Bùi Thầm rũ mắt nhìn người phụ nữ bị mưa xối vào, tay cầm ô hơi nghiêng nghiêng, một giọng nam rơi xuống.
“Giang Vãn Lê tiểu thư không nhớ tôi sao?”
Tiếng mưa ào ào, lấn át cả giọng anh.
“Cái gì?” Giang Vãn Lê hấp tấp ngẩng đầu lên, hai mắt đầy hơi nước cơ thể thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, giống như bé cún bị bỏ rơi ngoài ven đường, bộ dáng không hề giống người được nuông chiều từ bé.
Bùi Thầm nhíu mày, không muốn nhiều lời, bỏ lại hai chữ: “Lên xe.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo như đêm mưa vậy.
Chờ đến khi xe khởi động, Giang Vãn Lê mới hoàn hồn, tầm nhìn bị hạn chế ở trong xe.
Vừa rồi chắc là Bùi Thầm thấy cô ngã quá chật vật, động lòng trắc ẩn, cho cô lên xe.
Phía trước là tài xế và thư ký, cô và Bùi Thầm ngồi ghế sau, khoảng cách giữa hai người không đến 1 mét, một mùi hương tuyết tùng mát lạnh như có như không bay vào mũi, mùi rất dịu khiến người ta thoải mái.
Mắc mưa, cơ thể Giang Vãn Lê lạnh toát, mũi rất ngứa, bất thình lình hắt xì hơi một cái.
Tiếng không lớn nhưng ở trong không gian không ai nói chuyện nên vô cùng xấu hổ.
Giang Vãn Lê ôm hai vai, vừa lạnh vừa xấu hổ.
Ngồi không yên, tay cô bỗng chạm vào áo vest của người đàn ông.
Vừa rồi sau khi lên xe Bùi Thầm cởi ra đặt ở đó.
Bây giờ cô mặc áo vest vào chắc chắn sẽ ấm áp hơn, nhưng chủ nhân chưa lên tiếng, hơn nữa nhớ đến thái độ hờ hững của anh lúc nãy, Giang Vãn Lê đoán nếu mình mặc áo của anh, giây tiếp theo sẽ bị đuổi xuống xe.
Quần áo cô ướt sợ làm ướt xe, cô dựa sát vào cửa sổ, vốn dĩ cơ thể đã mỏng manh, giờ lại còn cuộn lại một chỗ, nên nhìn càng yếu đuối hơn, cái cổ thiên nga trắng nõn lộ ra, khuôn mặt dù bị tóc che một nửa nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tinh xảo, mỹ lệ, có lẽ tại dính nhiều nước mưa quá nên mắt đầy hơi nước, giống như một mỹ nhân đi ra từ kịch dân quốc.
Lại một tiếng hắt xì vang lên trong xe.
Lúc này, Bùi Thầm liếc mắt nhìn cô.
Giang Vãn Lê cho rằng mình làm ồn đến anh, yếu ớt nói: “Xin lỗi.”
Mặt anh không dao động gì, như có như không: “Giang tiểu thư.”
“Tôi đây.” Cô trả lời rất nhanh: “Có phải Bùi tiên sinh đổi ý không? Chúng ta…”
Cho dù bán tháo công ty với giá thấp nhất ra ngoài thị trường, cô cũng không muốn chú hai, cũng chính là ba Giang Tư Nhược chiếm được quyền quản lý công ty. Trước khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giang Vãn Lê từng nghe ba mình nhắc tới, chú hai của cô là bạch nhãn lang, là con nuôi nhưng Giang gia chưa từng bạc đãi ông ta, ông ta lại mấy lần làm loạn, điều động tài chính của công ty, Phạn Ni trong tay ông ta sẽ chỉ suy tàn hơn mà thôi.
Còn chưa nói xong cho Bùi Thầm nghe, thì anh đã nhận điện thoại.
Giang Vãn Lê ngoan ngoãn im lặng.
Bên ngoài vẫn mưa, hạt mưa giống như cánh hoa, nở rộ ở cửa xe, tai dựa vào cửa kính, có thể nghe thấy tiếng tách tách.
Cho dù như vậy, vẫn nghe thấy tiếng người bên cạnh nói chuyện.
“Bà nội, bà biết là cháu không thời gian mà.”
“Chuyện kết hôn thì nói sau, được chứ?”
Người ngoài đánh giá Bùi Thầm không giống nhau, có khen có chê, mọi người đều nói anh không có nhân tình, nhưng ở trước mặt trưởng bối, anh lại vô cùng lễ phép, hoàn toàn ngoài dự đoán của Giang Vãn Lê.
