Đệ Nhất Tang Thi

Chương 310: Hắn mềm lòng



Mộ Nhất Phàm cũng không biết đám Hướng Quốc đang nhìn mình, sau khi xác định kia chỉ là một tiếng động vang lên, chứ không có gì bất thường, anh mới quay đầu nhìn về phía nhóm tang thi trung, cao cấp trước mặt.

Vẻ mặt đám tang thi hung dữ đầy đề phòng nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm, thậm chí có tang thi muốn ra tay tấn công anh, bởi vì chúng nó không muốn phục tùng lệnh của kẻ phản bội giúp đỡ loài người.

Thế nhưng, khí tức cường đại trên người Mộ Nhất Phàm phát ra lại áp chế được chúng nó, khiến chúng nó cảm thấy sợ hãi anh, lùi bước về phía sau, chứ đừng nói tới dùng dị năng tấn công anh.

Ánh mắt sắc bén của Mộ Nhất Phàm quét một vòng trên người đám tang thi cao cấp, nhanh chóng trông thấy Dung Tuyết đứng trong đám tang thi.

Lúc này, da cô ta đen như vỏ cây, hơn nữa lại xù xì hết sức xấu xí, nếu không nhìn kỹ, có lẽ không thể nhận ra cô chính là Dung Tuyết.

Dung Tuyết trở nên cảnh giác, trong lòng biết rõ tang thi xung quanh cấp không cao bằng Mộ Nhất Phàm, nên bị khí tức trên người Mộ Nhất Phàm áp chế.

Đôi mắt cô ta giần giật, trước khi Mộ Nhất Phàm kịp động thủ, đột nhiên xoay người, chạy về phía gốc cây bên cạnh, mau chóng ẩn mình vào trong thân cây.

Mộ Nhất Phàm lập tức tạo kết giới trên thân cây, không để cho Dung Tuyết có cơ hội bỏ trốn.

Một giây sau, Dung Tuyết bị bật ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Cô ta đau đớn vùng vẫy trên mặt đất, sau đó, thân thể hóa thành một cây mây lớn.

Mộ Nhất Phàm tiến lên dùng chân đá lấy cành mây, bực mình nói: “Lại chạy.”

Trương Hoắc ở trong đám tang thi bị khí tức trên người Mộ Nhất Phàm đèn ép vô cùng đau đớn, đầu không ngừng ong lên, ý thức gần như bị khí thế mạnh mẽ xâm chiếm.

Hắn vội giơ tay lên ôm lấy đầu mình, nhân lúc lực chú ý của Mộ Nhất Phàm không để trên người mình, liền hỏi Phan Nhân Triết: “Anh Nhân, khí thế trên người Mộ Nhất Phàm là sao vậy, sao giống hệt lão đại?”

Phan Nhân Triết nén cơn đau, cố chấp nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: “Không biết.”

Trương Hoắc tức giận quát với Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, mày là đồng loại với chúng tao, lại đi giúp đỡ con người đối phó bọn tao, nhất định mày sẽ gặp báo ứng.”

Ban nãy, rõ ràng tang thi bọn chúng hơn con người một bậc, thậm chí, hắn và Phan Nhân Triết có thể giết chết hai tên đã hại chết Lưu Vũ, thế nhưng, sau khi Mộ Nhất Phàm xua đuổi, chúng bị ép rời khỏi hàng phòng tuyến thứ nhất, đồng thời, không thể tấn công đánh dị năng giả.

Mộ Nhất Phàm nói: “Tôi chỉ hy vọng con người và tang thi có thể chung sống hòa bình với nhau, nếu không tôi đã ra tay với bọn cậu từ lâu rồi, chứ không chỉ đứng đây đuổi bọn cậu đi.”

Trương Hoắc cười nhạt: “Chung sống hòa bình? Có thể sao? Con người không ngừng giết chết chúng tao, lấy tinh hạch của chúng tao để thăng cấp dị năng của mình.”

“Thì cũng tương tự thôi, tang thi cũng cắn chết con người, cũng sẽ đào lấy tinh hạch trong đầu con người, hại con người nhà tan cửa nát, bởi vì sợ hãi nên bọn họ mới phản kháng, giết chóc..”

Không đợi Mộ Nhất Phàm nói hết câu, Trương Hoắc đã cắt ngang: “Rốt cuộc mày đứng về phía ai, sao lại nói giúp cho con người.”

