Đệ Nhất Tang Thi

Chương 87: Cậu sợ cái gì?



Người gõ cửa là lính tới đưa cơm cho Trịnh Quốc Tông, suất cơm đưa tới có một thịt, một rau, một canh, đối với buổi mạt thế như này, đã là một suất cơm tương đối tốt.

Mộ Nhất Phàm cũng không quấy rầy Trịnh Quốc Tông dùng bữa, hai tay chống trên giường, chật vật đứng lên, sau đó, một tay chống nạnh, một tay ôm bụng đi tới cửa.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng “ha ha”, Trịnh Quốc Tông nhìn bộ dạng như phụ nữ có bầu của anh, không nhịn được mà cười rộ lên.

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc quay đầu: “Lang băm, chú cười cái gì?”

Trịnh Quốc Tông cố nén cười, phất tay một cái: “Không có gì, không có gì, tôi đang ăn, tôi đang ăn.”

Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm khó hiểu mà đi ra khỏi phòng, đi về căn phòng anh từng ở trước đây.

Đang muốn đẩy cửa ra, chợt nghe thấy có một cậu lính từ phía sau chạy tới ngăn lại: “Anh ơi, phòng đó ngoài thiếu tướng ra, không ai có thể vào.”

“Hể?” Mộ Nhất Phàm ngẩn người.

“Cho cậu ta vào đi.” Từ cầu thang truyền tới tiếng nói trầm thấp.

Cậu lính quay đầu, trông thấy Chiến Bắc Thiên đang đứng ở cầu thang, lập tức cất tiếng chào: “Thiếu tướng.”

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Cậu đi xuống trước đi.”

“Vâng ạ.”

Mộ Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, trông thấy căn phòng mình ở hơn nửa tháng trước, nhất thời cảm khái, thật không ngờ đi một vòng lớn, lại quay trở về nơi này.

Sau đó, anh nhớ ra Chiến Bắc Thiên đang ở bên ngoài, vội vã đóng cửa lại, không ngờ, lại bị Chiến Bắc Thiên nhanh tay cản lại.

Mộ Nhất Phàm lo cánh cửa làm kẹp ngón tay Chiến Bắc Thiên, buông lực đóng cửa ở tay ra, lại ôm bụng, bước từng bước chật vật đi tới chiếc giường.

“Chết tiệt, bụng càng ngày càng nặng.”

Chiến Bắc Thiên vừa tiến đến, liền thấy Mộ Nhất Phàm ưỡn bụng chật vật đi tới mép giường ngồi xuống, cởi giày ra nằm vật xuống giường.

Mộ Nhất Phàm tìm một tư thế thoải mái để nằm, sau đó mới nói với Chiến Bắc Thiên đang đi tới rằng: “Tôi đoán là hạt châu của anh khiến bụng tôi to ra như vậy, cho nên, tôi không phản đối anh dùng dao kéo với bụng tôi đâu, anh có thể sắp xếp thời gian mà lấy nó ra đi, nếu không cứ tiếp tục thế này, tôi đi không nổi mất.”

Chiến Bắc Thiên nhìn bụng anh bởi vì nằm xuống mà có vẻ to hẳn ra, không đả động gì tới chuyện lấy Kình Thiên Châu ra, đi tới mép giường ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Không phải cậu nên giải thích tất cả mọi chuyện cho tôi sao, Thanh Minh hôm ấy, sao cậu lại xuất hiện ở…”

Hắn còn chưa dứt lời, người nằm trên giường đã nhắm nghiền mắt lại, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Chiến Bắc Thiên: “……..”

Chưa gì đã ngủ rồi?

Chiến Bắc Thiên nhìn gương mặt Mộ Nhất Phàm, nheo mắt lại một cái.

Gương mặt này thật sự khiến hắn nảy sinh ý muốn giết người trong đầu, thế nhưng, gương mặt này lại có sự khác biệt rất lớn với gương mặt mà hắn hận thấu xương.

So với gương mặt hung ác tàn nhẫn mà hắn biết ở kiếp trước thì có vẻ tuấn tú hơn, nét mặt cũng nhu hòa hơn Tang Thi Vương mà hắn biết.

Hơn nữa, màu da cũng trở nên trắng hơn nhiều, đây cũng là điểm thay đổi nhất của Mộ Nhất Phàm, nguyên nhân là do được ngâm trong nước suối không gian, sống mũi thanh tú dong dỏng cao, kết hợp với bờ môi mỏng nhạt nhìn rất đẹp mắt.

Ngoài ra, cả người anh đều toát lên sự linh hoạt sôi nổi, không giống với Tang Thi Vương mà hắn biết một chút nào, cả người “hắn” u ám và tàn nhẫn.

Chiến Bắc Thiên bất tri bất giác đưa mu ngón tay lên, nhẹ nhàng trượt về phía gương mặt trắng nõn nà của Mộ Nhất Phàm, trượt một đường xuống dưới, đến khi dừng lại ở yết hầu anh, đột nhiên ánh mắt trở nên tàn nhẫn, năm ngón tay nắm lấy yết hầu đối phương, thấp giọng lạnh lẽo nói: “Giả bộ ngủ nữa, sẽ cắt đứt cổ cậu.”

