Đệ Nhất Tang Thi

Chương 168: Phải chịu trách nhiệm với anh tới cuối cùng!



Thoạt đầu Chiến Bắc Thiên cứ nghĩ Mộ Nhất Phàm chơi cờ chỉ để lấy lòng Chiến Quốc Hùng, chơi cùng ông cho bớt nhàm chán.

Thế nhưng, đến khi nhìn Mộ Nhất Phàm và Chiến Quốc Hùng chơi cờ với nhau, hắn mới phát hiện ra kỹ năng đánh cờ của Mộ Nhất Phàm rất tốt, thậm chí còn có xu thế áp sát Chiến Quốc Hùng, đến mức hai bên ngang tài ngang sức.

Dù sao Chiến Quốc Hùng cũng có thâm niên chơi cờ chừng sáu mươi năm, đâu có thể tùy tùy tiện tiện chiếm thế thượng phong với ông được.

Cho nên, Mộ Nhất Phàm hết sức áp lực, trong lúc chơi cũng vô cùng tập trung, trong đầu chỉ nghĩ xem nên làm thế nào để thắng được Chiến Quốc Hùng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Chiến Bắc Thiên sống lại thấy Mộ Nhất Phàm như vậy, trên gương mặt thanh tú không có bất cứ ý cười nào, chân mày nhíu chặt lại, bờ môi mím chặt, ánh mắt dồn hết sự tập trung trên bàn cờ.

Nếu bây giờ đột ngột xảy ra một trận động đất kinh hoàng, có lẽ cũng không thể làm lay động chàng trai này.

Chiến Bắc Thiên mỉm cười, kìm lòng chẳng đặng mà giơ tay lên xoa xoa đầu Mộ Nhất Phàm.

Chiến Quốc Hùng vừa đi một nước cờ, đang ngồi nhấc tách trà lên nhấp một hụm, lúc đặt tách trà xuống, khóe mắt liếc về phía bàn tay đang xoa tóc Mộ Nhất Phàm.

Ông nâng mi mắt lên, liền trông thấy đôi mắt vốn hờ hững không chuyện gì có thể nhấc lên một gợn sóng, thế mà lại ních đầy sự dịu dàng và cưng chiều, ánh nhìn thể như nhìn người mình yêu, trong mắt chỉ có duy nhất một bóng hình.

Chiến Quốc Hùng không khỏi ngẩn người.

Ông không nhìn nhầm đấy chứ?

Cháu trai ông lại dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn một chàng trai khác?

Mà ông thân là người từng trải, sao không biết ánh mắt này mang ý nghĩa gì.

Ngay lập tức, tâm tư Chiến Quốc Hùng sa sầm xuống.

“Ông nội, đến lượt ông rồi.” Chiến Bắc Thiên nhắc nhở.

Chiến Quốc Hùng lấy lại tinh thần, trông thấy đôi mắt Chiến Bắc Thiên hờ hững lạnh nhạt, thể như những gì ông vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Sau đó, ông không yên lòng, thua ba trận liên tiếp.

Mộ Nhất Phàm nhìn ra Chiến Quốc Hùng có tâm sự, bèn gợi ý nghỉ ngơi một chút, sau đó rảnh sẽ chơi cờ tiếp.

Chiến Quốc Hùng liền cầm cần câu cá đi tới bên hồ bơi, thế nhưng ánh mắt không ngừng đảo về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh, Mộ Nhất Phàm hưng phấn ngồi kế bên Chiến Bắc Thiên, khoa tay múa chân nói chuyện.

Chiến Bắc Thiên chỉ nghe chứ không nói, thế nhưng trong mắt lại ánh lên tia cười nhàn nhạt, dường như đang hưởng thụ khoảnh khắc vui vẻ.

Cảnh tượng này khiến Chiến Quốc Hùng cảm thấy hơi chói mắt.

Nhưng ngẫm lại, lại thấy không thể nào.

Cháu trai ông đã cùng một người phụ nữ khác sinh con ra, sao có thể nảy sinh tình cảm với đàn ông, nhất định là ông đã nghĩ nhiều rồi.

Thái Nguyên bầu bạn bên cạnh thấy cá đã cắn câu, nhưng Chiến Quốc Hùng không thu cần, bèn nhắc nhở: “Lão gia, cá cắn câu rồi.”

Chiến Quốc Hùng nhanh tay kéo lên, nhưng bởi vì thu cần quá chậm mà cá lại chạy mất.

Ông nhìn lưỡi câu trống trơn, đặt cần câu xuống đất, thở dài nói: “Không câu nữa.”

