Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 146: Chu Thuật An × Thẩm Nhiễm 9



Edit: Độc Cô Cầu Yêu

Beta: Tui ngủ lúc 11h

Thẩm Nhiễm giấu kỹ "tâm sự nữ tử" trong lòng. Nàng vẫn gần gũi với hắn như thường lệ, chẳng qua vào thời điểm cuối cùng, nàng sẽ tìm cách né tránh chuyện đó.

Mới đầu Chu Thuật An cũng không cảm thấy có gì bất thường, nhưng hơn nửa tháng trôi qua, hắn rốt cuộc cũng phát hiện có điều bất ổn.

Một hôm khi đang gần gũi nhau, hắn cảm nhận được vị thuốc từ miệng nàng. Rất nhẹ, còn có hương bạc hà.

Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, cười hỏi nàng, gần đây không có hứng thú có phải vì bị bệnh hay không.

Nàng đáp: "Không có."

Nhưng đối với Đại Lý Tự Khanh mà nói chỉ cần một chi tiết, một chỗ sơ suất như vậy là đủ rồi.

Hôm sau, Chu Thuật An trở về thì đi thẳng đến phòng bếp. Hắn cho hạ nhân lui xuống, chỉ lưu lại hai người là Thanh Lệ và Ngọc Trúc bắt đầu hầu hạ ở nội viện gần đây.

Chu Thuật An đi thẳng vào vấn đề: "Có phải gần đây phu nhân sinh bệnh không?"

Thanh Lệ hoảng hốt đáp: "Dạ không, không phải vậy."

Ngọc Trúc cũng phụ hoạ theo.

Chu Thuật An nghiêng đầu, đưa ánh mắt nhìn về gói thuốc trong giỏ tre, khom người nhặt lên, trầm giọng nói với Ngọc Trúc: "Mau đi kêu đại phu tới đây."

Thanh Lệ vội vàng nói: "Phu nhân thật sự không sinh bệnh ạ.”

Chu Thuật An vê một ít bột thuốc trong tay, đặt lên chóp mũi ngửi: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?" Thanh Lệ đứng ở góc tường, hít sâu một hơi.

*****

Hôm sau, tại Đại Lý Tự.

Chu Thuật An gọi Tống Trạch đến đại sảnh Đại Lý Tự, trầm giọng nói: "Quan hệ của Tống đại nhân quả nhiên đủ rộng, đại phu ở xa như vậy cũng có thể mời tới cho được.”

Mọi người đều không hiểu chuyện gì nhưng Tống Trạch lại biết rõ, là phu nhân nhà mình giúp Chu phu nhân tìm đại phu.

Hắn đã làm quan ở Đại Lý Tự này 12 năm, cũng nghĩ tới có thể dùng việc này để thăng tiến.

Dù sao thì làm gì có nam nhân nào không muốn có hài tử chứ?

Tống Trạch vui vẻ trong lòng, cung kính nói: "Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã dặn dò, hạ nhân sẽ không nói việc này cho người nào khác.”

Chu Thuật An nói: "Việc nhà của ta không phiền Tống đại nhân nhọc lòng."

Tống Trạch kinh hãi, vội hành đại lễ nói: "Là thuộc hạ nhiều chuyện."

Chu Thuật An gằn từng chữ: "Ý tốt của ngài ta hiểu, nhưng chỉ có lần này thôi.”

Tống Trạch vội vàng nói: "Thuộc hạ đã rõ.”

Chu Thuật An đưa hồ sơ án tử trong tay cho hắn, nói: "Lui xuống đi."

Buổi trưa, Chu Thuật An tự mình đi Mai viên nghe một tuồng kịch.

Vừa bước vào trong, một tráng hán đầu đội khăn xám, vai khiêng chiếc thương bước tới, "Đại nhân tới Mai viên nghe diễn hay sao ạ?"

Chu Thuật An nhàn nhạt gật đầu.

“Mời đại nhân vào trong." Tráng hán buông thương diễn xuống, cười nói: "Không biết đại nhân muốn xem tuồng nào?”

"Linh Nhi truyện."

Chu Thuật An tiến vào trong viện, ngồi xuống, hơi dựa ra phía sau, trầm mặc không lên tiếng mà xem diễn.

Trong lúc đó, một vài thị nữ bưng trà đến.

Trên sân khấu, tên nam nhân phụ bạc gọi một tiếng biểu muội nối tiếp biểu muội.

Nữ tử tên Linh Linh che mặt rơi lệ.

Vải đỏ rơi xuống, Linh Linh khóc nói: "Mẫu thân, con không muốn chung sống với hắn nữa, con muốn hoà li."

Bà bà nói: "Linh nhi, nhà con gia cảnh vốn nghèo khó, rời khỏi đây con còn có thể đi đâu chứ."

