Đệ Nhất Tang Thi

Chương 172: Đây là lần cuối cùng.



Sau khi đi vào phòng khám, bác sĩ Diệp bắt đầu bận lu bù lên.

Mộ Nhất Phàm thấy ông ta vừa lấy ống tiêm, vừa lấy bông vải, vừa nhìn đã biết là muốn lấy máu của anh.

“Bác sĩ Diệp, sáng nay tôi ăn sáng rồi, không ảnh hưởng gì tới xét nghiệm máu chứ? Tôi nhớ nếu ăn sáng rồi, làm xét nghiệm sẽ ảnh hưởng tới kết quả.”

Động tác của bác sĩ Diệp hơi khựng lại một chút, cười nói: “Không sao, tôi làm kiểm tra những cái khác, sẽ không ảnh hưởng tới kết quả.”

“Nói cách khác, những xét nghiệm mà kết quả bị ảnh hưởng thì mai vẫn phải quay trở lại, đúng không? Thế không bằng ngày mai làm kiểm tra một thể, việc gì phải chia ra làm hai lần.”

Bác sĩ Diệp thấy Mộ Nhất Phàm muốn đứng dậy, vội kéo tay Mộ Nhất Phàm nói: “Đại thiếu gia, chờ một chút.”

Mộ Nhất Phàm dừng bước lại, nhìn ông ta.

Bác sĩ Diệp khuyên bảo: “Đại thiếu gia, cậu cũng thấy rồi đấy, bố cậu, dì cậu, cả các chú các thím đều đang ở bên ngoài lo lắng đợi kết quả kiểm tra của cậu, nếu giờ cậu đi ra, chẳng phải lại để họ phải lo lắng thêm một ngày nữa sao, với cả tôi không chỉ lấy máu cậu kiểm tra, lát nữa còn phải xem tình huống đùi cậu, cho nên đại thiếu gia đừng vội đi.”

Mộ Nhất Phàm nói đầy sâu xa: “Nói tới nói lui, vậy ông nhất định phải làm kiểm tra trong ngày hôm nay, có đúng không?”

Bác sĩ Diệp tránh ánh mắt nhìn anh, đoạn gật đầu.

Mộ Nhất Phàm liền ngồi yên tại chỗ: “Thế ông lấy máu đi, lấy xong đừng có hối hận.”

Bác sĩ Diệp thấy anh đồng ý cho lấy máu, liền đẩy nhanh tốc độ, đâu thèm để ý câu nói phía sau kia có ý gì.

Mộ Nhất Phàm thấy bộ dạng bác sĩ Diệp như sợ mình đổi ý, nhếch môi lên đầy mỉa mai: “Bác sĩ Diệp, tôi nghe những người khác nói, ông và những y tá ở đây đều do dì tôi đưa tới.”

Bác sĩ Diệp nghe ra ý tứ trong câu hỏi của Mộ Nhất Phàm, động tác cứng lại, cười gượng nói: “Đúng vậy.”

Mộ Nhất Phàm không nói gì, nhìn chòng chọc bác sĩ Diệp đeo dây ga rô vào tay mình, sau đó tiêm mũi kim vào trong tay anh.

Hai mươi phút sau, Mộ Nhất Phàm và bác sĩ Diệp đi ra khỏi phòng y tế, sáu người ngoài cửa vội vây tới: “Bác sĩ Diệp, tình hình sức khỏe Nhất Phàm sao rồi? Bệnh tình có chuyển xấu hay không?”

Bác sĩ Diệp nhìn sáu người lo lắng trước mắt, mất hơn mười giây mới từ từ thong thả nói: “Tình hình sức khỏe của đại thiếu gia rất tốt, bệnh tình cũng không chuyển xấu đi.”

Ngoài Triệu Vân Huyên ra, năm người khác đều thở phào.

“Vậy cần điều trị thế nào?” Câu này do Triệu Vân Huyên hỏi.

“Cái này cần mời một bác sĩ chuyên trị ung thư xương tới trị liệu cho đại thiếu gia mới được.”

