Sorry mng nha ! Dạo này lo học qá ko có thời gian viết truyện :(( tha lỗi cho mh nha
Cơ mà lượng xem tăng lên nhưng s vote vẫn như thế v :(( truyện có gì ko dc các bn góp ý nha ;)
P/s: chap này mh viết xoq r up liền lun, nên có vài chỗ sai chính tả !
---------------------------------------------------
Chap 10
Trong căn phòng, nó đang nằm trên chiếc gường kế bên là cây truyền nước biển và nhiều dụng cụ khác. Hôn mê dc 3 ngày bây giờ nó tỉnh lại, cổ họng cảm thấy khô khan nó nhìn xung quanh ko thấy ai cả. Nhưng trên tủ bên tay phải của nó có bình nước, nó khó khăn ngồi dậy, tay từ từ vươn tới lấy nước thì có ng mở cửa là Dụ Như.
Dụ Như chăm soc nó ba ngày nay, ông chủ đã đi công tác ko thể chăm sóc cho nó nên phái Dụ Như đến hằng ngày xem nó như thế nào, mỗi đêm cô đều gọi đt báo cáo cho hắn. Sáng nay, cô ra ngoài mua chút đồ cứ nghĩ nó vần còn trong tình trạng hôn mê nên ko sao, ngoài cửa cũng có 2 vệ sĩ canh gác chắc ko ai làm gì bậy. Ko ngờ ! Vừa về lại thấy nó đang ngồi , tay thì vươn tới lấy nước, cô hỏang hồn nói:" phu nhân ! Để tôi giúp" cô nhanh chóng lấy nước cho nó, tay thì rung bần bật. Nó thấy vậy nói:" tôi ko ăn thịt cô đâu, sợ gì ?"
- thưa !..
- đưa nước đây
- vâng của phu nhân đây
- gọi tôi là Khắc Tinh đc rồi
- dạ
Nó cảm thấy cô gái ở đây ko nham hiểm, bề ngoài hiền lành. Nó mến cô gái này, bỗng nó nhớ đến Hạ Đông Đông, nó lắc đầu ko mún suy nghĩ tới chuyện xưa nữa nhưng nhiều lần nó nghĩ có nên tha thứ cho Đông Đông ko, dù sao cô ta là nạn nhân. Nó đưa mình khỏi làn sóng câu hỏi rồi uống ngụm nứơc dòng nứơc chảy xuống cổ họng, giờ nó thấy nứơc tốt đến thế nào,nhìn sang Dụ Như, nó khàn giọng hỏi: " cô tên gì "
- dạ ! Là Dụ Như
- ùm !
Rồi nó nhớ đến hắn ko biết ba ngày nay hắn có đến ko, tại sao bây giờ vẫn chưa tới nếu bây giờ nó tỉnh tất nhiên hắn phải đến chứ sao lại trống vắng như vậy, ko lẽ hắn vẫn còn giận nó ? Chồng ơi là chồng !!!!!
- có thấy Minh Quân đâu ko ?- nó buồn bã hỏi
- thưa phu nhân ! Ông chủ đi công tác ba ngày nay
- cái gì - nó bất ngờ nói, do qá kích động nên đụng đến vết thương
- phu nhân ! Cô cẩn thận chú ý đến vết thương- Dụ Như lo lắng nói
- không sao ! Trước đây tôi còn bị nặng hơn bây giờ, vết thương này coi như là nhỏ
- vâng
Căn phòng đang chìm vào im lặng, bỗng có ng gõ cửa, cánh cửa mở ra là ng đàn ông mặc vest đen đứng ngoài đó chính là một trong những vệ sĩ hắn phái đến, cậu ta nói:" thưa phu nhân có người cần gặp"
- ai- nó bất giác hỏi
- là Trịnh Duyệt Phi, Hạ Đông Đông và Thẩm Khải Luân
- cho vào
Duyệt Phi, Đông Đông và Khải Luân đi vào. Đông Đông thấy nó đã tỉnh cô liền mừng rỡ chạy nhanh tới giường của nó hỏi:" Khắc Tinh cậu có sao ko, bị thương có đau ko, cậu đói bụng ko mình mua đồ ăn cho cậu nha,..." Cô cứ một lần tuôn ra 1 trào câu hỏi khiến nó phải phì cười
- nè ! Cậu có gì phải cười chứ - Đông Đông bĩu môi nói
- cậu coi đi, hỏi 1 lần như vậy sao mình trả lời hết.
