Đệ Nhất Lang Vương

Chương 30: Tôi có cần giấy thông hành không?



Anh ấy chính là Vu Kiệt.

Hoa Nhiên rất ngạc nhiên.

Gã dán mắt vào đánh giá toàn thân Vu Kiệt từ trên xuống dưới, chẳng có thứ đồ nào giá trị hơn trăm tệ cả, rõ là toàn đồ rẻ tiền, đúng là một tên nhà quê tầm thường.

“Cẩm Tú, sao cô lại đi cùng với anh ta?”, ngay sau đó Lộ Tinh Hàn cũng nhận ra Dương Cẩm Tú, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái, sáng sớm hôm nay cô ấy tự nhiên vô cớ xin nghỉ việc, lúc này lại xuất hiện ở đây cùng với Vu Kiệt.

Dương Cẩm Tú nhìn thấy Lộ Tinh Hàn cùng đám công tử bột ăn chơi trác táng này đi chung với nhau thì trong lòng có chút bất mãn, đứng ở bên cạnh Vu Kiệt nói: “Tôi ở đâu hình như chẳng có liên quan gì đến chị! Tôi đã xin nghỉ việc tại tập đoàn rồi”.

“Càn quấy!”

Lộ Tinh Hàn mở miệng dạy đời: “Mau qua đây với tôi, Dương Cẩm Tú, đừng có đi cùng với cái loại tầm thường này, cẩn thận lại dây vào chuyện gì không đáng, nghe lời chị Lộ đi!”

“Chú còn lâu mới tầm thường, chú là người tốt, là anh hùng, chú còn lâu mới động tay động chân với tôi như cái tên kia, miệng chỉ biết phun phân, chị mà đi cùng với bọn họ thì mới dễ gây chuyện, chị Lộ, tôi thất vọng về chị quá”.

Nghe Lộ Tinh Hàn đánh giá Vu Kiệt như vậy, Dương Cẩm Tú cuối cùng cũng đã nhìn rõ bản mặt thật của cô ta rồi.

“Cô…”.

“Được rồi!”, Lãnh Trầm ngắt lời nói: “Cô nương nhà người ta mặt dày mày dạn muốn đi chết chung với Vu Kiệt, ngăn cô ta làm gì? Họ Vu kia, hôm đó để mày may mắn trốn thoát được, hôm nay thù mới hận cũ cùng tính luôn một lượt đi”.

Ngày hôm đó?

Vu Kiệt hỏi: “Ý của mày là hôm tao ném mày xuống hồ hả? Hình như cách đây cũng không lâu lắm! Xem ra trí nhớ của mày tệ thật, bị dạy dỗ xong lại quên ngay được như thế, chẳng lẽ còn muốn tao ném mày xuống hồ thêm lần nữa à?”

“Họ Vu kia, mày câm miệng cho tao”.

Lời này vừa nói ra, đám người Hoa Nhiên đều nhíu mày lại.

Tên Vu Kiệt này, lại dám ném Lãnh Trầm vào trong hồ!!!

Nhục nhã quá đi mất!

Chẳng trách cậu chủ Lãnh lại như phát điên muốn băm vằm tên Vu Kiệt kia, hoá ra là vì nguyên nhân này, Lộ Tinh Hàn cảm thấy bi ai thay cho Vu Kiệt, tên này đúng là cứ thích đâm đầu vào chỗ chết.

Quả nhiên, có thằng anh thế nào thì sẽ có thằng em như thế!

Toàn là một lũ ngu ngốc.

“Cậu chủ Lãnh, đừng nói nhiều lời vô ích làm gì, gọi người đến đập chết hắn đi”.

“Đúng đúng đúng, đập chết hắn”.

Hoa Nhiên mở miệng nói, vẻ mặt Mạnh Như như đưa đám đồng ý.