Triệu Vân Huyên chau mày lại, hai mắt nhìn bác sĩ Diệp đăm đăm, ngầm ra hiệu nói: “Bác sĩ Diệp, không phải ông có nghiên cứu về ung thư xương sao? Sao lại phải tìm bác sĩ khác?”

Bác sĩ Diệp không nói được tiếng nào.

Mộ Duyệt Tri nói: “Chuyện tìm bác sĩ này giao cho tôi đi.”

Triệu Vân Huyên lườm xéo bác sĩ Diệp, mím môi không nói gì.

Mộ Duyệt Phong nói: “Vậy đợi anh tư tìm bác sĩ cho Nhất Phàm, sau đó em sẽ đi tìm thuốc cho Nhất Phàm.”

Mộ Duyệt Thành vỗ vỗ vai hai người em: “Làm phiền hai em rồi.”

“Còn một chuyện quan trọng nữa, tôi muốn nói với Mộ thượng tướng.” Bác sĩ Diệp lại cất tiếng nói.

Triệu Vân Huyên nghĩ hẳn là bác sĩ muốn vạch trần chuyện Mộ Nhất Phàm là tang thi, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: “Bác sĩ Diệp, ông có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”

Mộ Duyệt Thành lo bác sĩ muốn nói bệnh tình của con trai cả không lạc quan, chau mày lại, căng thẳng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lưu Linh Hồng hỏi: “Bọn tôi có cần phải tránh đi không?”

Bác sĩ Diệp cũng không nói có phải tránh đi không, nói thẳng ra: “Sau khi tôi khám cho Mộ phu nhân, cũng chính là bà Triệu Vân Huyên, phát hiện Mộ phu nhân mắc chứng tâm thần nghiêm trọng.”

Thoạt đầu Triệu Vân Huyên ngẩn ra, sau đó không thể tin mở to mắt nhìn bác sĩ Diệp: “Cái.. cái gì?”

Năm người còn lại đều bị câu nói này làm cho sững sờ, thật không thể ngờ bác sĩ Diệp lại nói ra chuyện đầy kinh ngạc như vậy.”

Triệu Vân Huyên lấy lại tinh thần, mặt đỏ gân phồng mà chạy tới trước mặt bác sĩ Diệp, nắm lấy cổ áo bác sĩ Diệp mà giận dữ nói: “Bác sĩ Diệp, ông nói bị bệnh tâm thần gì cơ? Với cả, tôi tới chỗ ông kiểm tra lúc nào? Ông đừng đặt điều nói xấu tôi.”

Tiếng la chói tai khiến mọi người xung quanh đều nhíu mày lại.

Bác sĩ Diệp mặt không đổi sắc nói: “Mộ phu nhân, bà đừng giấu giếm bệnh tình nữa, nếu không, bệnh của bà sẽ càng lúc càng nghiêm trọng hơn, cũng sẽ ảnh hưởng tới thời gian chữa trị tốt nhất.”

Gương mặt trang nhã của Triệu Vân Huyên trở nên méo mó: “Tôi làm gì có bệnh, bác sĩ Diệp…”

Nói đến đây bà dừng lại một chút, gương mặt giận dữ đột nhiên trở nên điên cuồng và dại ra: “Ông đã nói sẽ giúp tôi giấu bệnh tình, ông…”

Mộ Duyệt Thành không thể tin nhìn bà: “Vân Huyên, bà vừa nói cái gì? Bà thật sự bị…?”

Ba chữ “bệnh tâm thần” nghẹn trong cổ họng ông, không thể nói nên lời.

Mấy người Mộ Duyệt Phong và Mộ Duyệt Tri sợ hãi nhìn họ, một người bình thường ăn mặc chỉnh chu và lộng lẫy, xã giao lưu loát giỏi nhất thế mà lại bị bệnh tâm thần.

“Tôi bị bệnh tâm thần! Tôi bị bệnh tâm thần thật! Tôi bị bệnh tâm thần!” Triệu Vân Huyên như điên như dại mà nắm lấy tay Lý Thái Ngọc, không ngừng hét to lên.

