Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên
Tác: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
Trong mắt nhiều người, Hồ Bắc quả thật là một vị huynh trưởng rất có trách nhiệm, sẵn sàng khuyên can biểu đệ của mình. Ngay cả khi bị sỉ vả, hắn ta cũng không buồn lòng mà còn nhảy ra lúc nguy cấp để hóa giải một mâu thuẫn. Hình tượng chói lòa, điển phạm nhân gian, quá mức hoàn mỹ.
Đáng tiếc, với một tu tiên giả có giác quan mẫn cảm như Tiểu Hắc thì Hồ Bắc diễn xuất vẫn còn không ít điểm thiếu sót. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy từ đầu đến cuối, Hồ Bắc đều đang nắm giữ tiết tấu. Hắn ta cố ý khích tướng Hồ Bân rồi lại nhảy ra như một vị chúa cứu thế. Tâm kế của hắn ta rất thường thấy, e rằng trong đám huynh đệ tỷ muội kia cũng có người nhìn ra được. Chỉ là kẻ thắng làm vua, những tộc nhân kia nguyện làm cỏ đầu tường, không ai có ý đứng ra vì một kẻ thất bại cả.
Càng nhìn thế nhân vô tình, Tiểu Hắc lại cảm thấy những ngày tháng ở tại Mộc gia thật may mắn. Trừ cha con của Mộc Đình tính cách không tốt ra thì những người còn lại đều thiện lương chân thành. Đặc biệt là tên sư huynh đầu gỗ Mộc Bình, nghĩ đến anh ta Tiểu Hắc lại mỉm cười một trận ấm áp.
- Thời tiết này nếu có một ly sô cô la nóng thì thật là tuyệt vời.
Chép miệng, Tiểu Hắc nhìn ở bên kia ngã tư đường phía xa có một cửa hiệu đồ uống khá nổi tiếng. Tài sản trên người hiện tại đã lên đến vài trăm triệu, có thể tăng lên rất nhiều sau buổi đấu giá hội nhưng Tiểu Hắc vẫn thủy chung không quan tâm nhiều đến những hưởng thụ xa hoa phù phiếm. Đồ ăn với nó ngon là được, không quan trọng giá trị. Có thể chỉ là một que kem giá trị vài xu hay một quán ăn bình dân mà bất kỳ ai cũng thưởng thức được, miễn nó cảm thấy ưng ý thì sẽ không nệ hà.
Có rất nhiều người một khi từ nghèo khó đột nhiên phát tài thì liền thay đổi tư duy của mình. Bọn họ muốn ăn những thứ đắt đỏ, vì nghĩ rằng chỉ có những nguyên liệu giá trị kia mới tôn lên được đẳng cấp của mình. Những kẻ đó thật sự không hiểu một điều rằng không phải cứ dát vàng lên người thì bạn đã là thượng lưu, không phải mở miệng ra thi từ ca phú thì bạn liền là tú tài. Một vị vua mặc thường phục của dân chúng vẫn toát lên vẻ cao quý, một con heo dù khoác lên cẩm bào vẫn cứ là heo thôi. Nội hàm khí chất phải tích tụ qua trải nghiệm năm tháng mới có được chứ không phải đơn giản chỉ dùng tiền tài có thể bù đắp.
Con đường của Tiểu Hắc lựa chọn sẽ không biến nó thành một quý tộc lịch thiệp, có điều nó cũng sẽ không trở nên kịch cỡm giả dối. Hạnh phúc đến tối giản nhất không phải là tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, tận hưởng từng phút giây tồn tại hay sao?
- Cậu bé, đi đứng phải nhìn đường cẩn thận. Để tỷ dắt ngươi qua đường.
Một giọng nói có hơi quen thuộc vang lên bên tai Tiểu Hắc, nó nhíu mày ngước nhìn lên thì thấy một cô gái trong bộ đồng phục cảnh sát giao thông. Dưới cái lạnh dưới không độ thì việc công tác hỗ trợ người đi đường có chút cực khổ, không ngờ công việc này lại do một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu đảm nhiệm.
- Ngươi là...tiểu tử của Mộc gia.
Vị nữ cảnh sát kia nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Hắc dưới cái áo da lông dày che cả đầu thì lập tức biến đổi.
- Hóa ra là Y Tình tỷ tỷ. Hì hì, lâu ngày không gặp, tại sao người lại trở thành cảnh sát giao thông vậy?
Đối với vị tiểu thư họ Viễn này, Tiểu Hắc rất là ấn tượng. Thiên phú cũng không tệ, tiếc là lầm đường lạc lối, lại bái vào môn hạ của một gã sư phụ lòng dạ độc ác như Hà Liệt. Lão già đó căn bản làm gì có việc thật lòng coi trọng Viễn Y Tình, lão ta chỉ muốn lợi dụng tài lực của phụ thân cô ta mà thôi.
Sau khi Hà Liệt bị giết, Tiểu Hắc cũng không biết tình hình của Viễn Y Tình thế nào. Mãi cho đến hôm nay mới hội ngộ, xem ra hiện tại cô ta cũng không thoải mái cho lắm. Mùa đông lạnh lẽo thế này lại phải làm nhiệm vụ hỗ trợ giao thông, công việc như thế nếu đem so với địa vị của một tiểu thư Viễn gia thì rất là không phù hợp. Cho dù có tham gia lực lượng cảnh sát thì một cô gái có hậu phương vững chắc cũng nên nhận một vị trí cao hơn, ngồi trong văn phòng ấm áp mới phải chứ.
- Việc của ta không liên quan đến ngươi.
Viễn Y Tình lạnh lùng nhìn Tiểu Hắc một cái rồi xoay người quay đi, tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Nhìn thấy thái độ của cô ta, Tiểu Hắc lại tỏ ra khá hứng thú tò mò, bèn mỉm cười nói:
- Y Tình tỷ tỷ, ngươi sao lại nỡ bỏ rơi một tiểu hài nhỏ bé đáng thương như ta. Ta cũng cần người giúp đỡ qua đường nha.
- .......
Viễn Y Tình xoay lại lườm Tiểu Hắc một cái, trong lòng không ngừng phỉ nhổ. Ngươi mà tiểu hài nhỏ bé đáng thương cái lông gì. Lần trước rõ ràng là một tên tiểu tử xảo trá, cuối cùng còn dẫn đến cái chết của sư phụ nàng. Tuy Viễn Y Tình không biết mình bị ai đánh ngất nhưng cô ta chắc chắn có liên quan đến Tiểu Hắc và Mộc gia. Một đứa trẻ có can đảm diễn kịch với cả cao thủ nội khí thì còn cần người dẫn qua đường sao? Thật là biết lừa người mà.
- Được rồi, không cần trêu chọc ta nữa, để ta dắt ngươi qua.
Viễn Y Tình khẽ thở dài, cũng không muốn để mọi người chú ý đến một cảnh sát viên lại cãi nhau với một đứa trẻ nên gật đầu đồng ý. Cô ta nắm lấy tay Tiểu Hắc, khuôn mặt vẫn không mang theo nét cười nào cả.
- Hì hì, Y Tình tỷ tỷ dịu dàng thế này là dễ thương nhất đấy. So với trước kia quả là khác xa nhau.
Cảm nhận được bàn tay Viễn Y Tình rất lạnh, Tiểu Hắc vẫn cười đùa ra vẻ không chú ý đến. Khi qua đến bên kia đường, nó nhìn bóng dáng cô độc của đối phương một thoáng rồi nhanh cất bước về phía quán đồ uống. Khoảng mười phút sau, trên tay mang theo hai ly sô cô la nóng, Tiểu Hắc liền quay trở lại ngã tư.
- Uống một tí đồ nóng chắc sẽ tốt hơn nhỉ?
Tiểu Hắc vui vẻ lẩm bẩm. Vốn nó có thể truyền một tí linh lực giúp cho Viễn Y Tình thoát khỏi cái lạnh nhưng làm vậy sẽ khiến cho cô ta phát hiện ra sự bất thường của nó. Trừ những người cực kỳ tin tưởng, ngoài ra Tiểu Hắc sẽ tuyệt không làm mấy chuyện ngu ngốc để tạo ra nguy cơ cho mình.
Từ xa, Tiểu Hắc bỗng thấy Viễn Y Tình vẫn còn tại chỗ cũ. Lúc này, trước mặt cô ta còn có hai gã thanh niên. Một tên Tiểu Hắc vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là Phương Chúng, đệ tử yêu quý của Hà Liệt, cũng là sư huynh của Viễn Y Tình trước đây.
- Có vẻ họ đang có mâu thuẫn gì thì phải?
Bằng vào thính lực hơn người, Tiểu Hắc loáng thoáng nghe được hai bên đang to tiếng với nhau. Nghĩ đến thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của vị Viễn tiểu thư kia, nó cảm thấy chắc chắn cô ta đã gặp không ít biến cố trong thời gian qua rồi.
Nếu vẫn là Viễn Y Tính ngang tàng trước kia, Tiểu Hắc sẽ ngoải mặt bỏ đi không một chút chần chừ. Cơ mà bây giờ người ta đã chuyển biến tích cực thì nó cũng không thể ngó lơ được. Dù sao cũng là người của tứ đại gia tộc, lại vừa dẫn Tiểu Hắc nó qua đường kia mà.
- Phương sư huynh, bây giờ ta đã trở về với gia tộc, môn chủ cũng đã đồng ý. Ngươi ở đây lại muốn gây khó dễ cho ta sao?
Liễu Y Tình nhìn Phương Chúng một cách đầy chán ghét. Trước kia nàng cảm thấy sư huynh của mình là một người hào hoa phong nhã, lại rất mực chiều chuộng mình. Hóa ra tất cả đều là giả tạo, họ Phương căn bản chỉ là cá mè một lứa với Hà Liệt, chỉ muốn trục lợi từ nàng ta chứ nào có tình cảm gì chân thành.
- Hắc hắc, sư muội nói như vậy là sai rồi. Dù gì chúng ta cũng từng là sư huynh muội cùng một sư phụ, không còn tình cũng còn nghĩa. Sư huynh ta thấy muội giữa trời đông giá rét cực khổ thế này liền thương tâm vô cùng, nên ta mới muốn giúp đỡ muội một phen.
Phương Chúng lời nói chính khí lẫm liệt, chỉ là kết hợp với khuôn mặt tỏ rõ sự đê tiện của y thì mọi thứ trở nên trái ngược.
- Ta không cần ngươi giúp gì cả, mau cút đi.
- Hừ, muội đừng muốn rượu mời không uống lại muốn rượu phạt nhé. Ngoan ngoãn đi theo ta bồi tiếp Châu công tử một chút, biết đâu muội sẽ nhận được chỗ tốt gấp trăm lần ở Viễn gia.
Cảm thấy nói ngon ngọt cũng chẳng có tác dụng gì, Phương Chúng liền thay đỗi ngữ khí sang đe dọa. Y càng làm thế, Viễn Y Tình càng cảm thấy phản cảm, nàng chỉ muốn tát vào mặt mình một cái, vì sao ngày xưa có mắt như mù lại tin tưởng tên sư huynh khốn nạn của mình.
- Ta nói lần cuối, nếu các ngươi không rời đi, ta sẽ gọi người đến. Đây là Huyền Kinh, không phải chỗ vô pháp vô thiên.
Lui lại vài bước, Viễn Y Tình mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn cứng cỏi đáp lại. Nàng biết sư huynh mình ngoài ba mươi lăm tuổi đã có tu vi hoàng cấp đỉnh, là một thiên tài của Thanh Hà Môn. Cho dù thật sự có người đến cũng khó lòng mà làm gì được gã ta cả. Đó là còn chưa nói đến tên Châu công tử từ nãy giờ vẫn đang dùng ánh mắt có tính xâm lược nhìn chằm chằm vào nàng. Với kiểu lấy lòng của họ Phương thì xem ra tên Châu công tử này không phải hạng tầm thường, nói không chừng tu vi còn cao hơn cả Phương Chúng.
- Được lắm, ta xem ai có thể đến giúp muội được.
Phương Chúng cười nhạt đểu giả rồi bước lên đưa tay định tóm lấy Viễn Y Tình. Với tu vi hoàng cấp, y muốn bắt giữ một cô gái có tu vi nhân cấp là chuyện cực kỳ dễ dàng. Còn chuyện cứu viện thì y vốn chẳng để trong lòng, trừ hoàng cấp cao thủ ra thì ai đủ sức ngăn cản được cơ chứ. Ở thủ đô này, nhiều nhất cũng chỉ có mấy tên đặc nhiệm có tu vi nhân cấp, vốn không đáng để gã lo lắng.
- Phương huynh, nhẹ tay một tý, ta không muốn nàng bị thương tổn.
Vị Châu công tử kia đột nhiên mở miệng, xem chừng là sợ Viễn Y Tình vô ý bị thương tích sẽ làm hỏng con mồi ngon của gã.
- Châu huynh yên tâm, ta ra tay thì ... á
Phương Chúng đột ngột bị một cục tuyết không biết từ đâu ném vào đầu liền khựng lại. Nhân cơ hội này, Viễn Y Tình vội vàng tránh thoát khỏi trảo thủ của y.
- Tiểu tử thối, lại là ngươi?
Lấy tay xoa xoa đầu của mình, Phương Chúng vừa nhìn thấy Tiểu Hắc, nộ hỏa lại tăng gấp bội. Trong lúc nóng giận y cũng quên mất tại sao chỉ một viên cầu tuyết nhỏ lại có thể làm cho một cao thủ nội khí cảm thấy đau như bị một cục sắt ném trúng.
- Xin chào, hình như ta nhớ ngươi tên là cái gì ... Phương Cẩu đúng không?
Tiểu Hắc cười nhạt, nó đã xuất hiện bên cạnh Viễn Y Tình. Một tay đưa ly sô cô la nóng cho cô ta, còn mắt thì nhìn về phía Phương Chúng buông lời chế giễu.
- Tao tên là Phương Chúng. Thằng ranh, mày muốn chết rồi. Lần trước mày mang lớn thoát được, tao xem hôm nay ai sẽ cứu được mày nữa.
Phương Chúng gầm lên. Tuy chính mắt y nhìn thấy sư phụ mình bị Tàng Bào giết hại nhưng Tiểu Hắc lại chính là nguồn cơn. Không phải vì Tiểu Hắc tự đem mấy gốc Dạ Lan Thảo tới thì há những kẻ kia lại đánh chủ ý với Hà Liệt.
- Chết? Đây là địa bàn của Thanh Hà Môn từ khi nào vậy? Nói cho ngươi biết, cao thủ Mộc gia ở gần đây, chỉ cần ngươi dám ra tay thì họ sẽ không ngồi yên cho ngươi tung hoành đâu.
Tiểu Hắc trưng ra biểu cảm như là nghe một câu chuyện cười chứ không phải lời uy hiếp. Ngược lại nó còn phản kích khiến cho Phương Chúng phải khựng người, đôi lông mày cau lại. Mộc gia hiện tại đang rất nổi danh, đặc biệt là Mộc Bình, được xem như thiên tài tuyệt thế, chưa đến hai mươi lăm tuổi đã tu vi hoàng cấp, lại còn kiếm đạo vô cùng lợi hại. Nếu thật sự Mộc Bình đang ở gần đây thì y sẽ khó lòng mà đắc thủ được.
- Hừ, Phương huynh, ngươi quá nhát gan rồi. Nếu thật sự có trợ thủ thì bọn họ đã sớm ra tay rồi, không đến lượt tên nhãi này ở đây hăm dọa chúng ta đâu.
Tên Châu công tử kia lại lên tiếng. Lịch thiệp và trí tuệ của gã xem chừng không kém, vừa nghe đã phán đoán ra được chiêu trò của Tiểu Hắc.
Thấy không thể dọa lui đối phương được, Tiểu Hắc đôi mắt khẽ đảo, miệng chợt chu lên hô to:
- Sư huynh, ngươi cuối cùng đến rồi. Hai tên này đang ăn hiếp đệ kìa.
Nghe tiếng hô của Tiểu Hắc, Phương Chúng và Châu công tử tái mặt vội xoay người về phía sau. Ngay lúc này, Tiểu Hắc vội tóm lấy tay Viễn Y Tình kéo cô ta chạy theo mình, vội nói:
- Mau chạy lẹ lên, để bọn họ bắt được là toi đấy.