Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 44: 44




Hàn vân động, Thanh Sơn lẩm bẩm đọc mấy lần chữ Hàn vân động, hắn không biết mình có đọc nhầm hay không, bởi vốn tiếng hán của hắn cũng rất tốt, mà chữ trên vách đá và khung cảnh xung quanh dường như chẳng có chút nào liên quan gì đến nhau cả.

Ánh nắng ấm áp, gió mát chan hòa vẫn thổi heo may, những áng mây vẫn bồng bềnh trôi lơ lửng trên trời cao, cảnh sắc thiên nhiên hòa ái, chẳng có chút nào gọi là "Hàn Vân" cả điều này làm cho Thanh Sơn khá là khó hiểu.
Sau khi quan sát khá kỹ dòng chữ, nhưng chẳng thấy cửa động ở đâu cả, mọi thứ trên vách đá vẫn im lìm một vẻ hoang sơ không có một dấu hiệu nào chứng tỏ đây là một cái động.

Thánh Sơn lại mò mẫm tìm kiếm hắn lần mò tất cả mọi vị trí trên mặt đá, rồi lại nheo mắt đứng quan sát kỹ càng từng ngọn rêu khe nứt trên mặt đá, nhưng mà tất cả chỉ làm hắn thất vọng, bởi vì cho dù quan sát hay đưa tay vào sờ thì tất cả cũng chỉ là một mặt đá phẳng lì, không có một dấu vết nào của động.

Lúc này Thanh Sơn thất vọng thở dài một cái rồi lại ra gốc cây ngồi, hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên mặt đá phía trước không rời.


ngồi ngắm nhìn một hồi lâu Thanh Sơn lẩm bẩm.
- Chắc chắn sẽ có lối vào động, cửa động chắc chỉ ở nơi nào đó gần đây mà thôi.

Bởi vì chữ viết thường nằm trên cửa, chứ không có ai viết một bên hay viết bên dưới được, ta phải tìm kỹ càng hơn mới được.
Dành thời gian cả ngày tìm kiếm mà không có kết quả, Thanh Sơn lang thang xung quanh vách đá, hắn cứ nhìn chỗ này một tý, chỗ kia một tý rồi ánh mắt bị thu hút bởi một cảnh tượng hết sức đặc biệt trước mặt, hắn đứng ngơ ngẩn nửa ngày mà không nhúc nhíc, cảnh tượng trước mắt là lần đầu tiên trong đời hắn được nhìn thấy.

Một cảnh tượng say đắm lòng người, nếu như nhìn thấy cảnh nảy ai không rung động có lẽ không phải là con người.
Trên vách đá cheo leo rủ xuống là những cây dây leo dài được sắp xếp thành những hàng thẳng tắp từ trên xuống, những dải cây xanh mướt thơ mộng đến lạ thường, và điều đặc biệt không phải là những dải cây xanh tươi đẹp đẽ đó, mà là trên những dải cây rủ xuống đó chi chít quả, quả chen chúc vào trong lá, lá xanh che lấp ló những quả màu đỏ như máu, to bằng ngón tay, những quả mọng nước, béo múp trông vô cùng hấp dẫn, nhìn vào chỉ muốn cắn một miếng để thưởng thức.
Bây giờ Thanh Sơn rất đói,, nhưng hắn trông màu sắc những quả này rất lạ, hắn chưa từng thấy loại quả nào giống như thế này, nên lúc này hắn cũng không dám mạo hiểm ăn thử.

hắn đi lại dưới váy đá quan sát thứ quả đặc biệt này.

mặc dù sự hấp dẫn là không hề nhẹ nhưng nếu ăn vào mà bị làm sao, thì ở đây chỉ có một con đường là đi theo ông bà ông vải mà thôi.