Lý Thái Ngọc sợ hãi mà núp phía sau chồng mình.

Mộ Duyệt Phong vội vã đẩy Triệu Vân Huyên ra.

“Triệu Vân Huyên, bà sao vậy?” Mộ Duyệt Thành kéo cánh tay Triệu Vân Huyên, giận dữ nói.

“Duyệt Thành, tôi bị bệnh tâm thần, tôi còn khiến..” Triệu Vân Huyên ngơ ngác nói, nhưng lời còn chưa dứt, một giọng nói lạnh lùng truyền tới, cắt ngang lời bà.

“Mẹ, mẹ ở đây làm gì?”

Mọi người nhìn về phía thang máy, thấy Mộ Nhất Hàng nhìn chòng chọc Triệu Vân Huyên, chật vật bước chân tới.

Đột nhiên Triệu Vân Huyên cảm thấy đầu đau nhức, sau đó ánh mắt đờ đẫn trở nên thanh tỉnh, đột nhiên lắc đầu, trông thấy con trai mình, ánh mắt nhất thời trở nên mơ màng, dường như không rõ mình vừa làm cái gì.

Bà nghi ngờ nói: “Nhất Hàng, sao con lại ở đây? Chân của con còn chưa khỏi, sao con lại tùy tiện xuống giường đi lại vậy?”

Triệu Vân Huyên muốn đi tới đỡ con trai mình, lại bị Mộ Duyệt Thành cản lại.

Bà chau mày lại: “Duyệt Thành, anh làm cái gì?”

Mộ Duyệt Thành thấp giọng nói: “Vân Huyên, tôi thấy giờ bà nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.”

Ông cầm lấy bộ đàm, bảo binh lính đưa Triệu Vân Huyên về phòng, không có lệnh của ông, không được phép đi ra.

Triệu Vân Huyên thấy Mộ Duyệt Thành cưỡng chế đuổi mình về phòng, không khỏi giận dữ: “Duyệt Thành, anh muốn làm cái gì? Anh định giam lỏng em sao? Anh…”

Ngay lập tức, bà nhớ ra lời bác sĩ Diệp nói ban nãy, lo lắng nói: “Chẳng lẽ anh tin lời bác sĩ Diệp, cho rằng em bị bệnh tâm thần? Em với anh là vợ chồng nhiều năm, em bị bệnh hay không, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Sao em có thể bị tâm thần được?”

Mộ Duyệt Thành giải thích: “Tôi không tin lời bác sĩ Diệp, chỉ là cảm thấy tinh thần bà ban nãy thật sự có chút vấn đề, bà về phòng nghỉ ngơi trước, tối nay tôi tới thăm bà.”

Mộ Nhất Hàng nói theo: “Mẹ, mẹ nghe bố nói đi, lát con sẽ tới thăm mẹ.”

Triệu Vân Huyên thấy con trai chớp mắt ra hiệu với mình, lúc này mới ngoan ngoãn theo lính gác rời đi.

Mộ Nhất Hàng lập tức nói: “Bố, con tin chắc chắn mẹ không bị bệnh tâm thần, nhất định là có người bỏ thuốc cho mẹ, hoặc là dùng dị năng để khống chế mẹ, nên mới khiến tinh thần mẹ kì lạ như vậy.”

Nói đến đây, hắn ta lạnh lẽo nhìn về phía Mộ Nhất Phàm nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Mộ Nhất Phàm cũng không sợ Mộ Nhất Hàng nhìn mình.

Chuyện này đúng là do anh làm, là anh dùng dị năng hệ tinh thần khống chế bác sĩ Diệp và Triệu Vân Huyên.

Nhưng nếu không phải Triệu Vân Huyên ép sát anh, chỉ một đêm chưa về mà đã nghĩ ra cách muốn kiểm tra xem anh có phải tang thi không, anh đã không dùng dị năng hệ tinh thần khống chế họ.