Mộ Nhất Phàm lại nhìn hắn: “Cậu cứ mở miệng ra là con người, có khi nào cậu nghĩ, trước đây cậu cũng là con người, là vì bất đắc dĩ nên mới biến thành tang thi không. Với cả, các cậu có nghĩ tới người nhà mình không? Những người nhà còn chưa biến thành tang thi? Bởi vì thi triều tới, mà họ luân lạc không có nhà để về, thậm chí có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, mấy cậu thực sự muốn nhìn thấy kết cục như vậy sao?”

Những tang thi có người nhà vẫn còn chưa biến thành tang thi, nghe nói vậy xong, cơn phẫn nộ với Mộ Nhất Phàm nguôi ngoai đi nhiều, sau đó bị sự do dự, bối rối thay thế, bắt đầu kiểm điểm lại hành vi của mình.

Mộ Nhất Phàm tiếp lời: “Đương nhiên, tôi cũng không định nói tốt cho con người, con người cũng có lỗi, hơn nữa, lỗi rất nghiêm trọng, lúc các cậu mất ý thức cắn người, họ lại không dùng cách chính xác để vãn hồi, chỉ biết sợ sệt, lo lắng, vì sự sinh tồn mà hại chết các cậu, nếu ngay từ đầu họ không giết chóc, nghiên cứu ra phương pháp để loại bỏ virus tang thi, có lẽ kết cục sẽ khác, cho nên tôi mong các cậu có thể cho con người một chút thời gian, chỉ cần nghiên cứu ra thuốc chữa virus, các cậu sẽ mau chóng trở lại làm người, được sống với người thân của mình.”

Những tang thi còn ôm khát khao trở về làm con người nghe nói có thể trở lại làm người, trong lòng trở nên kích động.

Trương Hoắc thấy tang thi có vẻ dao động, nổi giận gầm một tiếng: “Tất cả đừng nghe hắn, nếu chúng ta có thể quay trở lại làm người, thì đã thay đổi từ lâu rồi.”

Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn Trương Hoắc: “Nghiên cứu thuốc chữa cần thời gian, giờ nghiên cứu viên trong thành B đang nghiên cứu thuốc chữa được một nửa rồi, chỉ cần các cậu kiên trì đợi, sẽ có thể quay về làm người.”

Trương Hoắc gặng hỏi: “Thế cần bao lâu? Một năm, hai năm? Hay là mười năm? Hai mươi năm? Anh đừng nghĩ bọn tôi không biết những cái kia không thể lập tức nghiên cứu ra được, hơn nữa đám nghiên cứu viên còn muốn bắt tang thi bọn tôi đi làm thí nghiệm.”

Mộ Nhất Phàm nói: “Nếu thật sự muốn quay về làm con người, tôi tin bất kể là một năm, hay là hai năm, các cậu đều nguyện ý chờ, trừ phi các cậu muốn làm tang thi.”

Trương Hoắc đang định phản bác, lại bị Phan Nhân Triết ngăn lại, Phan Nhân Triết nói: “Giờ chúng ta đi luôn đi.”

“Anh Nhân.” Trương Hoắc lo lắng nhìn Phan Nhân Triết.

Bọn họ còn chưa báo thù cho Lưu Vũ mà? Sao có thể đi luôn được.

Phan Nhân Triết không nói gì, kéo cổ tay Trương Hoắc, xoay người bỏ đi.

Mộ Nhất Phàm đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn, dưới sự hướng dẫn của Phan Nhân Triết, tang thi cao cấp rời khỏi thành B.

Trong đám tang thi, anh còn thấy Trang Tử Duyệt và Trịnh Gia Minh đi với nhau.

Trang Tử Duyệt nhìn xoáy sâu vào mắt Mộ Nhất Phàm, sau đó mặt không đổi sắc xoay người, theo tang thi khác rời đi.

Trịnh Gia Minh đi bên cạnh thấp giọng nói: “Không phải anh rất căm hận Mộ Nhất Phàm sao? Sao ban nãy có cơ hội ra tay với Mộ Nhất Phàm, mà anh lại không làm?”

Cậu ta chú ý lúc Mộ Nhất Phàm đá đá cành mây do Dung Tuyết biến thành, lòng bàn tay Trang Tử Duyệt đã ngưng lại một luồng sức mạnh lớn muốn đánh về phía Mộ Nhất Phàm, nhưng sau đó lại bỏ qua.

Trang Tử Duyệt nhạt giọng nói: “Tôi có dự cảm, mình không đánh lại được cậu ta.”