Mộ Nhất Phàm thấy không giả vờ được, mở mắt ra, ngượng ngùng cười: “Tôi là tang thi, anh có cắt đứt cổ tôi cũng vô dụng.”

Thật ra anh cũng không định giả vờ ngủ, thế nhưng, anh thật sự không biết nên giải thích tất cả mọi chuyện như nào, cho nên, không thể làm gì khác ngoài ngủ.

Trong đôi con ngươi Chiến Bắc Thiên toát lên tia lạnh lẽo: “Mộ Nhất Phàm, sau này đừng để tôi nghe thấy hai chữ “tang thi” từ cái miệng cậu.”

Mộ Nhất Phàm buồn bực nhìn hắn: “Không nói hai chữ này, thế nói cái gì, nhỡ một ngày tôi gặp bọn nó, muốn nhắc nhở người khác thì nói như thế nào, chẳng lẽ nói với bọn họ: Đồng bọn của tôi sắp tới rồi, chạy mau?”

“……………” Chiến Bắc Thiên mím môi, nói: “Cậu có thể nói với người khác hai chữ kia.”

Nói xong, chân mày hắn không khỏi chau lại, thật không biết vì sao mình lại thảo luận với cậu ta vấn đề này.

Chiến Bắc Thiên đứng lên: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu cũng phải theo đội đi làm nhiệm vụ tìm vật tư.”

Mộ Nhất Phàm dùng vẻ mặt cầu xin mà nhìn hắn: “Anh chắc chứ?”

Sau đó anh liền ưỡn ưỡn cái bụng tròn vo: “Anh chắc là muốn tôi đi chứ? Anh không sợ tôi làm vướng chân các anh sao?”

“Sao phải sợ, đến lúc đấy có cậu ở đó, chúng tôi có thể tiến lên trước, dù sao thì cậu cũng đâu sợ chúng nó cắn cậu.”

Mộ Nhất Phàm lập tức phản bác: “Ai nói tôi không sợ?”

Chiến Bắc Thiên lấy làm kì quái mà nhìn anh: “Cậu thì sợ cái gì?”

“Tuy rằng trước đấy chúng cũng là người, thế nhưng, anh không thấy bộ dạng chúng bây giờ rất khủng bố sao? Nhất là ở góc quẹo hoặc là từ phía sau, hoặc là từ chỗ anh không thấy được xong bổ nhào ra, tôi thấy rõ là chết khiếp, còn có, còn có…”

“……………” Đúng là lần đầu tiên Chiến Bắc Thiên nghe được chuyện tang thi sợ tang thi, hơn nữa, còn là một tang thi trung cấp sợ một tang thi cấp thấp hơn.

Hắn không tiếp tục nghe Mộ Nhất Phàm nói hết, bỏ lại một câu “Sáng mai đi làm nhiệm vụ”, rồi rời khỏi phòng đi giải quyết công chuyện, đến 9 giờ tối mới quay trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Chiến Bắc Thiên liền gọi Mộ Nhất Phàm xuống tầng dưới ăn sáng.

Đám Mao Vũ và Lục Lâm ngồi trước bàn ăn đều trợn to mắt nhìn lão đại và Mộ Nhất Phàm đi ra khỏi căn phòng trước đây của Mộc Mộc.

“Không phải lão đại không cho bất cứ ai vào phòng của Mộc Mộc sao?” Tôn Tử Hào nhỏ giọng nói: “Sao Mộ Nhất Phàm có thể đi vào?”

Từ sau khi Mộc Mộc rời đi, lão đại chưa từng cho ai khác vào, dù có quét dọn vệ sinh, cũng chính tay hắn tự mình quét.

Mao Vũ nói: “Mộ Nhất Phàm không vào cũng không được, người như hắn bắt buộc phải ở trong tầm mắt của lão đại.”

“Tôi thật không hiểu vì sao lão đại lại đưa hắn trở về, không sợ hắn lại âm thầm gây rối cho chúng ta sao.” Lời này là Hướng Quốc nói, mãi sáng hôm nay cậu ta mới biết chuyện lão đại đưa Mộ Nhất Phàm về biệt thự.

“Thôi, đừng nói lung tung nữa, đừng quên trên bàn còn có một tai mắt của Mộ Nhất Phàm.” Lục Lâm nhắc nhở bọn họ không nên nói nhiều chuyện ra.

Hơn mười ánh mắt nhìn về phía Trịnh Quốc Tông đang cười tủm tỉm nhìn Mộ Nhất Phàm xuống tầng.

Tất cả sự chú ý của Trịnh Quốc Tông đều đặt hết trên người Mộ Nhất Phàm, nhìn bộ dạng anh vác cái bụng to, nghiêng người đi xuống dưới tầng, liền không nhịn được muốn cười.

