Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Gia Minh, cứ có cảm giác như Trịnh Gia Minh đang mưu tính chuyện gì đó.
Ánh mắt Trịnh Gia Minh trở nên mờ mịt không chắc chắn, cậu ta cúi đầu, không nói lời nào.
Mộ Nhất Phàm cau mày, thở dài: “Cậu đã không muốn nói, vậy tôi cũng không hỏi nhiều, nhưng mà, cậu cũng nhớ bảo vệ mình vào, đừng để Trịnh Quốc Tông phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Trịnh Gia Minh bình tĩnh lên tiếng: “Phiền anh chăm sóc bố tôi, làm xong việc rồi, tôi sẽ đến tìm ông ấy, sau này mọi người có ở lại thành K không?”
“Không.” Mộ Nhất Phàm nhẩm tính ngày trong lòng, lại nói: “Chừng mười ngày nửa tháng nữa bọn tôi sẽ tiếp tục đi về phía Bắc, tới thành B, tới lúc đó cậu hãy đến thành B tìm chúng tôi.”
“Được rồi.” Trịnh Gia Minh khoát tay lên vai Mộ Nhất Phàm, hơi dùng sức vỗ xuống một cái, tỏ vẻ biết ơn.
Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Cậu không muốn đi gặp bố cậu thật à?”
Trịnh Gia Minh lắc đầu: “Không phải là không muốn, mà tạm thời còn chưa được, nếu không, tôi đã chẳng chạy tới đây lúc trời tối mù tối mịt như này.”
“Sợ bị người ta phát hiện ra thân phận à?”
“Cũng gần gần như vậy.” Trịnh Gia Minh không muốn nói về đề tài này tiếp nữa, nói: “Tôi phải đi rồi, tôi không thể ở lại đây lâu được.”
“Được, tới lúc đó, nhất định cậu phải tới thành B tìm chúng tôi đấy.”
Trịnh Gia Minh gật đầu, xoay người đi vào trong con ngõ.
Lúc cậu ta đi tới đầu ngõ, đột nhiên dừng bước lại.
Mộ Nhất Phàm đi theo sau nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Anh ngó đầu ra, trông thấy đầu ngõ có một bóng người cao lớn, trong màn đêm đen, người nọ tựa như một con báo săn mồi, đồng tử đen láy nhưng bén nhọn khiến người ta phải khiếp sợ.
Mộ Nhất Phàm tập trung nhìn kỹ, đến khi thấy rõ tướng mạo đối phương, cả người cứng đờ.
Người đứng đầu ngõ kia thế mà lại là Chiến Bắc Thiên.
Thần linh ơi!!!
Sao hắn lại ở đây?!!!
“Bắc… Bắc Thiên!”
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, nhanh chân tiến lên chắn ngang trước người Trịnh Gia Minh.
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên từ trên gương mặt Trịnh Gia Minh chuyển qua người Mộ Nhất Phàm, chân mày chau lại, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?!”
Lúc hắn đi tuần tra, nhận thấy gần đó có khí tức của tang thi nên đi tới, thật không ngờ Mộ Nhất Phàm cũng ở đây.
Mộ Nhất Phàm mượn đại một cái cớ: “Tôi..tôi không ngủ được, nên ra ngoài đi dạo một chút.”
Chiến Bắc Thiên cũng không lật tẩy anh: “Tới đây.”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm ngoan ngoãn đi tới, lúc anh đi tới trước mặt Chiến Bắc Thiên, đột nhiên ôm lấy eo hắn, la to: “Gia Minh, mau chạy đi!”
Trịnh Gia Minh cau mày, không ngờ Mộ Nhất Phàm lại làm như vậy.
“Cậu….”
Chiến Bắc Thiên muốn hỏi anh làm gì, lại bị Mộ Nhất Phàm ngắt lời nói: “Chiến Bắc Thiên, tôi tin chuyện dị năng giả chết kia không liên quan gì tới Trịnh Gia Minh, anh thả cậu ấy đi.”
Chiến Bắc Thiên lại chau mày, nhìn về phía Trịnh Gia Minh.
Trịnh Gia Minh cũng không giải thích chuyện này có phải do mình làm hay không.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên không nói gì, lại vội vàng nói: “Chiến Bắc Thiên, anh không nhìn mặt tăng thì cũng nể mặt Phật đi, anh nể tình lang băm chăm sóc con trai chúng ta mà bỏ qua cho Trịnh Gia Minh đi.”