Hơn nữa, vốn chuyện tiến hành rất thuận lợi, nhưng thật không ngờ Mộ Nhất Hàng lại đột nhiên chui ra, nếu không anh đã có thể ép Triệu Vân Huyên nói ra bí mật trong lòng.

Điều này cũng đồng nghĩa giờ anh vẫn chưa khống chế tốt được dị năng hệ tinh thần, trước đó khống chế bác sĩ Diệp đã hao tốn một ít thời gian của anh.

Mộ Duyệt Thành day day cái trán đau nhức.

Ông cảm thấy gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, cứ từng chuyện từng chuyện xui xẻo giáng xuống, đầu tiên là bố ông bị người ta bỏ thuốc dẫn tới loạn trí, sau đó con trai bị người nhà Chiến gia đả thương, giờ vợ ông lại bị bác sĩ chẩn đoán bị tâm thần.

“Ta biết, bởi lo mẹ con bị khống chế gây tổn thương tới người khác, nên mới cho người đưa bà ấy về phòng, đợi bà ấy khá lên rồi sẽ tới thăm.”

Mộ Duyệt Thành nhìn về phía bác sĩ Diệp: “Bác sĩ Diệp, ông nói vợ tôi bị bệnh tâm thần, rốt cuộc là làm sao?”

“Bố, con nghi ngờ bác sĩ Diệp cũng bị người ta khống chế.” Mộ Nhất Hàng nói.

Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại.

Anh nhớ ra rồi.

Mộ Nhất Hàng cũng là dị năng giả hệ tinh thần.

Chẳng trách ban nãy có thể hóa giải anh khống chế Triệu Vân Huyên.

Nếu Mộ Nhất Hàng không xuất hiện, Triệu Vân Huyên đã bị phán là bị bệnh tâm thần rồi.

Mộ Duyệt Thành thấy ánh mắt bác sĩ Diệp dại ra, liền cho người bắt lấy bác sĩ Diệp.

Mộ Duyệt Tri giận dữ nói: “Anh ba, nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này, xem rốt cuộc ai muốn đối phó với Mộ gia chúng ta.”

Mộ Duyệt Phong nói: “Chắc là người nhà họ Chiến.”

Mộ Nhất Phàm: “………………”

Ức chế quá!!!

Anh chỉ muốn cho Triệu Vân Huyên một bài học thôi mà, thế quái nào lại đổ thêm tội danh cho Chiến gia rồi.

Mộ Duyệt Thành hơi nheo mắt lại: “Việc này chúng ta quay về phòng rồi nói sau.”

Năm người xoay người đi về phía thang máy.

Phía sau đó, Mộ Nhất Hàng hạ giọng giận dữ nói với Mộ Nhất Phàm: “Có phải anh không, là anh điều khiển mẹ tôi, khiến mẹ thừa nhận chuyện mình bị bệnh tâm thần, có đúng không?”

Mộ Nhất Phàm không thừa nhận chuyện này, chỉ nhìn Mộ Nhất Hàng lạnh giọng cảnh cáo: “Đây là lần cuối cùng, sau này chú mà còn dây vào anh, anh sẽ không khách khí.”

Dứt lời, anh mở to mắt ra, Mộ Nhất Hàng liền cảm thấy đầu mình đau nhói, rên rỉ kêu thảm lên.

Mộ Nhất Phàm giả bộ vụng về đỡ lấy Mộ Nhất Hàng bị ngã nghiêng người, nhân cơ hội đụng vào vết thương trên đùi Mộ Nhất Hàng.

Mộ Nhất Hàng đau đến rên lên, phẫn nộ nhìn Mộ Nhất Phàm: “Anh…”

Mộ Nhất Phàm cười đầy xấu xa: “Em trai Nhất Hàng, em không sao chứ?”

Mộ Duyệt Thành đi vào thang máy nghe thấy tiếng kêu, vội quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Mộ Nhất Phàm nói: “Bố, Nhất Hàng không cẩn thận đụng vào vết thương, con đỡ em nó rồi, không sao đâu ạ.”

Mộ Nhất Hàng: “……………..”