“Đúng là năng lực của Mộ Nhất Phàm đột nhiên mạnh lên nhiều, dường như đã bằng cấp bậc với Chiến Nam Thiên, nhưng không phải Chiến Nam Thiên đã nói cấp bậc của anh ta chỉ một người có thể đạt được sao? Chỉ cần một người đạt được, dù những người khác cố gắng tới đâu cũng không đạt được cấp vương, sao Mộ Nhất Phàm lại làm được?”

Trang Tử Duyệt lắc đầu: “Không biết.”

Ngay sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, hắn lại nói: “Giờ tôi không còn hứng thú với cậu ta nữa, sau này mặc kệ cậu ta đạt được cấp bậc gì, hay là cấp bậc thấp hơn tôi, tôi cũng không muốn giết cậu ta.”

Trịnh Gia Minh cảm thấy hết sức tò mò với việc đột nhiên hắn ta đổi ý: “Sao lại thế?”

Trang Tử Duyệt trầm mặc trong chốc lát, đoạn nói: “Bởi vì, tôi vừa có dự cảm Mộ Nhất Phàm sẽ chết.”

Với một người sắp phải chết, việc gì phải tốn công đi giết.

Huống hồ, đối phương từng là bạn thân của hắn, khoảnh khắc biết Mộ Nhất Phàm sẽ chết, hắn mềm lòng, không đành lòng ra tay.

Trong mắt Trịnh Gia Minh ánh lên tia ngạc nhiên: “Sẽ chết? Vậy anh ta chết thế nào?”

“Không biết, vừa nãy thấy mỗi một chút hình ảnh lóe lên, chỉ thấy cậu ta chết đi, còn lại mọi thứ rất mơ hồ, nhưng tôi cảm nhận được xung quanh rất bi thương.”

“Hình ảnh gì?”

“Hình ảnh nhắm mắt xuôi tay.”

“…….” Trịnh Gia Minh thử hỏi: “Có phải anh ta chết trong tay Chiến Nam Thiên không?”

“Không rõ lắm, có lẽ vậy.” Trang Tử Duyệt lẩm bẩm nói.

Ở đội tang thi phía trước, Trương Hoắc vẫn canh cánh trong lòng với chuyện Phan Nhân Triết cho đội rút lui, không hiểu sao Phan Nhân Triết lại muốn nghe Mộ Nhất Phàm.

Phan Nhân Triết liếc nhìn Trương Hoắc vẫn luôn im lặng, nhạt giọng nói: “Chúng ta không phải đối thủ của Mộ Nhất Phàm, nếu chúng ta đánh nhau với hắn, người thua thiệt chỉ có chúng ta.”

“Chúng ta có nhiều tang thi như vậy, chẳng lẽ không đánh lại được hắn sao?”

“Anh hỏi cậu, chúng ta có nhiều tang thi như vậy, có thể đánh thắng lão đại không?”

Trương Hoắc sửng sốt: “Sao anh ta có thể so sánh với lão đại được.”

Ánh mắt Phan Nhân Triết tối xuống: “Trước đây thì không được, nhưng giờ thì chưa chắc, nếu cậu còn muốn báo thù cho Lưu Vũ, vậy để hắn cho lão đại giải quyết đi, chúng ta đi tìm người sát hại Lưu Vũ.”

“Anh Nhân, ý anh là, rất có thể hắn cùng cấp bậc với lão đại sao?”

“Rất có thể là như vậy, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh thôi.”

Đám Trần Khải Hào đi bên cạnh nghe họ nói chuyện, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Phan Nhân Triết lại nói: “Không phải lão đại muốn thân xác và tinh hạch của Mộ Nhất Phàm sao? Giờ cậu gọi lão đại đi đối phó với Mộ Nhất Phàm đi.”

Trương Hoắc hỏi: “Không phải lão đại đang chiến đấu với Chiến Bắc Thiên sao?”

“Anh ấy sẽ có cách để giải quyết hai người họ.”

Trương Hoắc nghe vậy, không do dự nữa, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, truyền tin cho Chiến Nam Thiên ở phía xa xa.

Chiến Nam Thiên đang chiến đấu với Chiến Bắc Thiên, nghe thấy tiếng gầm, đôi mắt nheo lại, tránh khỏi đòn tấn công của Chiến Bắc Thiên, cơ thể lóe lên, bay về phía Mộ Nhất Phàm.