Lãnh Trầm cười lạnh: “Họ Vu kia, mày đừng quên đây là chỗ nào, mày vẫn nghĩ đây là chỗ mà mày muốn làm gì thì làm à, tao nói cho mày nghe, ở đây ông là người dưới một người, trên vạn người, chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đã đủ để nghiền chết mày rồi!”

“Thế sao?”

Vu Kiệt vẫn tỏ vẻ không tin, ở địa bàn của chị dâu lại có người dám coi trời bằng vung thế này.

Anh chẳng hề nhúc nhích, ngồi trên ghế sô pha trưng ra nụ cười chờ xem kịch: “Vậy tao cũng muốn chờ xem mày làm thế nào để nghiền chết tao, nào, tao đang đợi đây!”

“Được!”

Lãnh Trầm lấy điện thoại ra: “A lô? Anh Lưu”.

“Ô, cậu chủ Lãnh à, tối nay anh chơi bên quán rượu thế nào? Vui không! Ông quản gia đã dặn dò hôm nay là ngày mà các cậu chủ của thành phố Giang Thành đi chơi, anh thích chơi thế nào thì chơi thế đó!”

Anh Lưu là Tổng đội trưởng phụ trách bảo vệ trị an của khu biệt này.

Nói một cách đơn giản, chính là đội trưởng đội an ninh ở đây.

Giọng nói Lãnh Trầm tỏ vẻ bất mãn: “Anh Lưu, tôi chơi không thấy vui đâu, mấy nhân viên an ninh các anh làm việc kiểu gì, cái loại chó mèo lang thang nào đó cũng cho vào đây được, không nói đến việc đánh anh em của tôi, còn dùng bộ dáng vô tội để châm chọc tôi, việc này anh có quản hay không?”

“Cái gì?”

“Tôi đến ngay đây cậu chủ Lãnh, việc này để tôi giải quyết, trên địa bàn của ông mà cũng dám đến gây rối, ông đây sẽ cho nó tàn phế luôn”.

Nói xong liền cúp điện thoại.

“Họ Vu kia, đợi chết đi, mày sẽ phải hối hận vì những hành động của mày đã gây ra, và cũng phải trả giá cho những hành vi của mày”.

Đúng là chó ghẻ đang sủa.

Ha ha!

Vu Kiệt khinh thường tranh chấp với gã.

Bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng.

Dương Cẩm Tú lo lắng: “Chú, thực sự không có vấn đề gì chứ?”

“Không có vấn gì”, Vu Kiệt gật đầu, Dương Cẩm Tú đột nhiên nhớ lại cái gì đó, Chủ tịch của tập đoàn Hoa Mỹ Lâm Nhã còn đích thân xuống đón tiếp chú ấy, trên địa bàn của Lâm Nhã, còn ai có địa vị cao hơn Vu Kiệt không?

Hừ, mình đúng là đồ ngốc.

Chẳng bao lâu sau, anh Lưu mang theo một đám mười mấy gã nhân viên an ninh hùng hổ xông vào trong quán bar, liếc mắt một cái đã trông thấy Lãnh Trầm.

“Cậu chủ Lãnh, tôi tới rồi”.

Giới thượng lưu của thành phố Giang Thành có sự phân biệt một cách rõ ràng giữa đẳng cấp của các gia tộc, hạng nhất hạng nhì hạng ba, gia tộc hạng nhất cũng chỉ có mấy nhà, thông thường cậu chủ của bọn họ cũng không ham thích tham gia những bữa tiệc kiểu này, cho nên các cậu chủ của gia tộc hạng nhì liền trở thành nhân vật đẳng cấp nhất của buổi tiệc.

Mà Lãnh Trần và Hoa Nhiên chính là hai cậu chủ nổi danh nhất của gia tộc hạng nhì, không những sở hữu khối tài sản hàng chục tỷ tệ mà còn có các mối quan hệ xã hội phong phú.

Xúc phạm bọn họ?

Không khác gì tự sát.