- ờ ha ! Mình qên
- Chị 2 ! Chị khoẻ ko ? - Khải Luân hỏi thăm
- tôi khoẻ ! Cảm ơn cậu - nó đáp rồi qay sang Duyệt Phi hỏi:"ko phải hôm nay 2 ng gặp Minh Quân sao ?"
- bị huỷ, chuyển vào ngày khác- Duyệt Phi nói
- ngày nào ?- nó tò mò hỏi muốn xem khi nào hắn về
- chưa xác định đc
Khắc Tinh lại thêm buồn bã, ko đc gặp hắn lòng nó bắt đầu trống trải, ko ngờ hắn lại ác độc với nó như vậy. Hắc Minh Quân ! Anh đc lắm có ngon đi lun đi đừng trở về nhà, anh mà bước vào tôi đuổi cổ anh đi lun < tử sam: tỷ à ! Nhà là của ảnh đấy sao tỷ đuổi ?- nó: cả đống cách>
- Khắc Tinh có chuyện gì à - Đông Đông hỏi
- Minh Quân ba ngày chưa đến đây- nó nói
- nghe đâu ! Cậu ta có lô hàng ở Thuỵ Sỹ cần giao- Khải Luân nói
- có biết khi nào về ko- nó hớn hở hỏi
- cũng ko biết - Khải Luân lắc đầu trả lời
Nó dần như tuyệt vọng, chỉ biết đc một chút tin tức, còn lại thì chả có ích gì cả. Ko mún nói gì thêm nữa, ba ngày nay ko ăn, bây giờ nỗi buồn lắp đầy tất cả, coi như cảm thấy no rồi.
Buồn ? Lo sợ ?
Tại sao mình phải buồn nhỉ ? Hắn ta ko nhớ tới mình mắc gì mình nhớ tới. Cho mình ăn bơ, Khắc Tinh này cho anh ăn bơ dằm lun !
Nó nói chuyện với ba ng mãi đến chiều,rồi bàn chút công việc nhưng nó ko có phản ứng tức giận gì khi Khải Luân kể rằng lô hàng đến Phương gia đã đc lệnh của ba nó chuyển đi, lô hàng ko có sai sót.
Khải Luân nghĩ nó sẽ lập tức gọi cho ba nó rồi 2ng cãi nhau, cậu bất ngờ khi nó ko để ý, ánh mắt nó cứ nhìn về phiá cửa sổ. Đôi mắt chứa điều gì đó.
Đông Đông thấy nó buồn, cô hiểu rõ Khắc Tinh, muốn làm nó tức giận thì rất dễ còn buồn và vui thì khó hơn gấp trăm lần. Cô biết an ủi nó thì cũng bị nó làm lơ. Ko còn cách nào để nó lại một mình là tốt nhất
- Khắc Tinh ! Cậu ở lại nghĩ ngơi nha, tụi mình đi- cô dịu dàng nói
- ùm , ba ng về cẩn thận - nó mỉm cười nói
Sau khi Đông Đông, Duyệt Phi và Khải Luân về, trong phòng chỉ còn nó và Dụ Như.
Lúc nảy nó chỉ nhìn đến cửa sổ, suy nghĩ rất nhiều điều, ko biết giờ hắn đang làm gì ? Có khi nào đang đi với ai đó ! Nhưng hắn ko dại khờ mà lừa dối nó. Hắn lấy cớ đi Thuỵ Sĩ để tránh nó sao? Nếu nó ko trái lời hắn thì bây giờ hắn ngồi cạnh nó từ lâu rồi ! Trái tim bắt đầu đau nhói, tia hối hận rõ ra.
Đúng như Đông Đông nghĩ, nó chỉ muốn ở một mình, lấy sự yên tĩnh làm bạn.
Khắc Tinh nhìn sang Dụ Như nói:" Dụ Như ! Cô về nghỉ ngơi đi, tôi muốn ở một mình"
- phu nhân...
Dụ Như được lệnh chăm sóc nó 24/24, ban đêm về như vậy ko ở bên cạnh nó thì cô biết báo cáo với hắn như thế nào, cô đã từng chứng kiến cảnh hắn tức giận với Tô Kiệt và Tuấn Kiệt, qả thật cô là ng xem cũng rùng mình, Dụ Như ko dám đắc tội.
