Vấn Thủy cắt đi một lọn tóc của Không Thanh, đối với Lộ Nhai quả thực cũng có chút sức uy hiếp. Hắn vội vàng liên hệ với tông môn của chính mình rồi cùng Thiên Sương đuổi thẳng tới Vạn Thú Cốc. Nhưng thú canh cổng từ chối cho Thiên Sương vào, Lộ Nhai đương nhiên là càng không được.
Hai người đứng ngoài cửa Cốc, Thiên Sương hỏi: “Lộ Nhai, tuy rằng Không Thanh là Tông chủ đời thứ tư của núi Vọng Trần, nhưng mà dù sao cũng đã sớm rời khỏi tiên môn. Hiện giờ cho dù nàng có muốn dùng Linh Hư Chân Ngôn hồi hồn thì cũng đâu đến mức kinh động cả núi Vọng Trần cùng tìm kiếm chứ?”
Vẻ mặt Lộ Nhai thoáng chút khó xử. Hắn nghĩ một lát, rốt cuộc vẫn nói: “Vốn dĩ đây là chuyện cơ mật của núi Vọng Trần, không nên kể với người ngoài. Nhưng nếu Thiên Sương Chưởng môn đã hỏi, tại hạ cũng không muốn giấu giếm nữa. Không ít tuyệt kỹ của núi Vọng Trần chỉ có Tông chủ mới được tu tập, đều là truyền miệng giữa thầy và trò.”
Thiên Sương cũng đã có thể đoán ra phần nào: “Vậy là ngày đó khi Không Thanh Tông chủ rời khỏi núi Vọng Trần, vẫn chưa kịp truyền lại khẩu quyết công pháp cho Tông chủ đời kế nhiệm?”
Lộ Nhai liên tục lắc đầu: “Không không, Không Thanh Tông chủ trước khi rời đi đã an bài thỏa đáng mọi sự rồi, tất cả công pháp đều truyền lại rõ ràng cả. Việc truyền thừa từ đời Tông chủ thứ năm đến đời thứ sáu cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà kiếp phi thăng của Tông chủ đời thứ sáu lại đến quá mức đột ngột, hơn nữa còn không thể nào tránh thoát được.”
Thiên Sương lập tức hiểu rõ: “Cho nên, Tông chủ đời thứ bảy vẫn còn chưa được truyền thụ?”
Lộ Nhai thở dài: “Đúng vậy. Hiện giờ phần lớn tâm pháp cơ mật của tông môn đều đã thất truyền, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác mới phải nhờ cậy Không Thanh Tông chủ thêm một lần nữa. Vất vả lắm mới gom đủ nguyên thần của Không Thanh Tông chủ, nhưng không thể nào ngờ được mảnh hồn chủ về công pháp tu luyện lại phi thăng tới nơi này.”
Thiên Sương nói: “Nhưng mà hiện tại, Vấn Thủy dường như cũng không biết gì về tâm pháp, mật kỹ của núi Vọng Trần cả.”
Lộ Nhai lại nói: “Thiên Sương Chưởng môn có điều không biết, phần hồn này tuy chủ về công pháp tu vi nhưng lại không có ký ức của bản tôn, vậy nên phần tu vi ấy vẫn còn chưa được thức tỉnh. Hơn nữa hiện tại nó chưa sử dụng không có nghĩa là sau này sẽ không dùng. Một khi tu vi thức tỉnh, nó hoàn toàn có thể nhớ ra toàn bộ, thậm chí sử dụng vô cùng thành thạo.”
Thiên Sương gật gật đầu. Nếu đã quyết định tương trợ Không Thanh, những việc này có hỏi nhiều cũng là vô ích. Hắn nói: “Muốn bắt Vấn Thủy, thực ra cũng chẳng cần phải hưng sư động chúng(1) đâu.”
Lộ Nhai ngẩn ra: “Thiên Sương Chưởng môn đã có phương pháp giải quyết rồi sao? Sự việc cấp bách, vẫn là nên cứu Không Thanh Tông chủ ra trước thì hơn.”
Thiên Sương bảo con thú canh cổng vào trong bẩm báo Vấn Thủy, mời nàng ra ngoài gặp họ. Nó vậy mà lại đi thật. Vấn Thủy nghe thấy Thiên Sương đến cửa tìm nàng, thẳng thắn nói: “Không gặp. Ngươi bảo với ông ta, họ mà không thả Hàn Thủy Thạch ra thì ai ta cũng không gặp.”