Biểu muội, hoà li, tái giá, vô sinh...

Chu Thuật An đặt chén trong tay xuống, cử động ngón tay cứng ngắc, đứng dậy.

Hoá ra là vậy...

Ngay sau đó, tráng hán đi tới, gương mặt tươi cười nói: "Đại nhân có hài lòng không ạ, hay ngài muốn xem thêm tuồng khác?”

Chu Thuật An kêu Sở Nhất đưa cho hắn một số tiền lớn.

Tráng hán nhận lấy. Kinh ngạc nói: "Đại nhân có ý gì ạ?" Hắn nghĩ một lát rồi quỳ xuống nói: "Đại nhân, nữ tử ở đây tuy thân phận đê hèn nhưng mọi người đều là bán nghệ chứ không bán thân, chỉ muốn kiếm miếng cơm...."

"Ngươi hiểu lầm rồi." Chu Thuật An chậm rãi nói: "Ta mua chính là tuồng diễn này.”

Mặt tráng hán lộ vẻ khó hiểu.

Chu Thuật An nói: "Sau này bất luận ai mời cũng không được diễn vở tuồng này, nếu không đủ tiền có thể nói với ta, đứng lên đi."

Tráng hán nhìn quan phục tím sẫm trên người hắn, tim đập thình thịch, lại nói: "Đủ rồi, đủ rồi. Đại nhân yên tâm, kịch bản của tuồng kịch này ta cũng sẽ đốt hết."

Chu Thuật An cười một cái: "Đa tạ."

Tráng hán lớn tiếng nói: "Đại nhân khách khí."

Xem xong tuồng kịch, Chu Thuật An hồi phủ, không để hạ nhân thông báo đã đi thẳng vào phòng, vén rèm lên đúng lúc trông thấy Thẩm Nhiễm đang uống thuốc.

Thẩm Nhiễm đặt chén thuốc sang một bên, ôn như nói: "Sao phu quân về sớm vậy?"

Chu Thuật An đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, ánh mắt nghiêm túc, khoé môi mím lại, một lúc lâu mới nói: "Người ngoài nói nàng không cần phải để trong lòng."

Nhìn sắc mặt hắn, Thẩm Nhiễm lập tức đoán được hắn đã biết việc ở tiệc xuân.

Chu Thuật An nhìn chén thuốc bên cạnh nói: "Thuốc này nàng không cần phải uống nữa."

Thẩm Nhiễm vừa động đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Phu quân cho rằng thiếp là vì Tề vương phi mới uống thuốc này sao?"

Chu Thuật An không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng.

Thẩm Nhiễm cúi người đến gần, ôm lấy eo hắn, ôn nhu nói: "Nếu thiếp thật sự để ý những chuyện đó thì tại tiệc xuân, cho dù là Tề vương phi hay Khang Ninh quận chúa cũng không chiếm được chỗ tốt nào từ thiếp. Phu quân cũng biết thiếp không phải người dễ bị bắt nạt, lời bọn họ nói, thiếp đều bỏ ngoài tai."

"Nếu thiếp không muốn làm, vậy không ai ép buộc được.”

Chu Thuật An nắm chặt tay nàng: "Không ai có thể thể ép buộc nàng."

Thẩm Nhiễm đột nhiên có chút ngẹn ngào: "Là do suy nghĩ của thiếp thôi, không liên quan đến những người khác, Chu Dung Cảnh(*), là tự thiếp nghĩ nhiều thôi."

(*) Dung Cảnh là tên tự của Chu Thuật An.

Chu Thuật An ngơ ngẩn. Một lúc lâu sau, hắn đặt tay lên vai nàng, kéo người lại gần nói: "Vậy nàng cần gì phải gạt ta?"

Thẩm Nhiễm dựa vào vai hắn nói: "Thiếp ở cạnh chàng lúc nào cũng bày ra sắc mặt tốt, nào biết Chu đại nhân lại khôn khéo như thế....” Nói đến đây, thanh âm Thẩm Nhiễm không khỏi nhỏ lại, "Khôn khéo chỗ nào chứ, rõ ràng là không hiểu phong tình."

Chu Thuật An khẽ cười một tiếng nói: "Ta biết rồi.”

Hắn nhìn chén thuốc trên bàn, cầm lên, múc một muỗng, thổi nhẹ đưa tới bên miệng nàng, "Ta đút cho nàng."

Thẩm Nhiễm nhận lấy, cười nói: "Thiếp cũng không phải bệnh tới mức không thể tự chăm sóc mình, không cần chàng đút đâu."

Chu Thuật An vẫn nắm chặt muỗng trong tay, không nhanh không chậm nói: "Nhiễm Nhiễm, đây là chuyện của hai chúng ta.”