- cô đi đi, có vệ sĩ canh gác, nếu cần tôi sẽ kêu họ- nó nói
- vâng ! Phu nhân ngủ ngon - Dụ Như nói. Cô cũng ko muốn đắc tội với nó và hắn, nhưng suy nghĩ lại là do nó yêu cầu nếu mình ko làm theo sẽ khiến nó tức giận. Hắn mà biết cô làm nó tức giận thì về chầu diêm vương là vừa !
- tắt đèn luôn- nó nói
- vâng
Đi đến cửa, cô vươn tay đến công tắc rồi tắt đèn, xong nhiệm vụ Dụ Như rời khỏi phòng, dặn dò vệ sĩ canh gác nó cẩn thận rồi về.
Trong phòng bệnh, một màu tối bao trùm, lâu lắm rồi nó ko hưởng sự lạnh lẽo như vậy, lòng nó nhớ hắn, tình cảm dành cho hắn càng sâu đậm hơn. Đôi mắt bất giác tràn ngập nước, sự yên tĩnh bây giờ là tiếng khóc của nó. Khóc được một hồi nó thiếp đi lúc nào ko hay.
Cửa phòng mở ra, bóng dáng qen thuộc, đang đứng trc cửa rồi từ từ bước vào, ngồi kế bên giường nó. Tay vươn tới khẽ lau hàng nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt nó.
Khắc Tinh đang ngủ, nó mơ thấy hắn. Cả 2 đang đi chơi, ai ai cũng nở nụ cười. Chợt nó cảm thấy ngứa ngáy khuôn mặt. Chết tiệt ! Ai lại dám phá giấc nó chứ. Để xem coi lợi hại cở nào, nó lấy tay quơ tới quơ lui nhưng lực rất mạnh, mong rằng sẽ trúng tên đang đụng vào nó vì nó ko đang nhắm nghiền mắt.
Hắn đang sờ khuôn mặt nó, làn da qá mịn màng làm hắn ko nở lòng thả tay ra. Ko ngờ tay nó lại "đánh lộn" về phía hắn, hắn nhanh chân né ra xa, mặc dù đã bước xa nên nó ko thể đánh hắn. Nhìn nó nhắm nghiền mắt hắn muốn bật cười
Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay của nó, ko qan tâm tới vết thương của nó ngay vai, hắn bá đạo kéo nó lại. Còn nó nhận đc lực kéo của ng lạ, ko kịp phản ứng nên bị ngã vào một vật gì đó, mềm mềm và cảm thấy rất qen thuộc. Khoan đã !
Hắc Minh Quân ?
Bên hắn nhiều lần cảm nhận đc hơi thở của hắn ko lý nào nó lại ko nhận ra, chắc hắn là ko nhận bừa. Tên này cũng hay nhỉ ! Mất tích 3 ngày muốn nó phải buồn vì hắn đây mà, sao đêm nay lại xuất hiện ! Ko đi lun cho rãnh nợ
- nhớ anh à ? - hắn nói
- sao ko đi lun đi - nó nói
Xem anh trả lời như thế nào ! Ko chính đáng tên đá anh ra cửa ngay. Cơ mà mình gặp hắng là sức khoẻ hồi phục nha, hễ gặp là muốn vận động.
- em muốn ? - hắn nói, trong đó có chút thất vọng, hụt hẫn
Lúc nảy hắn đáp về nước, định về nhà nhưng theo cảm tính hắn lại láy đt gọi cho Dụ Như, nghe cô nói rằng nó đã tỉnh nhưng nó lại buồn ko muốn ở cùng ai nên đã đuổi cô về nhà. Hắn nghe vậy liền chạy một mạch tới bệnh viện. Bảo đảm đã nhận lỗi !
- không - nó lập tức trả lời đồng thời hai tay ôm hắn, rồi dúi mặt vào ngực hắn cảm nhận mùi nước hoa qen thuộc .Nó nhớ lắm, ko có hắn nó dường như ko sống nổi, có lẽ nó yêu hắn nhiều hơn sức tưởng tượng. Bỗng nó khóc, nó thà chịu hắn tức giận lên nó còn hơn như vậy
Nó nhớ có nhiều lần hắn tức giận nhưng nó nhìn cảm thấy rất buồn cười ! Càng kwr bên tên này nó dường như là một con ng khác.
Hắc Minh Quân anh quả là lợi hại a. Chờ xem ngày mai tôi trả thù a, a ko tắm nước lạnh tôi ko phải Phong Khắc Tinh,