp: "Không phải trở về mà là phía sau xảy ra chuyện, Tứ lão gia và Hạng cửu gia đã nhanh chóng đến xem."

"Xảy ra chuyện gì?" Niệm Nhi khó hiểu.

Chuyện này tựa như rất khó mở miệng, người hầu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Của hồi môn quân phía sau, bị cướp bóc."

"Ai dám cướp đồ của chúng ta?" Lý Minh Kỳ kinh ngạc tới gần hỏi.

Đây cũng là nghi vấn của Lý Phụng Cảnh và Hạng Cửu Đỉnh. Cả đường đi này bọn họ không hề che giấu hành tung, còn treo lá cờ phủ đô đốc Kiếm Nam đạo, cầm danh thiếp tiết độ sứ Lũng Hữu, đi đến đâu thì châu phủ huyện nha đều sẽ mở tiệc đón chào, chiêu đãi còn sắp xếp nơi ăn chỗ ở, quyền quý địa phương cũng sẽ đưa danh thiếp làm quen....

Bọn họ không phải bình dân bá tách vô danh vô họ.

Tuy rằng đoàn xe của hồi môn có khoa trương khiến người chú mục nhưng hộ tống lại là quan quân, mặc áo giáp đeo đao kiếm mang theo cung nỏ.

"Là sơn tặc." Hộ vệ hồi bẩm.

Sơn tặc ư, đúng là không còn xa lạ, gần đây luôn nghe thấy tin tức sơn tặc tác loạn. Lý Phụng Cảnh và Hạng Cửu Đỉnh liếc nhau, vốn dĩ đều ở Hoài Nam và Tuyên Võ tại sao cũng có ở bên này rồi?

Hạng Cửu Đỉnh rút đao ra: "Nhưng mà chúng ta không phải đám quan binh ở huyện Đậu."

Lý Phụng Cảnh suy nghĩ càng sâu hơn, ngăn Hạng Cửu Đỉnh: "Đúng vậy, đó là binh mã của Kiếm Nam đạo, tại sao sơn tặc có thể đụng đến bọn họ?"

Trước tiên không cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu ngay cả binh mã của Kiếm Nam cũng không làm gì được sơn tặc thì mấy người họ đi chẳng phải chịu chết hay sao?

Một tên lính hộ tống của hồi môn trên người dính đầy máu tựa như vừa từ thây sơn biển máu bò ra giãy giụa kêu tứ lão gia: "Chúng ta gặp mai phục trong sơn cốc, đám sơn tặc kia dùng khói mê còn thả trùng độc. Quá đột nhiên, mọi người không kịp phòng bị cho nên căn bản không hề đối chiến."

Nói xong hắn quỳ sụp xuống đất khóc nức nở.

Hạng Cửu Đỉnh phẫn nộ quát: "Luận đến việc dùng khói mê, độc trùng thì không phải là sở trường của binh mã Kiếm Nam của các ngươi hay sao."

Kiếm Nam đạo ở Nam Cương, nơi chướng khí xà độc hoành hành, đặc biệt là khi tác chiến với Man Di càng dễ gặp hơn.

Tên lính quỳ sát đất càng nhỏ giọng, thanh âm rầu rĩ xấu hổ nói: "Ai ngờ được ở eo bụng Trung Nguyên cũng dùng thủ đoạn này." Hắn lại tiếp tục nức nở thỉnh cầu: "Bọn sơn tặc còn chạy chưa xa, cầu xin Tứ lão gia và Hạng Cửu gia nhanh chóng hỗ trợ truy kích."

Hạng Cửu Đỉnh giục ngựa phóng về phía trước, nhân mã của Hạng gia lập tức đuổi kịp.

Lý Phụng Cảnh vẫn còn đứng yên tại chỗ, kêu hai tiếng "này, này", nhìn đối phương dẫn người đi càng xa mới không thể không đuổi theo, hô: "Bên này của chúng ta cũng không thể không có người nha."

Đoàn xe ngừng lại nghỉ đúng như mong muốn của Niệm Nhi, nhưng lúc này nàng ta không hề vui mừng mà chỉ có thấp thỏm bất an. Tầng tầng lớp lớp nhân mã bày quân trận vây quanh xe ngựa của đại tiểu thư. Niệm nhi dù nhón chân cũng không thể nhìn được ra bên ngoài, cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể không ngừng thúc giục người khác dò hỏi tin tức.

Hừng đông hôm sau, Lý Phụng Cảnh và Hạng Cửu Đỉnh đã trở lại, quên mất việc phải báo tình huống cho tiểu thư giả mà trực tiếp đi vào doanh trướng thương nghị, Lý Minh Kỳ chỉ đành tự mình đi vào dò hỏi.

