Bốn người đàn ông khí thế phi phàm sau lưng Tống Thượng Thiên nhìn Tô Thanh Phong bằng ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi nhận được lệnh của Tống Thượng Thiên, một người đàn ông cao gầy trong đó hờ hững ni ối phó với cậu †a, một mình tôi là đủ!”
Trong mắt gã ta tràn đầy sự tự tin.
Dù Tô Thanh Phong đã đánh ngã mấy chục người bình thường, nhưng đối với bọn họ thì đây cũng là chuyện rất dễ dàng.
Đặc biệt là bọn họ từng trải qua vô số lần chém giết sinh tử, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú.
Nên muốn đối phó với một người trẻ tuổi, chỉ cần một người trong bọn họ là đủ!
“Chú Vương! Đánh nó đi, bắt nó lại cho cháu, cháu muốn nó cảm nhận cái gì gọi là tuyệt vọng!”
Tống Cương đứng thẳng người dậy, đứng một bên cắn răng nghiến lợi quát.
“Yên tâm! Sẽ bắt được cậu ta trong vòng ba chiêu!”
Người đàn ông họ Vương giơ ba ngón tay ra, coi trời bằng vung.
Vừa dứt lời, gã ta cũng ra tay nhanh như chớp, biến chưởng thành vuốt, giơ tay muốn bắt lấy cánh tay Tô Thanh Phong.
“Cút!"
Tô Thanh Phong lạnh lùng quát một tiếng, đánh một chưởng về phía đối phương.
“Còn dám phản kháng à!” Người đàn ông họ Vương hừ lạnh, tăng nhanh tốc độ tay.
Nhưng tốc độ của Tô Thanh Phong còn nhanh hơn cả gã †a, khiến sắc mặt người đàn ông họ Vương thay đổi.
“Ämf"
Ngay sau đó, người đàn ông họ Vương bị đánh bay, đập thẳng lên vách tường trong phòng khách.
Mọi người xung quanh lập tức tỏ vẻ khiếp sợ.
Sao thực lực của người này có thể mạnh như thế?
Người đàn ông họ Vương bò dậy từ dưới đất, khoé miệng có máu chảy xuống, nét mặt trở nên nặng nề: “Thằng nhóc này hơi kỳ lạ, chúng ta cùng xông lên đi!”
Ba người đàn ông còn lại đồng loạt gật đầu, nhanh chóng chia thành bốn hướng tấn công Tô Thanh Phong.
Lần này bọn họ không dám khinh thường chút nào, đều sử dụng mười phần thực lực.
Chiêu thức mạnh mẽ, khí thế hùng hậu. Thậm chí nơi nắm đấm đi qua còn xuất hiện cả kình khí.
Nhưng sắc mặt Tô Thanh Phong vẫn rất hờ hững, anh giãm nhẹ mũi chân, người bay lên trời.
Tô Thanh Phong thực hiện một cú đá móc với bốn người trước mặt.
“Ầm ầm ầm ầm!"
Bốn âm thanh liên tiếp vang lên, bốn người không có khả năng phản kháng, tất cả đều b ắn ra ngoài như đạn đại bác rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Một chiêu!
Chỉ với một chiêu!
Tống Thượng Thiên và Tống Cương đều trợn to mắt, há hốc mồm.
Trong lòng bọn họ có một cơn sóng dâng trào.
Những người này đều là binh vương giãi ngũ, từng là vương giả trong các lính đánh thuê, làm không biết bao nhiêu chuyện chấn động đất trời!
Đương nhiên thực lực vô cùng rõ ràng!
Nhưng bọn họ lại bị một tên ở rể vô cùng bình thường là "Tô Thanh Phong đánh gục với một chiêu!
Giờ phút này, sự tự tin của bọn họ lúc vừa đến đều tan biến.
“Cộp, cộp...
Tiếng bước chân của Tô Thanh Phong vang lên, anh từng bước đi về phía Tống Cương.
Tiếng bước chân này vang vọng bên tai Tống Cương tựa như bùa đòi mạng. _
“Mày... đừng có tới đây, đừng có tới đây:
Tống Cương tỏ vẻ sợ hãi, không nhịn được lùi về phía sau.
“Không phải mày muốn cho tao biết trời cao đất dày à?”
Tô Thanh Phong túm lấy cổ áo Tống Cương, xách anh ta dậy: “Bây giờ nói tao nghe xem cái gì là trời cao đất dày?”
Tống Cương đen mặt, khó chịu đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Trong lòng thầm thấy hối hận, anh ta không nên nói ra lời cảnh cáo này.
“Buông con trai tôi ra, cậu muốn gì tôi đều đồng ý với cậu!”
Thấy con trai gặp nguy hiểm, Tống Thượng Thiên chỉ có thể lên tiếng thoả hiệp.
Tô Thanh Phong ném Tống Cương xuống đất, tính toán
thời gian, thời hạn bảy ngày còn lại năm ngày cuối cùng.
“Tôi muốn ông đưa Tống Cương đến sở tuần tra đầu thú trong vòng năm ngày, nói rõ chân tướng ba năm trước, ngoài ra còn phải bồi thường cho Hứa Uyển Đình!”
Tô Thanh Phong lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi không ngừng, một lúc lâu sau ông ta mới cần răng nói: “Được, tôi đồng ý với cậu!”
Tô Thanh Phong nhìn Tống Cương, trong mắt thoáng hiện lên sự lạnh lẽo.