Thú canh cổng trở ra bảo với Thiên Sương là Tứ Cốc chủ không gặp, sau đó còn chả thèm nể nang gì mà nói thẳng vào mặt họ: “Hai ngươi không có việc gì thì tránh ra đi, đừng có đứng đây ngáng đường của Vạn Thú Cốc!”
Nó vừa nói xong thì liền có thêm mấy con thú khác cũng nhao nhao đòi tiễn khách. Thiên Sương và Lộ Nhai chẳng tiện đứng đây chấp nhặt với cả mấy con thú vật, nghe vậy đành phải lui qua một bên.
Lộ Nhai hỏi: “Thiên Sương Chưởng môn, nó sẽ không thực sự làm gì Không Thanh Tông chủ chứ?”
Thiên Sương nói: “Chắc là không đâu. Vấn Thủy tuy là thú loại nhưng tâm địa lại lương thiện vô cùng. Không Thanh hiện giờ mất hết công lực, cũng giống như một phàm nhân, nó sẽ không làm khó nàng ấy đâu.”
Lộ Nhai lại sốt sắng hỏi: “Vậy tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào? Không thể thực sự thả Hàn Thủy Thạch ra chứ? Hơn nữa, Thiên Sương chân nhân, Không Thanh Tông chủ chỉ đến đây bằng pháp bảo. Một ngày nơi đây ngang với một năm dưới trần, người không thể cứ ngây ngốc tại cái chốn này mãi được.”
Thiên Sương ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: “Biện pháp thật ra cũng có, chỉ là…” Lộ Nhai quay đầu nhìn hắn, hắn lại không nói tiếp nữa, chỉ quay đầu sang lớn tiếng bảo với con thú canh cổng: “Nói với Cốc chủ của các ngươi bọn ta đồng ý thả Hàn Thủy Thạch, nhưng nó phải tự mình đưa Không Thanh tới đổi người.”
Thú canh cổng nghe xong thì liền quay đầu vào trong bẩm báo. Lúc ấy, Vấn Thủy đang đứng ở giữa căn phòng giam giữ Không Thanh. Không Thanh ngồi bên cạnh bàn, dáng vẻ thong dong bình thản. Thân thể của nàng đã bị tổn hại, nguyên thần lúc này tuy rằng tạm thời ngưng kết lại được nhờ sự giúp đỡ của núi Vọng Trần, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy là đã suy yếu đi nhiều.
Dáng vẻ của nàng quả thực giống với Vấn Thủy sau khi hóa hình như đúc. Vấn Thủy tròn mắt hỏi: “Ta thật sự chỉ là tàn hồn của cô thôi à?”
Không Thanh cũng đang nhìn nàng, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Đúng vậy.”
Vấn Thủy trừng mắt nhìn nàng, hỏi: “Tàn hồn và bản tôn thì khác nhau ở chỗ nào?”
Không Thanh chầm chậm nói: “Bản tôn có được toàn bộ ký ức và tình cảm của nguyên thần, còn tàn hồn thì không có.”
Vấn Thủy nói: “May mà không có í, nếu không chả nhẽ ta lại phải tiếp tục thích Văn Đàn tiên sinh sao? Ông ta hư lắm!”
Không Thanh cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, khi đó là ta không hiểu.”
Vấn Thủy lại nói: “Nếu ta và cô hợp thể, có phải ta sẽ không hề biết trời trăng gì nữa đúng không? Ta còn có thể có tri giác nữa hay không?”
Không Thanh nói: “Hẳn là sẽ mất đi toàn bộ tri giác, dù sao lúc trước ngươi cũng chỉ là một phần hồn chủ về công pháp tu luyện mà thôi. Tuy nhiên ngươi cũng là phần hồn cường đại nhất. Vậy nên trước kia khi các mảnh hồn của ta hôn mê tứ tán khắp nơi, chỉ có mình ngươi là vẫn còn giữ được chút tri giác.”
Vấn Thủy nhíu mày: “Cô nhất định phải lấy hồn phách của ta đi sao? Ta cũng chả định hợp thể cùng với cô đâu, hiện giờ ta sống tốt lắm.”
Bản thân Không Thanh cũng cảm thấy cuộc đối thoại này thực sự kỳ diệu, một mảnh tàn hồn của nàng đang bảo với nàng nó không muốn ký sinh trong nguyên thần của nàng nữa. Nàng nói: “Thật xin lỗi, bởi vì sư môn xảy ra chút chuyện nên ta mới phải dung hợp cùng ngươi, chỉ có như vậy mới lấy lại được một số tông pháp tuyệt kỹ vừa mới bị thất truyền mất.”