"Những việc này ta nên biết rõ ràng bởi vì ta còn phải đi phủ Thái Nguyên." Nàng giải thích ý đồ mình đến đây.

Tiểu cô nương vừa ngoan ngoãn lại biết đúng mực. Ấn tượng của Hạng Cửu Đỉnh với nàng cũng không tệ lắm, nhưng chính yếu là không hề bị áp lực cao cao tại thượng như Lý Minh Lâu.

"Ngươi nói đúng." Hắn hòa ái nói, mời nàng ngồi xuống: "Hiện tại ba người chúng ta cùng nhau thương nghị đi."

Lý Phụng Cảnh tức giận nói: "Có cái gì mà thương nghị, đám sơn tặc kia không thể tóm được nữa."

Hạng Cửu Đỉnh kể về quá trình cho Lý Minh Kỳ nghe.

Sau khi đuổi kịp, khoảng cách của đoàn xe của hồi môn và bọn họ cũng không quá xa. Hôm qua, khi bị đánh cướp bọn họ dẫn theo nhân mã truy tìm dò hỏi hương thân ở gần đây đã xác định nơi này đúng là có sơn tặc. Sau đó chạy đến sơn cốc nơi bị sơn tặc cướp bóc, thì thấy được một đám người mặc binh phục ngã trái ngã phải ở bên trong. Dẫn đường là mười mấy tên lính may mắn còn sống sót cùng với một vài người phụ nữ nũng nịu, họ quỳ trên mặt đất khóc rống như muốn chết đi sống lại.

"Bởi vì quân nhu quá nhiều nên sơn tặc đi chậm, ta mang theo binh mã phát hiện ra hành tung của chúng nên đã đuổi theo." Hạng Cửu Đỉnh nói.

Lý Phụng Cảnh nói chen vào: "Bọn họ có rất nhiều người, lại trốn tránh vào những nơi hiểm trở."

Hạng Cửu Đỉnh không hề để ý hắn chen vào nói tiếp: "Chúng ta hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh bên này, không thể tùy tiện ra tay được, ta đã tự báo gia môn...."

Lý Phụng Cảnh ở bên cạnh oán hận: "Kết quả, đám sơn tặc này không có kiến thức, dò hỏi Lũng Hữu và Kiếm Nam đạo là cái gì, tính tình Cửu gia đúng là thật tốt, vậy mà còn đứng lại giải thích cho bọn chúng."

Hạng Cửu Đỉnh tức giận: "Đó là ta uy hiếp bọn chúng."

Lý Phụng Cảnh xùy một cái: "Kết quả là dọa người kia chạy mất, đồ cũng không thèm để lại."

Hạng Cửu Đỉnh hít sâu một hơi, quyết định không nói chuyện với Lý Phụng Cảnh nữa mà nhìn Lý Minh Kỳ: "Bọn chúng làm vậy là để kéo dài thời gian, nhân cơ hội chuyển rời đồ vật chạy thoát. Ở nơi núi sâu rừng rậm kia chúng ta không thể liều lĩnh lại lo lắng đại tiểu thư ở nơi này gặp nguy hiểm cho nên đã quay trở về."

Lý Minh Kỳ gật đầu: "Cửu gia làm đúng, đám sơn tặc này không sợ danh hào của Kiếm Nam đạo cho thấy chúng rất hung ác, không biết sẽ còn làm gì nữa."

Tiểu cô nương này nói chuyện dễ nghe hơn Lý tứ lão gia rất nhiều, Hạng Cửu Đỉnh ừ một tiếng.

"Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?" Lý Phụng Cảnh trầm mặt.

Người mất tích, của hồi môn cũng bị cướp mất, tại sao chuyến đi này càng đi càng thấy tuyệt lộ vậy.

"Dù sao là do đại tiểu thư tự mình đi." Lý Phụng Cảnh nắm chặt tay nói. "Của hồi môn là do binh mã của Kiếm Nam đạo không giữ được, không có quan hệ gì với chúng ta hết."

Hạng Cửu Đỉnh hừ một tiếng xem thường, người này khi xảy ra chuyện chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, Hạng Vân nói đúng, không cần để ý Lý tứ lão gia này.

"Binh mã của chúng ta không đủ, hoàn cảnh xung quanh lại không quen thuộc, không thể tùy tiện động thủ được. Ta nghĩ trước tiên liên hệ với quan phủ địa phương, mời bọn họ ra mặt, phái binh mã tiếp viện cùng diệt phỉ." Hắn nói với Lý Minh Kỳ.

Lý Phụng Cảnh hô: "Vậy thì phải chờ ở chỗ này bao lâu? Nếu qua năm cũng chưa bắt được thì sao? Đám sơn tặc này ngay cả binh mã còn không sợ thì quan phủ ở đây có thể làm gì bọn chúng?"