Điều bất ngờ hơn là anh bị thúc giục kết hôn.
Điện thoại kết thúc, xe cũng dừng lại, Giang Vãn Lê không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Cô không báo địa chỉ, tài xế vẫn đi theo tuyến đường cũ, đi vào khu biệt thự, đi qua lâm viên nhân tạo, dừng tại một nơi có phong cách Gothic kết hợp với kiến trúc cổ điển của Trung Quốc. Chỗ này chính là nơi tốt nhất An Thành, gần CBD, tấc đất tấc vàng.
Trung tâm thương mại (central business district) là khu vực trung tâm của hầu hết các thành phố và thị trấn, nơi có hoạt động thương mại sôi động hơn so với các khu vực khác. Khu vực này thường có giá trị và tiền thuê đất cao nhất, vì các đơn vị kinh doanh và tài chính sẵn sàng trả tiền thuê đất cao để có được những lợi thế về địa điểm trung tâm, tiện giao dịch.
Cửa xe mở ra, người hầu bung ô chạy đến che mưa cho bọn họ.
Giang Vãn Lê đi được một nửa đường, đột nhiên nghĩ, sao cô lại đến nhà Bùi Thầm?
Cô lẩm bẩm: “Đây là muốn làm gì?”
Người giúp việc cầm ô trả lời: “Tiểu thư, quần áo của cô bị ướt, chúng tôi đã chuẩn bị nước nóng và quần áo cho cô tắm rửa, còn yêu cầu gì khác cô có thể nói với chúng tôi.”
Giang Vãn Lê cúi đầu nhìn, quả nhiên cô dầm mưa rất lâu, quần áo có thể vắt ra nước, cũng may đồ không bị lộ.
Tuy là thế nhưng cô không thể tùy tiện tắm rửa ở nhà một người xa lạ được.
Tại cô không nói rõ ngay từ đầu với tài xế.
Buổi tối, đôi nam nữ xa lạ, khiến nhiều người không được tự nhiên, rời đi vẫn tốt hơn.
Cô đuổi kịp người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bùi tiên sinh.”
Bùi Thầm rũ mắt: “Cái gì?”
Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với anh, Giang Vãn Lê để chuyện công ty lên hàng đầu: “Chuyện tôi nói, ngài thật sự không suy xét sao?”
Thấy cô nhiều lần cầu xin, cuối cùng anh nói: “Sẽ suy xét.”
“Thật sao?”
Cô mừng rỡ như điên.
Thiên kim không trong giới làm ăn, không biết ý nghĩa hai chữ “suy xét”, cô vui mừng ra mặt, khiến những người khác không đành lòng nhìn cô không vui.
Sau đó, người giúp việc dẫn Giang Vãn Lê đi tắm.
Cô ấy nói với cô, bảo tài xế chờ bên ngoài, cô tắm xong sẽ đưa cô về.
“Đương nhiên cô cũng có thể chọn ở lại.”
Giang Vãn Lê xua tay: “Không cần, tôi tắm xong sẽ đi ngay.”
“Cô không cần khách khí.” Người giúp việc nói: “Cô là vị khách nữ đầu tiên tiên sinh đưa về nhà, chúng tôi sẽ chiêu đãi cô thật tốt.”
Giang Vãn Lê ngạc nhiên, cô là người đầu tiên sao, cô còn tưởng anh thường xuyên dẫn phụ nữ về nhà tắm rửa.
Thấy anh suy xét chuyện Giang gia, ấn tượng của cô về anh không rồi, chắc anh là chính nhân quân tử, hơn nữa cả người rất lạnh, cô không có ý từ chối ý tốt của người giúp việc.
Nước ấm xối vào cơ thể, quả nhiên người ấm hơn rất nhiều, Giang Vãn Lê vừa lau tóc, vừa lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho bạn tốt Minh Trà.
[ Chuyện Giang gia có hy vọng!]
Nhưng cô chờ rất lâu không nhận được tin nhắn trả lời.
Không có cách nào khác, chỉ có thể gọi điện thoại qua, cuộc thứ ba mới kết nối được, bên Mình Trà truyền đến tiếng nhạc: “Alo, là Lê tử sao, có việc gì sao?”
Đoán chừng cô ấy lại đi hộp đêm chơi.
“Hôm nay sinh nhật bạn, đang ăn mừng, sao thế?”
“Vậy cậu không ở nhà sao? Vậy làm sao bây giờ, tớ không có chìa khoá để về.”