Trịnh Gia Minh nghe anh nói vậy, ánh mắt không khỏi chuyển xuống nhìn cái bụng phẳng lỳ của Mộ Nhất Phàm, ngạc nhiên hỏi: “Anh đẻ rồi à?”
Trước đó, cậu ta nghe tới chuyện này, thật sự không thể tin đàn ông lại có thể mang thai, thật không ngờ còn chưa được bao lâu người này đã sinh con ra.
Mộ Nhất Phàm buồn bực nói: “Trịnh Gia Minh, cậu còn không mau đi đi.”
Đến lúc này rồi mà vẫn còn quan tâm xem anh đã đẻ hay chưa.
“Cậu vừa mới nói cái gì cơ?” Chiến Bắc Thiên cúi đầu hỏi.
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn Chiến Bắc Thiên: “Tôi nói, anh hãy bỏ qua cho Trịnh Gia Minh đi.”
“Trước đấy một chút.”
Trước đấy một chút?
Mộ Nhất Phàm hơi ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói: “Anh nể tình lang băm chăm sóc con trai chúng ta mà…”
Con trai chúng ta….
Bốn chữ này rất xuôi tai!
Chiến Bắc Thiên hết sức hài lòng mà ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Gia Minh: “Cậu có thể đi.”
Trịnh Gia Minh: “………….”
Sao cậu lại có cảm giác ánh mắt Chiến Bắc Thiên nhìn mình đột nhiên ôn hòa hơn hẳn.
Chiến Bắc Thiên cúi đầu nói với người đang ôm mình: “Đi về thôi.”
“Ừa! Ừa!”
Dường như Mộ Nhất Phàm sợ Chiến Bắc Thiên sẽ đổi ý, vội vã kéo tay Chiến Bắc Thiên bước nhanh về tiểu khu nơi họ ở.
Lúc này đã tới giờ ngủ, cả tòa nhà lặng như tờ.
Hai người lặng lẽ quay trở về căn phòng mình.
Nương ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Chiến Bắc Thiên lần mò đi tới cuối giường mà ngồi xuống, lúc này, đột nhiên cảm thấy dưới chăn có thứ gì đó cưng cứng ở bên cạnh.
Hắn lập tức đứng lên, cầm súng chĩa về phía chăn.
“Đừng nổ súng, đừng nổ súng!” Mộ Nhất Phàm vội tiến lên ngăn cản: “Anh mà bắn vào chăn với quần áo tôi thủng một lỗ, sau này tôi biết mặc thế nào đây.”
Anh vội vã lật chăn lên, bên trong ngoài một đống quần áo ra, còn có ống thép lần trước Chiến Bắc Thiên cho Mộ Nhất Phàm dùng để mài móng tay.
Khóe mắt Chiến Bắc Thiên giần giật: “Nếu cậu muốn ra ngoài, có thể nói với tôi một tiếng, việc gì phải lén lén lút lút như vậy?”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Dù tôi có nói, liệu anh có cho phép tôi đêm hôm ra ngoài một mình không?”
Chiến Bắc Thiên: “…………”
Đương nhiên không cho rồi.
“Dù anh có cho, kiểu gì cũng sẽ hỏi tôi ra ngoài làm gì, nếu không hỏi được rõ ràng sẽ không cho tôi ra ngoài.”
Chiến Bắc Thiên: “……………”
Hiểu hắn thật đấy.
Chiến Bắc Thiên lấy đèn pin ra chiếu về phía Mộ Nhất Phàm, trông thấy Mộ Nhất Phàm vo viên một đống quần áo lại, chẳng gấp tử tế gì đã nhét vào trong tủ quần áo.
Hành động này thật chà đạp đôi mắt Chiến Bắc Thiên, đó giờ hắn ưa gọn gàng, sao có thể dễ dàng dung thứ cho Mộ Nhất Phàm vo viên đồ rồi nhét vào trong tủ.
Hắn đứng dậy, lấy đống quần áo kia ra, đặt xuống giường, gấp gọn gàng từng cái từng cái một.
Mộ Nhất Phàm thấy hắn gấp quần áo hết sức thuần thục, hơn nữa, quần áo được gấp giống như hàng trưng bày ở siêu thị vậy, hết sức chỉnh trang, khiến anh không khỏi khen: “Chiến Bắc Thiên, anh hiền thục thật đấy.” (Nguyên văn bạn MNP nói “hiền huệ” – từ này thường dùng để chỉ phụ nữ nết na đức hạnh)
Chiến Bắc Thiên ngoài thực tế cũng không thích nhìn anh chưa gấp quần áo đã tống vào tủ.
