Đệ Nhất Tang Thi

Chương 314



Dung Tuyết không thể nào tin, vào lúc cô gặp nguy hiểm, thì chính mẹ cô, người mà từ nhỏ tới giờ cô luôn cho rằng không đáng làm mẹ mình, lại không nề hà cái chết, đỡ giúp cô một đòn chí mạng.

Mà người cha ruột và mẹ kế từ nhỏ tới giờ cô luôn nghĩ rất thương yêu mình, đến khi gặp nguy hiểm, lại vì chút vật tư mà bán đứng con gái, vậy mới biết mẹ cô mới là người thực sự thương yêu cô.

Thế nhưng, cô đã biết quá muộn màng.

“Mẹ!” Dung Tuyết đau đớn khóc lên, giọng nói tràn đầy hối hận.

Cô lấy lại tinh thần, cuống quít ngồi xuống.

Đột nhiên, cơ thể phát ra tiếng “xì xì”.

Dung Tuyết cứng người lại ở tư thế nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn cơ thể xù xì vỏ cây của mình.

Giữa ngực cô xuất hiện một lỗ hổng, dần dà, mỗi lúc một lớn, dường như có người xé ngực cô tìm kẽ hở, dịch thể màu xanh lá từ trong người cô từ từ chảy ra.

“Chuyện.. chuyện gì vậy?”

Dung Tuyết liền nhớ ra tuy rằng ban nãy mẹ cô giúp cô cản đòn, thế nhưng, uy lực của lưỡi chém không gian thực sự quá mạnh, chém cắt ngang người mẹ cô, sau đó chém tới người cô.

Bởi vì đột nhiên mẹ xuất hiện, cho nên, cô không để ý mình cũng bị đánh trúng.

Dung Tuyết nghĩ tới đây, hốt hoảng che ngực mình, thậm chí dùng những cành mây nhỏ để che cơ thể mình lại.

Thế nhưng, trị ngọn không trị gốc, lỗ hổng trên người mỗi lúc một lớn, đã lan xuống dưới phía bụng và trên cổ, máu chảy ra cũng mỗi lúc một nhiều.

“Không.. không..”

Dung Tuyết sợ hãi trợn tròn mắt, thấy cơ thể mình nứt ra, trong lòng hết sức sợ hãi.

Cô không muốn chết, cũng không muốn nghĩ tới cái chết.

Nếu biết trước như vậy, cô đã không tới đây.

Trước đó, sau khi thoát khỏi Mộ Nhất Phàm, cô nhớ ra Phan Nhân Triết có dặn dò, vào thành B kiểm tra xem mọi người ẩn núp ở đâu, có rời thành B không, sau đó quay về báo cáo cho hắn ta.

Thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, lúc thấy trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên có nhiều người như vậy, cô lại muốn giết vài người để gây phiền phức cho Chiến Bắc Thiên, nhưng, người tính không bằng trời tính, không ngờ Chiến Bắc Thiên đang đánh nhau với Chiến Nam Thiên đã quay trở về.

Nếu không, với năng lực những người khác, không thể nào bắt cô được.

Mọi người xung quanh thấy khe nứt trên người cô càng lúc càng dài, đều nín thở không nói gì, lặng lẽ nhìn Dung Tuyết luống cuống che đi cơ thể mình.

Không bao lâu sau, khe nứt lan lên phía trên, lên miệng, lên mũi, mi tâm, trán, cuối cùng đột nhiên cơ thể bất động, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự hoảng hốt.

Ngay sau đó, cơ thể cô từ từ nứt ra, cuối cùng, nứt thành hai nửa rồi đổ xuống phía dưới.

Những người nhát gan nhìn thấy hai cơ thể bị phân nửa, không nhịn được mà hét lên, nhiều người phải quay sang chỗ khác không dám nhìn.

Tôn Tử Hào nhìn cơ thể bà Dung, có chút khổ sở: “Lão đại, có cần chôn cơ thể họ không?”

Chiến Bắc Thiên chau mày: “Tìm chỗ tốt trong doanh địa, an táng cho bà Dung ở đó.”

Nói rồi, hắn dùng lôi hỏa đốt thi thể Dung Tuyết thành tro.

Tôn Tử Hào nhân cơ hội sơ tán mọi người xung quanh.