“Xin lỗi, tớ quên nói một tiếng với cậu, nếu không đêm nay cậu ở khách sạn?”
“Được rồi.” Giang Vãn Lê bất đắc dĩ: “Tớ không làm phiền cậu nữa, chơi vui vẻ nhé.”
Sau khi xảy ra chuyện, chú hai lấy cớ trả nợ giúp cô mà độc chiếm Giang trạch, sau đó đuổi hai mẹ con cô ra ngoài. Hai mẹ con Giang Vãn Lê vốn đã nghèo túng lại còn nghèo túng hơn, không có chỗ ở, mẹ thì tức đến mức nằm viện, mà cô thì không có tinh lực đi tranh nhà, chạy đôn chạy đáo giữa bệnh viện và công ty, buổi tối ở tạm nhà bạn.
Bây giờ, bạn không ở nhà, cô chỉ có thể ngủ khách sạn.
Người giúp việc Bùi gia đứng ở ngoài, thấy Giang Vãn Lê đi ra, vội chạy qua hỏi cô uống gì không.
Giang Vãn Lê uyển chuyển từ chối, tỏ vẻ mình không có thời gian.
Nếu không có thời gian, các cô ấy cũng không tiện giữ lại.
Tài xế đã chờ ở bên ngoài.
Giang Vãn Lê cầm lấy ô người giúp việc đưa cho, lúc nhấc chân đi thì bỗng nghĩ đến một chuyện.
Xong rồi, cô không mang chứng minh nhân dân, căn bản không ở khách sạn được.
Phía sau, người giúp việc mỉm cười cung tiễn.
Giang Vãn Lê căng da đầu, lại gọi điện thoại cho Minh Trà.
Lần này, không ai nghe.
Toi rồi.
Bây giờ cô đi ra ngoài thì chỉ có thể ở ngoài đầu đường.
Người giúp việc thấy cô không đi, liền hỏi: “Giang tiểu thư, còn có gì phân phó sao?”
“A…” Giang Vãn Lê do dự: “Tôi đột nhiên nghĩ trời mưa quá to, ban đêm lái xe có thể sẽ rất nguy hiểm.”
“Không sao, tài xế của chúng tôi có kinh nghiệm hơn mười năm, bằng lái ABC có hết, cô cứ yên tâm.”
“Phải không?” Cô căng da đầu nghĩ: “Nhưng đã muộn thế này rồi, đường nhà tôi rất khó đi, còn xa nữa, tôi lo lắng lúc tài xế đi về sẽ lạc đường.”
“Này…”
Nhóm người giúp việc nghi hoặc, không biết làm thế nào cho phải.
Trong nhà, có một giọng nam truyền đến: “Nếu như vậy cứ ở lại đây đi.”
Giang Vãn Lê nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt thâm Thuý của Bùi Thầm, nao nao, bị nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên.
*
Ban đêm, mưa rơi tí tách, Giang Vãn Lê nằm trên giường mềm mại ở phòng dành cho khách, không thể tránh khỏi nhớ đến Bùi Thầm.
Tuy rằng không dễ ở chung như lời đồn, nhưng người không xấu.
Chỉ là thái độ đối với cô rất ba phải, khó nắm được, cũng không giống như đối xử với người xa lạ.
Ngược lại, giống như đã quen biết có từ lâu.
*
Buổi sáng, Giang Vãn Lê vệ sinh các nhân xong, khi xuống lầu thì vừa vặn gặp Bùi Thầm.
Cô đi rất chậm, lo lắng mình cản trở anh, liền nghiêng người, để anh đi trước, nhưng mà người đàn ông hồi lâu vẫn chưa đi qua.
Bởi vì chân bị thương còn chưa khỏi hẳn, tối hôm qua là người giúp việc đỡ cô lên, sáng nay thì không tiện sai bảo người giúp việc nhà người khác, nên cô tự đi xuống.
Một tay bám vào tay vịn cũng không đi nổi, cô đành phải dùng hai tay ôm lấy tay vịn, mỗi một bước đi cực kỳ khó khăn.
Qua một phút, cô mới đi được qua hai bậc thang.
Không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người phía sau, Giang Vãn Lê có chút khẩn trương, lúc đi xuống thì bước hụt.
Cũng may người đàn ông kịp thời đỡ cô.
“Cảm ơn.” Sau khi Giang Vãn Lê cảm ơn, thấy anh vẫn nắm tay mình, ngơ ngẩn ngước mắt lên.