Thái Nguyên nhìn ra Chiến Quốc Hùng có tâm sự, quan tâm hỏi: “Lão gia, ông sao vậy?”

Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn Thái Nguyên, nét mặt có vẻ do dự, cuối cùng ông xua tay.

Ngày hôm ấy, Mộ Nhất Phàm không chỉ ở Chiến gia ăn cơm trưa và cơm tối mà còn qua đêm ở Chiến gia.

Anh vừa vào phòng, liền nhanh chóng đi tắm một cái, xác định trên người phảng phất mùi thơm mê người mới rời khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.

Một lát sau, cửa phòng được mở ra.

Mộ Nhất Phàm thấy người đứng trong phòng chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững bên hông, lộ ra thân thể rắn chắc, hai mắt như được lắp đèn led, nhất thời sáng rực lên: “Anh mới tắm xong à.”

“Ừ.” Chiến Bắc Thiên xoay người, cầm lấy một chiếc khăn lông khác lên, lau lau tóc.

Mộ Nhất Phàm nhìn bóng lưng thẳng tắp ưu mỹ, hai mắt dán cả vào, lập tức đóng cửa phòng, bổ nhào tới, ôm lấy đối phương, hôn mấy cái lên tấm lưng nhẵn bóng.

Chiến Bắc Thiên khẽ nhếch môi lên, không để ý tới cậu ngốc phía sau mình, tiếp tục lau tóc.

Mộ Nhất Phàm thấy hắn không từ chối, hai tay càng thêm lớn mật mà vòng về phía hạ thân hắn.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.

Mộ Nhất Phàm như bị bắt gian tại trận, lập tức thu tay về, vừa chột dạ vừa bức xúc cái người bên ngoài đột nhiên gõ cửa.

Chiến Bắc Thiên chau mày lại, xoay người đi ra mở cửa phòng, thấy là dì Chung phụ trách nấu cơm, hỏi: “Có chuyện gì?”

Dì Chung nói: “Thiếu gia, tôi nấu bữa đêm.”

“Cháu không ăn đêm.”

Dì Chung không thể làm gì hơn là rời đi.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy bên ngoài là tiếng của dì phụ trách nấu cơm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thấy Chiến Bắc Thiên đóng cửa phòng xong, lập tức nhào tới ôm lấy hắn.

Sau đó Chiến Bắc Thiên hôn lên gò má anh, đang muốn tiến hành bước tiếp theo, cửa phòng lại bị gõ.

Mộ Nhất Phàm lại giật mình lần nữa, vội vã buông Chiến Bắc Thiên ra.

Bởi vì anh sợ người nhà Chiến gia phát hiện ra mối quan hệ của anh với Chiến Bắc Thiên, cho nên trong lòng khó tránh khỏi chột dạ, sợ bị bắt quả tang.

Chiến Bắc Thiên lại đi ra mở cửa phòng, chau mày nhìn người đứng ngoài cửa: “Chú Thái?”

Thái Nguyên liếc mắt nhìn vào trong phòng, mỉm cười hỏi: “Không làm phiền thiếu gia nghỉ ngơi chứ?”

“Không, có chuyện gì sao?”

“Lão gia không ngủ được, muốn thiếu gia tới phòng ông ấy tâm sự.”

Chiến Bắc Thiên nhìn Thái Nguyên vẫn đang mỉm cười, nheo mắt lại, sau đó gật đầu: “Biết rồi, cháu thay quần áo xong sẽ tới.”

Thái Nguyên xoay người đi.

Chiến Bắc Thiên đóng cửa phòng lại, xoay người thì thấy Mộ Nhất Phàm đang phiền muộn đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Mộ Nhất Phàm nói bằng vẻ mặt hết sức đau khổ: “Nếu như lại gõ cửa thêm mấy lần nữa, em nghĩ sớm muộn gì mình cũng bị liệt dương.”

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy cái người gõ cửa kia rõ là cố ý.

Mộ Nhất Phàm thầm than trong lòng, nghĩ lát nữa Chiến Bắc Thiên phải đi tới chỗ ông nội, trong lòng vô cùng mất mát, hơn nữa, chắc đêm nay không làm ăn được rồi.

Chiến Bắc Thiên đi tới trước tủ quần áo: “Tới đây, thay quần áo cho anh.”

Thay quần áo á?

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng trên chiếc khăn tắm quấn hờ dưới hông hắn, không khỏi nuốt nước miếng.

Tuy rằng đêm nay không thể ăn, nhưng vẫn có thể mở rộng tầm mắt.