Vấn Thủy đang định mở miệng nói thêm gì đó, ngoài cửa đã có con thú chạy vào bẩm lại là Thiên Sương đã nhận lời sẽ thả Hàn Thủy Thạch ra, bảo Vấn Thủy đưa Không Thanh đến nơi đổi người.
Vấn Thủy quét mắt nhìn qua Không Thanh một cái, nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏi: “Nếu giờ ta giết cô đi, bọn họ có bắt được ta cũng chẳng để làm gì nhỉ?”
Không Thanh mỉm cười, đây quả là một con chó thực ngay thẳng. “Ừ, đúng vậy,” nàng đáp.
Vấn Thủy lại nghĩ nghĩ thêm rồi nói: “Ta đi thăm dò trước xem. Nếu ta đánh không lại họ thì về giết cô sau vậy.”
Nói xong, nàng quay người chạy ra cửa, bộ lông trắng thuần màu tuyết.
***
Bên ngoài Vạn Thú Cốc, Lộ Nhai sớm đã dẫn theo một người nữa đến cùng. Kẻ kia một thân trang phục màu đen, nhìn từ đằng xa, quả thật giống Hàn Thủy Thạch.
Nàng vẫn có chút cảnh giác, sợ Lộ Nhai đưa người giả tới lừa mình nên cũng không tiến lại gần, chỉ đứng từ xa ngửi ngửi. Kẻ mặc đồ đen kia quả thực có mùi của Hàn Thủy Thạch. Nàng lắc lắc cái đuôi, đang muốn chạy tới nói chuyện thì đột nhiên từ phía sau có một luồng kình phong đánh úp tới!
Vấn Thủy xoay người lại, liền thấy Thiên Sương đang hướng thẳng về phía mình. Nàng sủa to một tiếng, Đạp Nguyệt Hành trong tay vừa mới chém ra thì lưỡi đao cực dương của Thiên Sương đã bổ ập xuống người nàng.
Vấn Thủy vốn không phải là đối thủ của hắn, chỉ trong mấy chiêu đã bắt đầu có dấu hiệu thất bại. Mà chính lúc này, Lộ Nhai phía sau cũng đã bắt đầu ra tay. Hai người đồng thời ép sát trước sau. Vấn Thủy tức giận, tay phải dùng Đạp Nguyệt Hành chặn Thiên Sương lại, tay trái đột ngột vung thẳng lên trời.
Một chuỗi phù chú ánh vàng bất chợt lóe sáng ngay giữa không trung. Lộ Nhai không kịp đề phòng, cả người bỗng thấy như bị sấm đánh, tàn lửa tóe ra mọi phía. Hắn tức thì run rẩy, nhưng ánh mắt lại mừng như điên dại: “Thiên Sương chân nhân, đây chính là bí pháp Nhất Phong Lôi Quyết của bổn môn!”
Thiên Sương cơ hồ dồn hết sức lực vào lưỡi đao trên tay mình. Một khi công pháp núi Vọng Trần ở trong cơ thể Vấn Thủy thức tỉnh, cho dù hắn và Lộ Nhai liên thủ cũng chưa chắc đã có thể đối phó với nàng.
Vấn Thủy chỉ cảm giác ánh lửa cực dương ập tới trước mặt, bức sát tới mức nàng không thể nào thở nổi. Chớp nhoáng sau, nàng đã cảm thấy chiếc vòng xương cá tỳ bà trên cánh tay phải căng lên, còn lưỡi đao ánh vàng kia thì xuyên thẳng qua ngực nàng.
Dường như chỉ trong nháy mắt, nàng đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Lộ Nhai không nói không rằng, nhanh chóng xoay người lấy ra một cái bình nhỏ có màu tím nhạt hút hồn phách của Vấn Thủy vào trong rồi cúi đầu vái Thiên Sương một cái thật sâu: “Tất cả đệ tử các đời của núi Vọng Trần, xin ghi tạc ân đức của Thiên Sương Chưởng môn.”
Thiên Sương chầm chậm thu hồi lưỡi đao cực dương vẫn đang không ngừng nhỏ máu. Trên mặt đất hiện giờ chỉ còn lại một cái xác chó màu trắng, lông rối bù xù, máu thịt lẫn lộn vào nhau.