Mộ Nhất Phàm xuống xong liền an vị bên người Trịnh Quốc Tông, cách xa Chiến Bắc Thiên mấy cái ghế.

Những người khác bởi vì có lão đại ở đây, cũng không tiện mỉa mai Mộ Nhất Phàm, không thể làm gì hơn là dùng ánh mắt đầy phẫn nộ mà nhìn anh đăm đăm, nếu ánh mắt có thể giết người, không biết trên người Mộ Nhất Phàm lúc này đã bị thủng bao nhiêu lỗ.

Chiến Bắc Thiên ngồi ở vị trí chủ trì, cầm đũa lên gắp một cái bánh bao, đưa lên miệng cắn một miếng.

Những người khác thấy lão đại ăn một miếng bánh bao, cũng bắt đầu động đũa. Hơn nữa còn vô cùng ăn ý, hai ba cái đã quét lia lịa phần ăn sáng bánh bao, màn thầu, mì xào.. trước mặt Mộ Nhất Phàm.

(Bánh bao là bánh có nhân, còn màn thầu là bánh bao ngọt, không nhân, ở Việt Nam mình hay gọi là bánh bao chay)

Mộ Nhất Phàm biết là họ cố ý, nhưng cũng không để tâm, dù sao thì anh cũng không cần ăn cái gì, cứ như vậy buồn chán chơi đùa với đôi đũa.

Đợi mọi người ăn được tương đối rồi, ngoài cửa phát ra tiếng ầm ĩ.

Chiến Bắc Thiên nhíu mày lại.

Mao Vũ lập tức đứng dậy: “Để em đi xem có chuyện gì.”

Mộ Nhất Phàm đang rảnh muốn chết cũng đi theo: “Tôi cũng đi xem.”

Hai người vừa đi tới cửa, liền nghe thấy tiếng con gái ồn ào: “Tôi là Dung Tuyết, tôi muốn gặp Chiến tiên sinh, chỉ cần mấy người nói với Chiến tiên sinh có Dung tiểu thư tìm anh ấy, nhất định anh ấy sẽ ra gặp tôi.”

Binh lính đứng canh ngoài cửa không động đậy, kiên thủ vị trí canh gác, không cho Dung Tuyết đi vào.

Dung Tuyết giận dữ: “Tôi là bạn của thiếu tướng các anh đấy, nếu các anh không tránh ra cho tôi, chắc chắn thiếu tướng sẽ xử phạt các anh.”

Mao Vũ vừa đi ra khỏi cửa nghe thấy Dung Tuyết nói, hừ lạnh một tiếng, đi tới cổng lớn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Binh lính canh gác lập tức nói “Báo cáo thượng úy Mao, cô gái này vừa tới đây, đã làm ầm lên muốn chúng tôi chuẩn bị cháo tổ yến cho cô ấy, chúng tôi không để ý, cô ấy liền nói muốn gặp thiếu tướng.”

“Cháo tổ yến?” Mao Vũ cười nhạt: “Giờ này rồi mà còn đòi ăn cháo tổ yến?”

Dung Tuyết biết đối phương là thượng úy, thái độ liền tốt hơn nhiều: “Vừa rồi nói muốn ăn cháo tổ yến chẳng qua chỉ là một cái cớ, thật ra là tôi muốn gặp Chiến thiếu tướng.”

Mao Vũ nhạt giọng mà nói: “Chiến thiếu tướng không có thời gian rảnh để gặp cô.”

“Anh…”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc đồ giản dị cầm một cái bát đi tới: “Tuyết Nhi, đừng lộn xộn nữa, chúng ta quay về ăn cháo đi, con xem, mẹ cho thêm cải bẹ vào cháo của con…”

Dung Tuyết thấy trong bát cháo có bỏ cải bẹ muối đo đỏ, ghét bỏ mà nhíu chân mày, cả giận nói: “Con không thèm ăn cái thứ đồ rác rưởi này.”

Lời này lập tức chọc giận tất cả mọi người đang ở đây.

Dung Tuyết không hề biết mình đã đắc tội bao nhiêu người, trông thấy Mộ Nhất Phàm ở bên trong biệt thự, hai mắt liền sáng lên, vội vẫy tay chào với Mộ Nhất Phàm: “Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh.”

Cô đẩy binh lính ngăn cản ra, chạy tới bên người Mộ Nhất Phàm, kéo ống tay áo anh, làm nũng nói: “Mộ tiên sinh, anh dẫn tôi đi gặp Chiến tiên sinh có được không?”

Mộ Nhất Phàm nhíu mày, thật sự không thể chịu được cái người giống hệt chị gái mình đang ưỡn a ưỡn ẹo làm nũng, đang muốn từ chối, lại nghe thấy Lục Lâm từ phía sau đi ra nói: “Cô muốn gặp thiếu tướng cũng được thôi, lát nữa cùng đi tìm vật tư là có thể gặp rồi.”