Cả hai người đều im lặng, người đàn ông có mày kiếm mắt sáng, con ngươi thâm thuý.
Người dưới lầu nghe thấy tiếng động, vội chạy lên xem.
Bùi Thầm buông tay cô ra, nhàn nhạt phân phó: “Đỡ Giang tiểu thư xuống.”
“Vâng.” Hai người giúp việc đỡ tay cô, giống như đưa người lên pháp trường thời cổ đại, toàn bộ quá trình xuống lầu, Giang Vãn Lê không tốn nhiều sức lắm, nhưng bộ dáng thực sự rất chật vật, ở trong nhà người khác mà thất lễ như vậy, cô thật muốn tìm cái hố để chui xuống.
Ôi, hình tượng thiên kim ngày xưa đã hoàn toàn biến mất.
Thời điểm ăn cơm, Giang Vãn Lê tận dụng cơ hội, tiếp tục mặt dày, nhắc nhở Bùi Thầm chuyện Giang gia.
Bởi vì tối qua anh nói “Sẽ suy xét”, cho Giang Vãn Lê một hy vọng rất lớn, cõi lòng đầy sự mong chờ đáp án chính xác của anh.
Nhưng mà, Bùi Thầm lại nhẹ nhàng, bâng quơ nói mấy chữ: “Rất khó giải quyết.”
Giang Vãn Lê kinh ngạc: “Vì sao?”
Lúc trước thì nói không có hứng thú, lúc này lại cự tuyệt cô bởi vì rất khó giải quyết, đến nỗi nguyên nhân cụ thể…
Thư ký cầm một tập văn kiện đến, để trước mặt Giang Vãn Lê.
Đầu tiên, bên trong Phạn Ni rất hỗn loạn,lãnh đạo cấp cao đều là thân thích nhà họ Giang và người của chú hai, việc quản lý nội bộ có rất nhiều lỗi….. Tiếp theo, Giang gia cũng không phải là không có người thừa kế Phạn Ni, Giang Vãn Lê còn có một người chú nhỏ học ở nước ngoài, so với người ngoài, chú nhỏ hiển nhiên càng thích hợp hơn.
“Thế nhưng tôi không có biện pháp, hai anh cũng biết chú nhỏ tôi vẫn còn đi học.” Giang Vãn Lê khó xử: “Một khoảng thời gian nữa là diễn ra đại hội cổ đông, một khi chú hai tôi được thông qua, như vậy càng khó giải quyết hơn.”
“Tình huống của Giang tiểu thư chúng tôi đều biết.” Thư ký nói: “Nhưng chúng tôi thực sự không giúp được gì, Bùi tổng là người ngoài, không thể xen vào chuyện Giang gia.”
“Vậy không còn cách nào khác sao?”
Một hồi im lặng.
“Nếu liên hôn thượng nghiệp có lẽ có khả năng.” Thư ký nói: “Nếu Bùi tổng là con rể Giang gia, ra mặt thì sẽ không có vấn đề gì lớn…”
“Sao có thể.” Đắm chìm trong tuyệt vọng, đại não Giang Vãn Lê hoạt động: “Tôi và Bùi tổng không thân, chỉ mới gặp mặt một lần, vì loại chuyện nhỏ này mà hi sinh hôn nhân của anh ấy, anh ấy sẽ rất thiệt, chắc chắn là không muốn.”
Tối qua, cô chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin hợp tác, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, yêu cầu này còn cao như vậy, anh càng không đồng đồng ý.
Giang Vãn Lê tự mình biết mình, thở dài: “Tôi vẫn nên tự tìm cách thôi, không làm phiền hai người nữa.”
Bởi vì tâm trạng không tốt, cháo gà nhầm củ mài người giúp việc nấu, cô cũng chỉ ăn hai muỗng, không có tâm tình để ăn uống.
Lúc Giang Vãn Lê định đứng dậy, đột nhiên nghe thấy Bùi Thầm nói: “Không phải là không có khả năng.”
Cô ngạc nhiên, đôi mắt trong veo nhếch lên: “Bùi tiên sinh.”
“Bà tôi dạo này thúc giục kết hôn, nhưng tôi không muốn kết hôn.” Anh nói: “Nếu có thể liên hôn với Giang tiểu thư, có thể sẽ giúp tôi giảm bớt rất nhiều chuyện rườm rà.”
“Thế nhưng…”
“Trao đổi, chuyện Giang gia, tôi sẽ xử lý giúp em.” Ánh mắt người đàn ông thâm thuý: “Ý Giang tiểu thư thế nào?”