Trong lòng Thiên Sương cuộn lên một loại xúc cảm khác thường, đau đớn như thể bỗng có một đống đá sỏi ập xuống toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn, liên tục vần vò chà xát. Hắn xua xua tay: “Đi tìm Hỗn Độn đi.”
Lúc đám Hỗn Độn cùng Tranh ra ngoài thì chỉ còn thấy xác một con chó nằm sõng soài trên mặt đất. Hỗn Độn dùng cánh kẹp thân thể của nàng lên, thấy vẫn đang còn hơi ấm. Sau đó nó ngẩng đầu, nhìn lướt Thiên Sương một cái.
Thiên Sương chỉ biết lặng thinh, vẫn là Lộ Nhai lên tiếng: “Hỗn Độn Cốc chủ, núi Vọng Trần không muốn đối địch với Vạn Thú Cốc, xin Cốc chủ hãy trả Không Thanh Tông chủ lại cho bản môn.”
Hỗn Độn lạnh lùng nói: “Thiên Sương, nếu Hàn Thủy Thạch ra ngoài, ngài định thông báo với hắn thế nào?”
Thiên Sương nhất mực im lặng, Lộ Nhai lại nói: “Hỗn Độn Cốc chủ, việc đã đến nước này, Cốc chủ vẫn định giam giữ Không Thanh Tông chủ của chúng ta ư?”
Mất đi Vấn Thủy, chư thú của Vạn Thú Cốc gần như đã không còn sức chiến đấu, Lộ Nhai đương nhiên là chẳng cần lo lắng gì. Hỗn Độn cũng hiểu điều này. Nó lệnh cho mấy con thú mang Không Thanh ra ngoài, ném thẳng ra trước cổng Cốc.
Sau đó, toàn bộ bầy thú đều quay mình trở vào Cốc, mặc kệ đám người Thiên Sương và Lộ Nhai ở đằng sau.
Lộ Nhai nhanh chân chạy tới cất Không Thanh vào trong chiếc bình màu tím kia, sau đó nói với Thiên Sương: “Đây là bình Tế Tông Tụ Hồn. Chỉ cần có nó, nguyên thần của Tông chủ có thể hoàn toàn ngưng tụ.”
Thiên Sương nhẹ giọng gắt: “Chuyện ấy không liên quan gì tới ta.” Lộ Nhai hơi giật mình, bỗng chốc hiểu ra tâm tình hắn đang không tốt, cũng không tiện nhiều lời nữa. Thiên Sương lại nói: “Lập tức thả mấy đứa Hàn Thủy Thạch ra đi.”
Lộ Nhai nói: “Thiên Sương chân nhân, Hàn Thủy Thạch đối với Vấn Thủy… ngài cũng biết rồi đó. Nếu bây giờ thả hắn ra, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Thiên Sương giương mắt nhìn Lộ Áp chằm chằm. Lộ Áp ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng nói: “Chờ tới khi nào nguyên hồn Tông chủ tụ hợp xong xuôi thì thả ra cũng chưa muộn. Nếu hắn tìm tới núi Vọng Trần trả thù, chúng ta cũng không đến mức không có khả năng kháng cự.”
Hắn cầm chiếc bình tím, vội vã rời khỏi Vạn Thú Cốc, sau đó sử dụng pháp trận dẫn đường của núi Vọng Trần để bỏ đi khỏi chốn này.
***
Trong Vạn Thú Cốc, Hỗn Độn cùng chư thú trở lại trong phòng, đặt Vấn Thủy lên mặt đất. Mỹ Nhân Ngư dùng nước rửa sạch bộ lông trắng trẻo mềm mại của nàng. Bộ lông dài che kín miệng vết thương, thoạt nhìn tựa như nàng chỉ là đang say ngủ vậy.
Lợi cúi đầu, nhẹ nhàng liếm phần đệm thịt dưới móng nàng. Rồng Vàng ở cạnh khóc than, tiếng khóc của nó vang vọng khắp cả gian phòng.
Mà đúng lúc này, chiếc vòng xương cá tỳ bà màu trắng ở trên chân trước của con chó nhỏ đột nhiên tỏa ra một loại ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi. Cũng ngay khi ấy, chiếc bình Vô Tận – pháp bảo chứa đựng không gian của núi Vọng Trần bỗng nhiên đột ngột nứt toác!
Toàn bộ môn nhân của núi Vọng Trần chấn động!(1) Hưng sư động chúng: Huy động toàn bộ lực lượng, ám chỉ việc dồn quá nhiều sức người vào một vài chuyện cỏn con.