Lúc này, Trịnh Quốc Tông chạy tới bên người bà Dung, rưng rưng nước mắt nhìn hai nửa thân thể của bà Dung, nức nở nói: “Sao… sao bà lại… như vậy..”

Chữ “ngốc” kia nghẹn trong cổ họng không thể nào cất lên được..

Trước đó ông ở cùng một chỗ với bà Dung, lúc bà Dung nhận ra quái nhân đột nhiên xuất hiện chính là Dung Tuyết con gái mình, bà cũng hết sức kinh hãi, cuối cùng quên mình mà lao ra.

Ông cố kéo lấy bà Dung, nhưng thể lực của bà Dung so với cái người bác sĩ chỉ giúp khám bệnh cho người khác như ông thì hơn nhiều lắm, cho nên, bà Dung nhanh chóng giãy ra khỏi tay ông, lao ra bảo vệ con gái mình.

Trịnh Quốc Tông nghĩ tới đây, liền thở dài một hơi.

Thật ra nếu đổi lại là ông, ông cũng sẽ làm như vậy, bởi vì dù con mình có xấu xa hư hỏng tới cỡ nào, thì vẫn là con mình, cho nên, bậc làm cha, đương nhiên phải bảo vệ cho con trai mình.

Tôn Tử Hào dẫn theo hai cậu lính đi tới: “Bác sĩ Trịnh.”

Trịnh Quốc Tông vội lau nước rưng rưng bên khóe mắt: “Thượng úy Tôn, có thể phiền cậu dùng một tủ để cất thi thể bà ấy không?”

Ông không muốn một người mẹ lấy tính mạng bảo vệ con mình, cuối cùng lại luân lạc tới mức chỉ dùng manh chiếu cuốn người rồi chôn xuống dưới đất.

“Đương nhiên rồi, cháu đã phái người đi tìm tủ.”

Trịnh Quốc Tông nghèn nghẹn nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Trước đó lúc mới quen bà Dung, bởi vì chuyện của Chiến thiếu tướng với Mộc Mộc mà ông ít nhiều có phiến diện với bà Dung và Dung Nhan, sau đó ở chung, càng ngày càng cảm thấy thật ra hai mẹ con họ là người tốt.

Như Dung Nhan, cô không muốn bởi vì mình thân con gái, nên chỉ trốn trong doanh địa không đi tìm vật tư, ngược lại, so với những người khác có khi cô còn tích cực hơn, muốn mẹ mình có thể sống tốt.

Bà Dung cũng vậy, lúc ở trong doanh địa thì siêng năng cần cù, gặp người ngoài thì lịch sự chân thành, rất được mọi người kính yêu, không ngờ bà lại mất như vậy.

Trịnh Quốc Tông lấy chiếc khăn tay trong lòng ra, nhẹ nhàng lau máu trên gương mặt bà Dung: “Bà đi mạnh giỏi, tôi sẽ giúp bà tìm Dung Nhan.”

Chiến Bắc Thiên đã đi tới sau lưng Trịnh Quốc Tông, nghe ông nói vậy, lại lặng lẽ xoay người, quay trở lại bên cạnh mấy người Chiến Lôi Cương.

Chiến Lôi Cương liền hỏi: “Bắc Thiên, cái người đỡ đòn thay quái nhân kia là ai vậy?”

“Là mẹ của ả.”

Mấy người Chiến Lôi Cương sửng sốt.

Dương Phượng Tình thân là một người mẹ, bà vô cùng kính nể hành động bảo vệ con gái của bà Dung, bà xoay người nhìn về phía bà Dung, khom người cúi chào.

Mấy người Chiến Lôi Cương cũng chào bà Dung, sau đó nói với Chiến Bắc Thiên: “Hãy an táng cho người mẹ này thật chu đáo.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Con đã giao cho nhóm Tôn Tử Hào làm rồi.”

Chiến Lôi Cương hít sâu một hơi: “Vậy được rồi, con không cần để ý tới chúng ta nữa, con đi làm việc của con đi.”

“Vâng.”

Chiến Bắc Thiên xoay người, biến mất trước mặt họ.

Chiến Lôi Cương xoay người nói với những người khác: “Chúng ta cùng đi hỗ trợ mọi người mau rời khỏi thành B đi.”

“Ừ.”

Cũng lúc này, trên bầu trời khu thành phía bắc, Mộ Nhất Phàm đang cố giữ chân Chiến Nam Thiên.