“Anh Lưu, chính là tên này, tên tầm thường này chắc chắn là lén lút chuồn vào đây, tôi nghi ngờ mục đích của hắn không đơn thuần, đề nghị đánh gẫy hai chân của hắn, ném ra bên ngoài”.

“Anh!”, Dương Cẩm Tú tức đến nghẹn lời, làm gì có cái kiểu ngang ngược bất chấp lý lẽ, tâm địa độc ác như vậy.

Đánh gẫy hai chân, vậy không phải là nửa đời sau sẽ tàn phế hay sao?

Anh Lưu quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Vu Kiệt, bước lên hỏi: “Nhóc con, thiệp mời của cậu đâu!”

“Tôi có thiệp mời, chúng tôi không phải lén lút trốn vào trong này”, Dương Cẩm Tú vội vàng lấy thiệp mời ra.

Anh Lưu cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, hất luôn tấm thiệp đi: “Mỗi một tấm thiệp mời chỉ được phép cho một người vào, cô có, còn anh ta thì sao?”

Nghe vậy, khuôn mặt Dương Cẩm Tú biến sắc.

Vu Kiệt ngửa hai tay ra nói: “Tôi không có!”

Bị tài xế của Lâm Nhã tự mình đưa đón thì còn cần đến thiệp mời nữa à?

“Ha ha ha, nghe thấy chưa anh Lưu, tên này chắc chắn là lén lút mò vào đây, tôi đã nhận ra từ lâu rồi”.

“Đúng vậy, không có thiệp mời còn ở đây đánh người, hành vi cực kỳ tồi tệ”.

Hoa Nhiên và Lãnh Trầm người hát người khen hay, liều mạng đổ oan cho Vu Kiệt.

Anh Lưu móc cây côn sắt trên eo ra: “Được, cậu chủ Lãnh, tôi biết phải làm gì rồi, đối với loại trộm cắp vặt này, đánh chết cũng không quá, người đâu, đánh cho…”.

“Từ từ!”

Vu Kiệt đúng vào lúc này xen vào ngăn lại.

Mọi người vừa nghe thì giật mình.

Đám người vây xung quanh đều nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ tên này còn muốn xin được tha chết nữa hay sao?

“Tên này không phải định quỳ xuống xin tha đấy chứ!”

“Rất có thể, đừng nhìn bộ dáng chảnh choẹ lúc nãy của hắn mà bị lừa, chỉ cần gặp phải người ghê gớm là sẽ rúm lại ngay thôi”.

“Haiz, tự chuốc lấy khổ thôi, đang yên đang lành lại chen vào cái giới này của chúng ta làm gì, đã lén lút mò vào đây thì thôi đi, lại còn cố tình đánh nhau tinh tướng, giờ thì hay rồi!”

"...".

“Làm gì? Muốn xin tha à? Được thôi, quỳ xuống dập đầu, tự tát vào mặt một trăm cái, rồi gọi bọn tao một trăm lần ông nội, cuối cùng nói anh trai mày, Vu Sơn là tên vô dụng một nghìn lần thì tao sẽ tha cho mày”.

Lãnh Trầm vô cùng ngạo mạn nói.

“Không, tao không nói chuyện với mày, mày còn chưa đủ tư cách”.

Vu Kiệt từ tốn nói.

Xoạt!

Nụ cười của Lãnh Trầm đột ngột cứng ngắc.

Thay vào đó, chỉ nghe thấy Vu Kiệt quay ra nói bằng giọng thờ ơ với anh Lưu.

“Anh họ Lưu đúng không! Tôi khuyên anh một câu, mọi việc tốt nhất phải nói lý lẽ, không phải là cứ ai có tiền thì người đó chính là ông lớn, là quy tắc. Ngoài ra, trước khi anh động tay động chân với tôi, tôi nhắc nhở anh nên xin ý kiến của quản gia ở đây, anh hỏi ông ấy”.

“Vu Kiệt tôi chơi ở quán bar này – có cần đến thiệp mời không?”

- ---------------------------