Chiến Bắc Thiên thản nhiên liếc nhìn anh, không lên tiếng.
Mộ Nhất Phàm lại nói: “Chiến Bắc Thiên này, sao ban nãy anh lại xuất hiện ở gần tiểu khu vậy, không phải anh rời tiểu khu, ra ngoài tuần tra hay sao?”
“Ai nói tôi muốn ra ngoài tuần tra?”
Câu này của Chiến Bắc Thiên khiến Mộ Nhất Phàm nghẹn họng, hồi ban ngày, đúng là Chiến Bắc Thiên không nói như vậy.
“Thế nhưng, sao đám Lục Lâm lại đi?”
“Bọn họ đi làm nhiệm vụ.”
Mộ Nhất Phàm biết đám Lục Lâm ra ngoài bắt dị năng giả: “Thế sao anh không đi?”
“Nếu tôi đi, nói không chừng tên sát hại dị năng giả sẽ để mắt tới tiểu khu chúng ta.”
“Ồ.”
Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang nằm bò trên giường, nhạt giọng hỏi: “Sao ban nãy cậu lại bảo vệ Trịnh Gia Minh như vậy, cậu phải biết, mạt thế xảy ra, không khỏi có liên quan tới cậu ta, với cả, cậu cũng sẽ không bị biến thành tang thi.”
Mộ Nhất Phàm cụp mi mắt, nhìn quần áo được gấp gọn gàng: “Đâu phải cậu ấy muốn thành tang thi đâu, cắn con người, đâu phải chuyện cậu ấy có thể khống chế, thật ra, cậu ấy thành ra như vậy, so với bất cứ ai còn chán ghét bản thân mình hơn.”
Anh trở mình, nhìn lên trần nhà: “Anh nghĩ mà xem, cậu ấy cắn con người xong, dẫn tới người bị nhiễm cắn những người khác, cứ như vậy bị lây bị nhiễm, cuối cùng dẫn tới mẹ cậu ấy bị người ta cắn, hơn nữa, nói không chừng bạn bè thân thiết của cậu ấy cũng bị chết, hoặc bị biến thành tang thi, anh nghĩ xem cậu ấy gặp những chuyện như vậy, có phải là báo ứng hay không? Liệu cõi lòng cậu ấy có đau đớn hay không?”
Anh thân là tác giả tiểu thuyết này, cho nên có thể lý giải tâm tư Trịnh Gia Minh.
Chiến Bắc Thiên: “……………”
Hắn thật không ngờ, Mộ Nhất Phàm lại có cách nghĩ như vậy về chuyện này.
“Còn tôi, tôi bị biến thành tang thi, không phải vì Gia Minh cắn tôi nên mới thành ra như vậy, mà là Mộ Nhất Hàng nhân lúc tôi bị ung thư xương, cần bác sĩ tư nhân tới khám, cho nên để một người bạn làm ở viện nghiên cứu quốc gia lấy virus ra, bảo Lý Thiên Thanh tiêm virus vào cơ thể tôi, cho nên, không liên quan gì tới Gia Minh.”
Động tác gấp quần áo của Chiến Bắc Thiên hơi ngưng lại một chút, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Mộ Nhất Phàm nhắc tới chuyện của bản thân.
“Cậu phát hiện ra mình bị tiêm virus vào từ khi nào?”
“Từ đầu tôi….”
Mộ Nhất Phàm chỉ nói ba chữ, liền ngừng lại, cảnh giác mà nhìn Chiến Bắc Thiên: “Anh muốn lừa tôi nói ra sao?”
Lúc nguyên chủ Mộ Nhất Phàm bị biến thành tang thi, mới biết mình bị tiêm virus vào, chứ không phải đã phát hiện ra ngay từ đầu giống như anh.
“Tôi đã sớm biết cậu là tang thi, cậu nghĩ xem tôi có cần phải lừa cậu nói ra không? Chẳng qua tôi muốn biết cậu phát hiện ra từ lúc nào, sao lại biết mình bị tiêm virus vào mà thôi.” Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói.
Mộ Nhất Phàm hừ một tiếng: “Còn lâu tôi mới nói cho anh, tôi đi ngủ đây.”