Mộ Nhất Phàm rảo bước tới, nhìn chòng chọc khăn tắm không chớp mắt lấy một cái, nhưng lại lề mề không động thủ.

Chiến Bắc Thiên nhìn anh thiếu chút nữa chảy nước miếng, trong đôi mắt đen ánh lên tia cười: “Còn không mau lên.”

“Ừa.” Mộ Nhất Phàm vội vã vươn tay ra, trong khoảnh khắc tay chạm vào khăn tắm, bởi vì quá hưng phấn mà bàn tay không ngừng run lên.

Ý cười trong mắt Chiến Bắc Thiên càng thêm sâu đậm: “Cởi khăn tắm của anh rồi, phải chịu trách nhiệm với anh tới cuối cùng.”

Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu.

“Hơn nữa, sau này cũng không được đổi ý.”

Giọng Chiến Bắc Thiên đột nhiên trở nên khàn khàn.

Mộ Nhất Phàm không chút nghĩ ngợi mà nói: “Sao có thể đổi ý được.”

Anh hận không thể chịu trách nhiệm với hắn cả đời này, cho dù có chết, cũng muốn chết chung một chỗ.

Mộ Nhất Phàm vừa mới nói xong, liền thấy khăn tăm bị vật ở bên trong dựng lên thành một túp lều nhỏ.

Anh không khỏi trợn to mắt nhìn, mà bàn tay chạm vào khăn tăm bởi vì kích động mà càng run dữ hơn.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên trở nên nóng bỏng, khàn khàn nói: “Em còn không mau cởi nó ra.”

Mộ Nhất Phàm cũng rất muốn cởi xoẹt cái khăn tắm ra, thế nhưng anh lại sợ mình hưng phấn quá độ, phun máu bỏ mình, không thể làm gì hơn là cởi khăn tắm từng chút từng chút một.

Trong nháy mắt thấy Tiểu Bắc Thiên đang dựng thẳng, đột nhiên anh bị Chiến Bắc Thiên đẩy về phía sau, cơ thể mất thăng bằng mà ngã xuống giường, ngay sau đó, một thân ảnh cường đại nhào tới, đè anh xuống dưới thân.

Chiến Bắc Thiên điên cuồng hôn lên vành tai Mộ Nhất Phàm, lại vươn đầu lưỡi trêu chọc ốc tai, cùng lúc đó, bàn tay thô lỗ kéo quần Mộ Nhất Phàm xuống.

Mộ Nhất Phàm ngẩn cả ra: “Không, không phải anh phải tới chỗ ông nội sao?”

Chiến Bắc Thiên thở gấp: “Làm xong rồi đi.”

Hắn vén áo Mộ Nhất Phàm lên, chẳng mấy chốc đã cởi gần hết đồ trên nguời anh, chỉ còn lại mỗi đôi găng tay.

Trong lúc hắn muốn cởi găng tay xuống, Mộ Nhất Phàm vội nói: “Đừng cởi.”

Mộ Nhất Phàm vẫn rất lo lắng: “Em…”

Chiến Bắc Thiên cắt ngang lời anh: “Chẳng lẽ em không muốn dùng tay chạm vào người anh sao?”

“Con bà nó sao không muốn được cơ chứ, giờ em chỉ hận không thể sờ khắp người anh mấy ngàn lần.”

Chiến Bắc Thiên mỉm cười, nhanh chóng cởi găng tay anh xuống.

Trong khoảnh khắc Mộ Nhất Phàm chạm vào da thịt Chiến Bắc Thiên, anh kích động ôm lấy hắn, hôn chụt lên người hắn.

Hai người tựa như ngựa hoang thoát cương, không kịp chờ để hòa làm một thể với đối phương, họ không ngừng hôn lên mặt nhau, xoa nắn cơ thể nhau.

Thế nhưng, đến khi hôn lên môi đối phương, đột nhiên lại ngừng lại.

Bởi vì không thể hôn lưỡi nên cả hai đều cảm thấy khó chịu.

Chiến Bắc Thiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy băng dính tĩnh điện tình thú mà Hướng Quốc cho hắn để bịt kín miệng Mộ Nhất Phàm lại, sau đó dùng sức hôn lên môi đối phương.

Không còn tầng cố kỵ này, động tác của hai người lại càng thêm điên cuồng, hai cơ thể lõa lồ thân thiết quấn quít cùng một chỗ.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, những tiếng rên rỉ và thở gấp vang lên, như một bản hòa âm mà nổi trôi khắp gian phòng, vang mãi không ngừng.