Bởi vậy mà Thanh Sơn nhìn lên vách đá hồi lâu, bỗng nhiên hắn giật mình bởi ở ngay trên kia trong một hốc đá nhỏ, có một cặp mắt đang lau láu nhìn lấy hắn, chỉ nhờ ánh sáng nhá nhem thỉnh thoảng có tia sáng chiếu vào phản xạ cỉa đôi mắt thì Thanh Sơn mới thấy được, một lúc sau đôi mắt đó như di chuyển khỏi hốc đá, sau đó bò ra đám cây dây leo, để ý kỹ thì Thanh Sơn thấy xung quanh cái hốc đó không hề có một quả nào, điều này hơi lạ, bởi vì một thảm đỏ từ trên cao kia rủ xuống, nhưng quanh cái hốc lại không có quả, nhưng rất nhanh sự thắc mắc đó ngay lập tức được giải đắp, bởi vì đôi mắt kia lúc này đã chui ra khỏi hang nhỏ.

Đó là một con vật to hăn nắm tay người lớn, có bộ lông màu tro, những chiếc lông có vẻ rất cứng cáp, đôi chân con vật như những móc sắt móc vào vách đá và giúp nó di chuyển đi lại một cách dễ dàng trên vách đá thẳng đứng, con vật này trông thì giống như sóc, nhưng không phải là sóc, trông nó hết sức ngộ nghĩnh, vửa ra khỏi hang nó bò ngay đến đám quả và bắt đầu ăn như hổ đói, ăn được mấy quả nó lại ngó xuống nhìn Thanh Sơn như muốn bảo " Ăn đi chàng trai, đừng tỏ ra sợ sệt như thế, mạnh mẽ lên nào" nó nhìn Thanh Sơn một lúc sau lại tiếp tục ăn, cho đến lúc cái bụng của nó trông to lên thấy rõ, ăn tới lúc này có vẻ nó đã thỏa thê cơn đói vậy nên,, nó đứng lại nhìn Thanh Sơn rồi cái đuôi ngắn cún của nó rung rung như thách thức Thanh Sơn hãy ăn quả này đi vậy.
Nhìn thấy con vật ăn một cách say sưa ngon lành như vậy, Thanh Sơn lúc này cũng muốn chảy cả nước miếng, con vật vừa ăn vừa tạo ra tiếng chép chép làm cho người ta có cảm giác thèm thuồng vô cùng, nhịn không được không biết từ lúc nào mà một quả đã nằm gọn trong tay Thanh Sơn từ lúc nào không biết, theo động tác hắn vừa nhìn lên vừa cho quả vào miệng, cắn một cái hắn giật mình rồi phun ra.

Thì ra nhìn con vật ăn ngòn lành quá mà hắn giật lấy quả rồi tiện tay nhét vào miệng lúc nào không hay, thấy vậy con vật nhảy nhảy khịt khịt như đang trêu đùa và coi thường Thanh Sơn vậy.

Thấy vậy Thanh Sơn chỉ cười cười sau đó hắn ngắt lấy một quả, cắn một miếng cảm giác đầu tiên đưa tới đầu lưỡi Thanh Sơn là một vị ngọt thânh êm dịu cộng với hương thơm thoang thoảng.


Sau đó hắn cho cả quả vào miệng rồi nhai ngấu nghiến.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
trong lòng thầm nghĩ những loại quả có độc thường có mùi vị rất khó chịu chứ không thể có hương thơm và vị ngọt như thế này được.

Vì nghĩ vậy nên hắn cho liên tục vào miệng nhai ngấu nghiến một mặt là vì hương vị xủa loại quả này thơm ngon và mặt khác là hắn đã quá đói, vậy nên hắn ăn mà không kiêng nể gì nữa, ăn cho đến lúc no căng lên mà không để ý đến cặp mắt hắn bây giờ đang muốn khép lại, hắn cố mở ra cũng không được cho đến lúc hắn nằm trên mặt đất kéo khò khò, còn con vật kia thì leo xuống sau đó nhảy nhót tứ tung lên người Thanh Sơn tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, có lẽ trên đỉnh núi này quá lâu không có ai đến, chỉ mình nó nên quá buồn tủi, giờ có thêm một người nên con vật cô cùng cao hứng.
Nhảy nhót chán chê con vật bò xuống chân Thanh Sơn rồi nó há miệng cắn một cái vào chân Thanh Sơn, sau đó bò lên vách đá chui vào hang cửa nó........