Lý Lăng Phong tỏ vẻ coi thường: “Anh có năng lực gì tự mình rời khỏi nhà họ Tống! Vì anh tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn, tôi không mong anh cảm ơn tôi, nhưng ít nhất cũng không thể bôi nhọ tôi như thế chứ!”
“Anh bây giờ khiến tôi nghĩ tới câu chuyện bác nông dân và con rắn đấy, tôi rất thất vọng!”
“Nhưng tôi không hối hận, dù sao đây cũng là mong muốn của Uyển Đình!”
Anh ta ra vẻ hiên ngang, nói chuyện cũng rất chính nghĩa.
“Ầm!"
Lúc này, cổng biệt thự nhà họ Hứa bỗng bị đạp mở. Có mấy người xuất hiện.
Khí thế hung hăng.
Người dẫn đầu là tâm phúc của Tống Cương, Lưu Việt.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên mặc đồ luyện võ, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu căng.
“Các người là ai?”
Lưu Lan hơi giật mình, dè dặt hỏi. “Chúng tôi là người nhà họ Tống”. Lưu Việt lạnh lùng đáp.
Người nhà họ Tống?
Lưu Lan bối rối chất vấn: “Không phải Lăng Phong đã thương lượng với người nhà họ Tống các anh rồi sao? Các anh cũng đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Hứa chúng tôi rồi! Bây giờ lại muốn đổi ý à?”
“Cái quái gì vậy?”
Lưu Việt cũng mơ hồ hỏi: lượng cái gì?”
Lăng Phong là ai? Thương
Lưu Lan kéo tay Lý Lăng Phong: “Là cậu ấy, cậu cả nhà họ Lý - Lý Lăng Phong! Cậu ấy đã thương lượng với nhà họ Tống, trả một số tiền lớn cho các người, các người đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Hứa chúng tôi mà”.
Lưu Việt lập tức hiểu ra, anh ta nở nụ cười châm chọc: lần lớn cho chúng tôi?”
“Tôi... Tôi...
Lý Lăng Phong tỏ vẻ căng thẳng, không nói nên lời.
Anh ta cho rằng chuyện này sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ người nhà họ Tống lại tìm đến nhà họ Hứa.
“Chát!"
Lưu Việt tát một cái lên mặt Lý Lăng Phong: “Nếu còn dám nói bậy nói bạ thì coi chừng tôi gi ết chết cậu!”
Thấy cảnh này, người nhà họ Hứa đều hiểu ra.
Lý Lăng Phong không hề giúp đỡ nhà họ Hứa!
Lưu Lan có cảm giác mặt nóng bừng lên.
Bà ấy vẫn luôn tin tưởng Lý Lăng Phong đã giúp đỡ nhà họ
Hứa, bây giờ sự thật bại lộ, có cảm giác như bị tát mấy cái lên mặt.
Lưu Việt cũng không nói đến chuyện này nữa, anh ta nhìn về phía Tô Thanh Phong, sau đó nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Ông hai, nó là Tô Thanh Phong!”
Người đàn ông trung niên là chú hai của Tống Cương, Tống Thượng Lâm.
“Mày là tên khốn đã giở trò với cháu tao đúng không?”
Tống Thượng Lâm lạnh lùng quát: “Ngoan ngoãn trở về giải trừ cái mày đã làm với cháu tao! Nếu không để tao ra tay, mày sẽ không dễ chịu đâu!”
Uy hiếp lộ liễu!
Nếu không vì bệnh của cháu trai còn cần Tô Thanh Phong giải quyết thì có lẽ ông ta đã đánh chết Tô Thanh Phong ngay tại chỗ rồi.
“Vậy thì đi thôi!”
Nét mặt Tô Thanh Phong không chút cảm xúc, anh bước nhanh ra khỏi nhà họ Hứa.
“Coi như mày biết điều!” Tống Thượng Lâm dẫn người rời khỏi nhà họ Hứa. Lúc này trong nhà chỉ có ba người nhóm Lưu Lan.
Nét mặt mỗi người đều khác nhau.
Cuối cùng Lưu Lan cũng hiểu Tô Thanh Phong thật sự bình yên rời khỏi nhà họ Tống dựa vào chính anh.
Nhưng tên vô dụng này có thủ đoạn gì mà khiến nhà họ. Tống cũng phải kiêng dè chứ?
Mặt Lý Lăng Phong lúc xanh lúc trăng, trong lòng cũng liên tục chửi thầm.
Chết tiệt, tên khốn kiếp này vẫn còn bản lĩnh gì mà người †a không biết ư?
Sắc mặt Hứa Uyển Đình rất phức tạp, nhưng trong lòng lại thấy hơi an ủi.
Lần này Tô Thanh Phong thật sự không lừa cô.
Cô không khỏi bắt đầu chờ mong kết quả chứng minh trong sạch của Tô Thanh Phong mấy ngày sau.
Nhưng sau đó, trên mặt cô lại lộ vẻ lo lắng.
Liệu Tô Thanh Phong có xảy ra chuyện gì không?
Cô thầm nghĩ, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Lưu Lan lập tức đóng cửa lại, ngăn cản cô: “Không được đi ra ngoài! Nhà họ Tống lợi hại như thế, con đi theo có tác dụng gì không?”