Nghe vậy, đồng tử Thẩm Nhiễm hơi hoảng loảng.

Thật lâu sau, mới mở miệng để

Chu Thuật An đút cho nàng.

Nước thuốc chảy qua cổ họng, không biết tại sao, hốc mắt Thẩm Nhiễm đột nhiên đỏ lên.

Giọt nước mắt như hạt đậu không kiềm chế được mà xoành xoạch rơi vào trong chén.

Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng thẩm thì: "Sao chúng ta không gặp được nhau sớm hơn?"

Chu Thuật An đưa tay lau nước mắt giúp nàng, thấp giọng nói: "Đời này vẫn còn rất dài."

Lời nói vừa dứt, Thẩm Nhiễm mỉm cười nói: "Nhưng Chu đại nhân đều đã hơn ba mươi rồi mà..."

Ý cười trong mắt Chu Thuật An lan tới đáy mắt, “Chê ta già đúng không?”

*****

Đêm đến, Thẩm Nhiễm ngồi trước gương tháo khuyên tai.

Ánh nến chưa tắt, Chu Thuật An từ phía sau ôm eo nàng nhưng lại bị Thẩm Nhiễm đẩy ra, cự tuyệt nói: "Chờ thêm một thời gian nữa đi."

"Đã nửa tháng rồi." Chu Thuật An hôn sau gáy nàng, ngựa quen đường cũ vén y phục của nàng lên, nói: "Nhiễm Nhiễm, là tên lang băm nào nói với nàng chỉ uống thuốc là sinh được hài tử hả?"

Thẩm Nhiễm bị hắn chạm vào, cả người tức khắc mềm nhũn, vừa muốn giải thích đã bị nam nhân nâng cằm, chặn môi.

Hắn dùng đầu lưỡi khiêu khích nàng, hai tay bóp chặt eo nàng nhấc về phía hắn, ôm người đi về phía giường.

Trong nháy mắt, y phục mỗi thứ một ngả.

Mây đen chớp giật, y phục bị nới lỏng, váy sắc hoa bị ném xuống mép giường, nhăn nhúm.

Gió đêm cuồng bạo, tóc mai xoã tung.

Thân thể mềm mại phủ một tầng mồ hôi, tay chân đung đưa, mùi hương ngọt ngào quanh quẩn.

Nàng thở dốc, hắn cười khẽ.

Thẩm Nhiễm bị hắn làm buồn ngủ vô cùng, đẩy cánh tay cứng như sắt nói: "Phu quân mau dậy tắt đèn đi.”

Chu Thuật An đứng dậy.

Ánh nến vụt tắt, chỉ còn một mảnh trăng thanh gió mát.

Thẩm Nhiễm nhắm mắt dựa vào ngực hắn, tóc dài đen nhánh tùy ý xoã bên gối.a

Hắn vân vê một lọn tóc của nàng, thanh âm trong trẻo êm ái vang lên: "Sớm biết như vậy ta nên làm người xấu tới cùng, thẳng tay đoạt lấy nàng.”

Thẩm Nhiễm nhắm mắt, nằm trong ngực hắn cười khẽ: "Lời này mà Chu đại nhân cũng dám nói."

Chu Thuật An hôn lên mắt nàng.

Nếu không phải để ý thanh danh của nàng, ta đâu phải chỉ dám nói thôi...

Khi tiếng thở của hắn dần dần đều đặn, Thẩm Nhiễm lại nói: "Thiếp đang nghĩ, Trường An có phải hơi nhỏ hay không?"

Chu Thuật An nghiêm túc đáp: "Thẩm Đại cô nương đi qua quá ít nơi, nàng đi nhiều một chút mới biết Trường An này phồn hoa, rộng lớn thế nào, nơi này có 110 phường...”

Chu Thuật An còn chưa nói xong, Thẩm Nhiễm đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt giảo hoạt: "Vậy sao thiếp đi chỗ nào cũng gặp được chàng nhỉ?"

Nam nhân nhướng mày, lúc này mới hiểu "nhỏ" trong miệng nàng là có ý gì.

Chu Thuật An bất đắc dĩ thở dài nói: "Cũng có đôi lúc trùng hợp mà."

Thẩm Nhiễm bĩu môi, nhắm mắt lại.

Người này quả thật tính kế nàng không ít mà.

*****

Lúc Thẩm Nhiễm mang thai đã là hai năm sau, lúc này cũng vào mùa xuân, Chu Thuật An vừa qua ngày sinh thần.

Nguyệt tín của Thẩm Nhiễm vẫn luôn không chuẩn cho nên lần này có chậm trễ nàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hai tháng trôi qua, trực giác nói cho nàng biết có gì đó không đúng.

