“Sở dĩ con vào tù chẳng qua vì nhận tội thay người khác. thôi”.
Sau đó anh thuật lại đầu đuôi sự việc cho mẹ mình.
Ngô Tố thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ba năm qua chưa được thấy: “Chưa làm... thì tốt rồi!”
“Chỉ cần con nói là chưa làm, mẹ sẽ tin conl”
“Mẹ không quan tâm người ngoài nghĩ gì về con, con sẽ vẫn mãi là con của mẹt”
Nghe vậy, trong lòng Tô Thanh Phong cực kì cảm động. Chỉ có mẹ sẽ tin tưởng anh vô điều kiện!
“Con đi theo mẹ!”
Ngô Tố kéo Tô Thanh Phong vào một căn phòng. Trong phòng đặt hai tấm bài vị.
“Quỳ xuống!”
Ngô Tố bảo.
Tô Thanh Phong quỳ xuống trước hai tấm bài vị.
“Cả nhà họ Tô chúng ta đều sống trung liệt, ông nội và bố con đều là quân nhân, hi sinh vì bảo vệ Đại Hạ”.
“Mẹ không hi vọng con có thể trở nên nổi bật, nhưng cũng không hi vọng con sẽ bêu xấu nhà họ Tô vì làm chuyện vô nhân tính”.
“Hôm nay con hãy thề trước bài vị của ông nội và bố con, hứa với mẹ đi!”
Ngô Tố nghiêm túc nói. Tô Thanh Phong gật đầu, thề thốt: “Tô Thanh Phong con xin thề tại đây, cả đời sẽ không làm những chuyện vô nhân tính ấy"
Ngô Tố tỏ ra hài lòng, sau đó kéo Tô Thanh Phong ra phòng khách ngồi xuống.
“Mẹ biết lúc trước con vì chữa bệnh cho mẹ nên mới ở rể nhà họ Hứa, con và cô bé họ Hứa không có tình cảm với nhau, bây giờ mẹ phát hiện hình như con thích cô bé ấy”.
Ngô Tố cười bảo.
Mặt Tô Thanh Phong bỗng dưng đỏ lên.
Thấy thế, Ngô Tố càng cười tươi hơn: “Cô bé nhà họ Hứa rất tốt, sau khi con vào tù, con bé còn tới thăm mẹ mấy lần! Nếu đã thích thì theo đuổi đi, mẹ ủng hộ con!”
Bà ấy tạm dừng, trên mặt chợt hiện lên biểu cảm tự tin không gì sánh bằng: “Tự tin lên, không có ai mà con không xứng cả!”
Tô Thanh Phong hơi ngạc nhiên với câu sau của mẹ mình, nhưng anh vẫn rất vui vì được mẹ ủng hộ, bèn nặng nề gật đầu.
Sau đó hai mẹ con trò chuyện với nhau, Tô Thanh Phong đột nhiên nhớ tới em gái, hỏi: “Mẹ, Định Tây đâu rồi?”
“Em gái con đang ở trường ấy! Cũng ba năm rồi mà, con bé sắp tốt nghiệp đại học rồi!”
Ngô Tố cảm thán.
“Ba năm không gặp con bé này, con tới trường thăm nó. đây nhé ạ”.
Vẻ nhớ nhung lại xuất hiện trên mặt Tô Thanh Phong. “Đi đi”.
Ngô Tố mỉm cười.
Sau đó Tô Thanh Phong rời khỏi nhà.
Trên đường đi, dáng vẻ già đi trông thấy của mẹ không ngừng hiện ra trong đầu anh, anh cảm thấy vô cùng áy náy.
Anh nghĩ đến một câu: Bố mẹ còn thì cuộc sống này còn có chỗ tới, bố mẹ mất rồi thì chỉ còn có đường về mà thôi.
Bố anh mất lúc anh mới sinh ra, anh chỉ có mẹ.
Giờ anh đã có năng lực, anh nhất định sẽ hết mực hiếu thảo, không để mẹ phải chịu thêm một chút ấm ức nào nữa.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi siết chặt nắm đấm.
Nửa tiếng sau. Tô Thanh Phong đến cổng một trường đại học.
Đại học Giang Thành là trường đại học tốt nhất Giang Thành, thậm chí đứng đầu cả nước.
Dựa theo trí nhớ trước đây, anh tìm tới lớp của em gái mình.
“Xin hỏi Tô Định Tây có ở đây không?” Tô Thanh Phong hỏi một bạn học ở gần mình nhất.
Đây là một bạn nữ mặc đồ đắt tiền, vừa nhìn là biết con nhà giàu, chẳng qua ngoại hình chỉ ở mức tạm ổn.
Nghe thấy cái tên Tô Định Tây, vẻ chán ghét thoáng hiện trên mặt cô ta rồi biến mất.
“Anh là ai? Tìm Tô Định Tây làm gì?” Bành Khiỉ lạnh nhạt hỏi. “Tôi là anh trai của con bé, tới trường để thăm nó”.
Tô Thanh Phong trả lời.
“Anh là người anh trai tội phạm hiếp d@m của cậu ta hả? Trông cũng đẹp trai đấy!”
Bành Khỉ hơi ngạc nhiên, trên mặt tràn đầy khinh miệt, sau đó cô ta cười ha hả.
Tô Thanh Phong nhíu mày.
Nhưng lại nghe Bành Khi nói: “Bây giờ cậu ta không có ở trường, đang đi chơi với người khác ở karaoke Mộng Huyễn ấy! Tôi nhắc nhở hữu nghị cho này, ở phòng V9, không cần cảm ơn tôi đâu!”
Tô Thanh Phong hơi kinh ngạc.
Chẳng phải trước giờ em gái anh không bao giờ đến những nơi như thế sao?
Để kiểm chứng thật giả, anh rảo bước rời đi.
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Phong, Bành Khi lộ ra vẻ căm phẫn: “Tô Định Tây, con đi3m nhà mày dám giật bồ †ao! Anh mày mà nhìn thấy dáng vẻ sa đoạ của mày, chắc sẽ làm mày bế mặt trước mọi người!”