Phế vật, hồ đồ nhưng lại có thể nói một câu chỉ thẳng vào điểm quan trọng. Hạng Cửu Đỉnh trừng mắt nhìn Lý Phụng Cảnh.

"Từ lão gia, Cửu gia." Thủ lĩnh của hồi môn quân may mắn còn sống sót quỳ gối xuống nói. "Đây là do chúng ta thất trách, chúng ta sẽ ở lại nơi này tiêu diệt đám sơn tặc tìm kiếm lại của hồi môn, thề không chết không ngừng. Mời mọi người tiếp tục đi trước, ở lại nơi này quá nguy hiểm."

Đương nhiên cũng xin bọn họ viết thư về Kiếm Nam đạo giải thích tất cả, cầu xin cho binh mã còn sót lại có cơ hội lập công chuộc tội.

Lý Phụng Cảnh chỉ ước gì lập tức rời khỏi nơi này, không thể lại xảy ra chuyện nữa: "Nếu đám sơn tặc này có tà tâm lớn hơn, bắt cóc đại tiểu thư muốn tiền chuộc thì thể diện của Lý gia chúng ta và Hạng gia ở Đại hạ hoàng triều này không phải mất hết hay sao? Minh Ngọc của chúng ta làm sao có thể làm tiết độ sứ được? Vô cùng có khả năng Hoàng đế sẽ thu hồi lại tinh tiết."

Điều này cũng không phải không có khả năng.... Cả đường đi không ngừng xảy ra chuyện, tâm và xác của Hạng Cửu Đỉnh cũng quá mệt mỏi. Điều quan trọng nhất là người, chỉ cần có người ký kết việc hôn nhân giữa Hạng gia và Lý gia, còn những thứ khác đều là việc nhỏ.

Nhưng của hồi môn mấy tháng còn chưa xem hết thật sự không thể coi như là việc nhỏ được nha. Lý Minh Kỳ ấn ngực, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ lại, ra cửa thật là nguy hiểm.

Ý của của Lý Phụng Cảnh và Hạng Cửu Đỉnh thống nhất, lập tức khởi hành, đẩy nhanh tốc độ đi tới phủ Thái Nguyên, vừa lên đường vừa viết thư về Kiếm Nam đạo.

Binh mã của hồi môn quân may mắn còn sống sót nhìn theo đoàn xe dần dần biến thành một điểm đen ở chân trời. Bọn họ, kẻ ngồi kẻ nằm bị thương nặng sắp chết chợt nhảy dựng lên, khuôn mặt tang thương, tủi nhục trong chớp mắt đã tan đi.

"Chúng ta đi hội hợp với đám người Nguyên đại gia à?" Có người hỏi.

"Chúng ta ở lại nơi này diệt phỉ." Người thủ lĩnh với bộ dạng yếu đuối khóc lóc trước mặt Lý tứ lão gia đã thay bằng sắc mặt lãnh túc, lắc đầu.

Những người khác khó hiểu hỏi: "Đám sơn tặc ở nơi này đã bị chúng ta giết sạch rồi mà. Còn dùng thi thể của chúng để đóng giả là người của chúng ta nữa."

Thủ lĩnh nhìn về nơi sơn dã, rồi nhìn về thành trấn ở nơi xa, tầm mắt trải rộng ra thiên địa rộng lớn ở xa hơn: "Đại tiểu thư bảo chúng ta báo cho quan phủ địa phương rằng, của hồi môn của Kiếm Nam đạo chúng ta bị cướp bóc, chúng ta ở chỗ này tìm kiếm tiêu diệt sơn tặc tới khi nào tìm được của hồi môn mới đi."

Tìm không thấy thì đương nhiên sẽ không đi rồi. Nếu quan phủ địa phương mà xua đuổi thì bọn họ chẳng phải có rắp tâm hay sao? Có phải là cùng một phe với sơn tặc hay không?

Quan phỉ cấu kết à, cáo buộc với triều đình một phen, xem xem tiết độ sứ trẻ con của Kiếm Nam đạo nắm tinh tiết trong tay có phải là để ngắm hay không.

Thủ lĩnh nhặt cờ xí của Kiếm Nam dưới mặt đất lên, rũ bụi đất bám trên đó xuống. Chiếc cờ vừa rồi còn dính đầy bụi đất ảm đạm giờ đã bay cao, sáng láng trong cơn gió lạnh lẽo.

...

...

Mà ở Mạc Bắc, gió tuyết càng ngày càng lạnh hơn càng hỗn loạn hơn. Võ Nha Nhi cẩn thận dọn dẹp bông tuyết rơi trong sân nhà, quét được một khoảng nhưng tuyết lại rơi xuống càng dày.

"Ô Nha." Mấy người đàn ông đẩy cửa bước nhanh vào. "Có tin tức."

- ----------------------------