Nàng lập tức mời đại phu tới.

Đại phu cười nói: "Phu nhân thật sự có hỉ.”

Thẩm Nhiễm ngây ngốc tại chỗ, hơn nửa ngày sau vẫn không nói được một tiếng, nàng hít sâu một hơi, nói: "Đây là sự thật sao?”

Đại phu nói: "Đương nhiên là thật."

Thẩm Nhiễm lại nói, "Vậy sao ta không có cảm giác ốm nghén?"

Đại phu đáp: "Triệu chứng này không phải ai cũng có."

Lần mang thai này của nàng khiến Thẩm Chân cực kỳ hâm mộ. Thịt cá tùy tiện ăn, một chút cảm giác buồn nôn cũng không có.

Thẩm Nhiễm chẳng những không ốm đi, còn mập ra không ít. Lúc Thẩm Nhiễm mang thai được bảy tháng, Chu Thuật An nhất thời lỡ lời: "Hình như nàng mập ra một vòng rồi."

Bởi một câu nói, Chu đại nhân phải chịu cảnh lạnh mặt ba ngày.

Chu Thuật An không dám tiếp tục trọc nàng tức giận.

Mãi đến khi Chu Húc Hàm chào đời, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng sinh cho hắn một nữ nhi, lớn lên vừa giống hắn lại vừa giống nàng, cực kỳ xinh đẹp.

Thẩm Văn Kỳ đỏ bừng hai mắt, ôm lấy đứa bé, yêu thích không nỡ buông tay.

Thời gian như bóng câu qua khe cửa.

Chớp mắt đã qua 5 năm.

Giữa hè, thái dương treo cao trên đỉnh đầu, mây trắng trôi chầm chậm, hồ nước như bị người rắc lên vụn vàng óng ánh, bươm bướm bay lượn, ve kêu ồn ào.

Thẩm Nhiễm ngồi bên hồ, tiện tay nắm một ít thức ăn cho cá, đàn cá chép đỏ tụ lại, nàng lại khảy làn nước trong veo.

Chu Húc Hàm cách đó không xa chạy tới, “Mẫu thân ơi, mẫu thân có muốn xem chữ con viết không ạ?"

Thẩm Nhiễm quay đầu lại cười: "Mang tới ta xem thử đi."

Chu Húc Hàm đưa tờ giấy nhăn nhúm ra trước mặt nàng, Thẩm Nhiễm hít vào, bất đắc dĩ nói: "Chữ của con so với cữu cữu con năm đó còn xấu hơn cơ."

Chu Húc Hàm nhíu mày: "Nhưng cha nói rất đẹp mà."

Thẩm Nhiễm nhếch mép, "Lời của cha con tốt nhất là không lên tin."

Chàng ấy chỉ muốn dỗ dành con thôi.

Chu Thuật An vừa hồi phủ thì thấy một màn này.

Một lớn, một nhỏ.

Hắn đi đến đỡ nàng dậy: "Bụng nàng lớn như vậy rồi sao còn ngồi xuống đất thế hả?"

Thẩm Nhiễm nói: "Bây giờ là mùa hè mà... Đá này đều rất ấm đó..."

Chu Húc Hàm múa may chữ viết trong tay, kêu lên: "Cha, cha mau nhìn xem, mẫu thân nói con viết còn xấu hơn tiểu cữu cữu năm đó nữa."

Chu Thuật An cúi đầu nhìn thoáng qua, thuận miệng ứng phó: "Có tiến bộ, đẹp hơn tối hôm qua rồi."

Chu Húc Hàm mím môi, nắm lấy góc áo Chu Thuật An, cực kỳ đáng thương nói: "Nhưng... Cái này và cái hôm qua là cùng một tờ mà.”

Nghe vậy, Chu Thuật An theo bản năng sờ lên chóp mũi.

Thẩm Nhiễm cười khẽ ra tiếng.

Bốn mùa luân phiên, Chu phủ từng quạnh quẽ nay đã sớm thay đổi diện mạo. Hồ nước cạn khô đã có cá, nam nhân lẻ loi cô độc cũng có thê nhi.

Gió đêm thổi qua, Chu Thuật An và Thẩm Nhiễm tản bộ trong sân.

Hai người tùy ý trò chuyện.

Đang nói, Chu Thuật An đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía ánh trăng hôn lên trán nàng.

Lá cây xào xạc, sóng nước lăn tăn.

Thiếp từng tiếc nuối vì bỏ lỡ mối tình đầu là chàng, nhưng nghĩ lại bốn năm quá ngắn, quãng đời còn lại thì rất dài.

Từ nay về sau còn đằng đẵng mấy chục năm.

Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu. Hắn nghĩ.

Hết PN Chu Thuật An x Thẩm Nhiễm.