Với năng lực của anh, không thể làm tổn thương tới Chiến Nam Thiên, với khả năng lành vết thương của hắn, chẳng mấy chốc cũng lành lại.

Cho nên, anh chỉ giữ chân Chiến Nam Thiên, không cho hắn phát hiện ra mọi người ở thành B đang chuẩn bị rút lui tới Thủy Thành.

Nếu không, chắc chắn Chiến Nam Thiên sẽ lại nghĩ cách gì đó để phá hoại hành động.

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm chỉ tránh né và phòng thủ, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ, nhưng hắn đánh không được Mộ Nhất Phàm, nên càng khiến hắn bực mình.

Bởi Mộ Nhất Phàm vô cùng khó nhằn nên hắn cảm thấy bó tay, dù dùng dị năng thế nào, cũng không mảy may chạm tới anh.

Hơn nữa, Mộ Nhất Phàm còn có sáu dị năng, muốn đả thương anh không phải chuyện dễ dàng.

Chính bản thân Mộ Nhất Phàm cũng không muốn tránh né mãi, như vậy khiến bản thân có vẻ rất vô dụng, nhân lúc Chiến Nam Thiên đang tập trung muốn đánh mình, ánh mắt lóe lên, dụ Chiến Nam Thiên tới bãi đỗ xe của một tòa nhà nọ.

Lúc này, trong bãi không có xe đỗ.

Đến khi Chiến Nam Thiên đuổi tới bãi đỗ xe, bóng Mộ Nhất Phàm lại biến mất.

Hắn chợt nheo mắt lại, vừa đi vừa cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh: “Mộ Nhất Phàm, mày nghĩ là mày trốn đi thì tao không tìm được mày chắc? Hơn nữa, tao cũng chẳng cần tìm mày làm gì, chỉ cần tao quay lại giết bừa một người, mày sẽ ngoan ngoãn ra gặp tao thôi.”

Dường như Mộ Nhất Phàm không nghe thấy lời hắn nói, cứ trốn trong góc sâu không xuất hiện ra.

Chiến Nam Thiên thấy Mộ Nhất Phàm không bị mình uy hiếp, vội xoay người, đi về phía cổng bãi đỗ xe, nhưng chợt nhận ra con đường ra dường như xa hơn lúc đi vào rất nhiều, chứ không thẳng tắp như trước.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên.

Cơ thể Chiến Nam Thiên lóe lên, chạy về phía tiếng động kia, chỉ thấy hơn mười người nghiên cứu viên mặc áo blouse trắng, trên mặt đeo khẩu trang đang vừa đi vừa thảo luận đề tài.

Mười nghiên cứu viên kia thấy Chiến Nam Thiên, bước chân cũng không dừng lại, ngược lại còn đẩy nhanh tốc độ đi về phía hắn.

Nghiên cứu viên cầm đầu nói: “Sao cậu lại trốn ra ngoài?”

Chiến Nam Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, sửng sốt, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, nghiên cứu viên cầm đầu lấy kim tiêm có chứa thuốc nước màu xanh đâm vào cánh tay Chiến Nam Thiên.

Lúc Chiến Nam Thiên bị đâm vào, chợt thấy có chút đau, nhưng dường như không quá đau đớn.

Nghiên cứu viên cầm đầu xoay người nói với những nghiên cứu viên khác: “Mọi người đưa cậu ta về phòng nghiên cứu.”

“Vâng.”

Hai nghiên cứu viên giữ lấy tay Chiến Nam Thiên, giải hắn lên phòng nghiên cứu trên tầng.

Chiến Nam Thiên muốn giãy giụa, nhưng không có chút sức lực nào, chân mày chau chặt lại, thầm nghĩ, đã xảy ra chuyện gì vây?

Chẳng lẽ là thuốc trong kim tiêm có tác dụng, nhưng hắn là tang thi, mấy thứ này đâu thể có hiệu quả với hắn.

Hai nghiên cứu viên kia đưa hắn vào phòng nghiên cứu, liền trói Chiến Nam Thiên lên giường.

Chiến Nam Thiên vừa vào phòng nghiên cứu, liền quên cả giãy giụa.

Hắn ngạc nhiên nhìn căn phòng, không biết vì sao, cảm thấy nơi này thật quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu.