Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 161: Tương Hoàn hiệu trung.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Không biết đã trải qua bao lâu, "tử vong" bao nhiêu mạng. Tiểu Hắc lúc này vẫn đang chiến đâu trong không gian tối tăm kia, điểm khác biệt duy nhất là nó không còn bị kẻ địch áp chế nữa mà tỏ ra khá bình tĩnh thong dong. Trong đầu của nó còn đang suy tính thử nghiệm nhiều phương pháp phối hợp khác nhau để thử nghiệm.

Có lẽ từ cổ chí kim, chưa từng có một tu tiên giả nào lại rèn luyện kỹ năng chiến đấu với phàm nhân đến độ lô hỏa thuần thanh, còn là dạng nắm rõ đến từng chi tiết nữa chứ.

Đáng tiếc là tên địa cấp trong không gian này chiêu số và phong cách đều giống với Đới Hoan, không có gì đổi mới. Do đó, Tiểu Hắc muốn thử sức với những cao thủ địa cấp có phong cách khác nhau là điều không thể.

Có điều như thế cũng không phải vấn đề gì quá lớn, địa cấp cường giả của Thiên Huyết Môn thích chiến đấu trực diện và không lùi bước. Đây chính là đối thủ tập luyện tốt nhất, còn mấy thể loại đánh lén hay sợ chết thì Tiểu Hắc không hề e ngại.

Chơi mãi cũng chán, Tiểu Hắc cuối cùng cũng kết liễu tên địa cấp kia bằng một đòn pháp thuật liên hoàn. Dù sao thì đối phương cũng đã bồi luyện cho hắn không biết bao nhiêu lâu, thế nên cũng nên cảm tạ hắn ta bằng một đòn kết thúc thật hoành tráng nha.

Ngay khi trận chiến vừa kết thúc, không gian không chút ánh sáng lại bắt đầu tan vỡ ra. Tiểu Hắc chỉ thấy cả người mình chìm vào hôn mê trong phút chốc. Đến khi nó tỉnh lại thì đã trở lại bên trong mật thất của Vạn Kim thương hội rồi.

- Hôi quá, lần nào dịch cân tẩy tủy cũng phải tắm rửa một trận.

Bịt mũi lại, Tiểu Hắc liền chạy ngay vào phòng tắm để rửa sạch hết thứ dơ bẩn đang bám trên người. Một lần tắm rừa này kéo dài suốt nửa giờ đồng hồ, đến khi xác định không còn mùi hôi nữa thì Tiểu Hắc mới hài lòng bước ra.

Ngắm nhìn mình trong gương, dáng vẻ của Tiểu Hắc cũng không có thay đổi gì nhiều cả, vết thương chí mạng kia vậy mà cũng đã lành lại không còn lưu lại vết sẹo nào cả. Thứ cải biến đáng chú ý có lẽ chính là khí chất a.

Cái gì là tu tiên giả?

Không phải là những kẻ đang từng bước lột xác thoát khỏi phàm thế hay sao?

Khí chất của một người tu tiên đều có linh vị bao quanh, cho dù chỉ là Luyện Khí kỳ thì cũng đã chênh lệch rất nhiều so với phàm phu tục tử. Đó không phải là cái ôn như của các soái ca, là cái khí thế bá đạo của tổng tài hay chói sáng của các minh tinh. Mà khí chất của một tu tiên giả vô cùng vi diệu, khiến cho người đối diện có một cảm giác tôn kính, yêu thích, ngưỡng vọng không thể diễn tả bằng lời được.

Tiếp theo phải nói đến thực lực sau khi đột phá, Tiểu Hắc cảm giác với tu vi hiện tại nếu phải giao đấu với gã địa cấp trong không gia tối tăm kia lần nữa thì nó sẽ dễ dàng đánh gục đối phương gấp bội. Vượt lên một tiểu tu vi đồng nghĩa với linh lực thi triển mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, dồi dào hơn. Mà pháp thuật càng mạnh thì người thường làm sao chống đỡ được?

Đổi lại là trước đây, Tiểu Hắc có đột phá đến tầng ba Luyện Khí kỳ cũng chỉ miễn cưỡng đủ để đối phó với Huyền cấp cao thủ mà thôi. Nào có được bản lĩnh như bây giờ, thừa sức mần thịt địa cấp cường giả, mà còn là loại đủ sức áp đảo mà đánh chứ không phải đồng quy vu tận nha.

- Tương Hòan

Tiểu Hắc sau khi thu dọn đan dược và những thứ cần thiết lại rồi cất tiếng gọi Tương Hoàn. Theo như phân phó của nó, họ Tương vẫn một mực canh gác phía ngoài, nếu có động tĩnh gì sẽ thông báo ngay cho nó. Có thể thấy được độ tín nhiệm của Tiểu Hắc cho Tương Hoàn là không nhỏ.

- Công tử, người có mệnh lệnh gì phân phó.

Tương Hoàn vừa bước vào liền thi lễ, hắn ta chỉ khẽ quan sát Tiểu Hắc thoáng qua trong phút chốc.

Thần thái tươi tỉnh, không giống người đã trọng thương mới khỏi. Trực giác của Tương Hoàn còn cảm thấy Tiểu Hắc có vẻ như đáng sợ hơn trước kia không ít. Nếu vài ngày trước vị chủ nhân của hắn chỉ là một con suối nhỏ thì giờ đây Tiểu Hắc lại giống như một con sông ẩn mình, độ sâu khiến cho người ta khó mà phán đoán được.

- Ngươi đi thông tri gọi sư huynh ta đến có việc gấp.

- Vâng

Sau khi nhận lệnh, Tương Hoàn lập tức rời đi ngay. Lúc xoay người, hắn ta rõ ràng nhìn thấy Tiểu Hắc đang mỉm cười thâm ý nhìn mình. Nụ cười và ánh mắt đó cứ như có thể xuyên thấu được suy nghĩ của hắn khiến cho Tương Hoàn chợt đổ mồ hôi lạnh.

- Sư đệ, ngươi trốn đi chơi cũng thật lâu nha.

Từ lúc bị trọng thương tỉnh lại đến luyện đan, Tiểu Hắc hầu như không tiếp xúc với người của mình, trừ Tương Hoàn ra. Cho nên khi vừa nhìn thấy sư đệ của mình, Mộc Bình liền lộ ra nét mừng rỡ, còn thân mật gõ gõ lên đầu Tiểu Hắc mấy cái. Kiểm tra một phen rõ ràng thấy Tiểu Hắc vẫn bình thường khỏe mạnh thì anh ta mới thở phào một hơi trong lòng.

- Hắc hắc, đệ đây chính là có bất ngờ cho sư huynh, ngươi mau ngồi xuống.

Cảm nhận được sự ấm áp của Mộc Bình, Tiểu Hắc cũng kháu khỉnh đáp lại. Với ngoại nhân, cả hai đều tỏ ra lạnh nhạt, sát phạt quyết đoán. Còn với nhau, họ lại chẳng khác nào huynh dệ ruột thịt, không một chút nghi kỵ, càng là lấy chân tình thật tâm đối đãi.

Đã quá quen với việc phục dụng đan dược từ Tiểu Hắc trên danh nghĩa của vị sư phụ thần bí, Mộc Bình cứ an nhiên làm theo. Vì lần này là độc đan, cho nên Tiểu Hắc phải làm nhiều thao tác hơn trong quá trình hỗ trợ. Cũng may là nó đã đạt đến Luyện Khí tầng ba nên mọi chuyện đều không xảy ra sai sót nào cả.

Kết quả sau một canh giờ hấp thu dược lực và đả thông kinh mạch thì từ trong người Mộc Bình phát ra một luồng khí thế kinh người. Vượt qua một đại cảnh giới, chính thức bước từ hoàng cấp sang huyền cấp. Cả nội khí không chỉ thay đổi về lượng mà còn biến hóa nghiêng trời về chất.

- Đây mới thực sự là lực lượng của huyền cấp cao thủ sao?

Cảm nhận sức mạnh dồi dào đang cuồn cuộn trong cơ thể, Mộc Bình điềm tĩnh nhắm mắt từ từ cảm nhận. Cả người anh ta giống như một thanh bảo kiếm sau khi qua tẩy luyện, càng sắc bén, lại càng trầm lắng hơn.

Kiếm tu, có người truy cầu cả đời cũng chỉ dừng lại ở huyền cấp giống như Trương Bất Phàm hay Loan Phụng. Ấy thế mà một thiếu niên chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi lại có thể đạt được tu vi huyền cấp lẫn kiếm pháp thượng thừa.

Nếu mọi người biết được Mộc Bình chưa đến một năm trước vẫn chỉ là một người ngay cả nhân cấp còn chưa đạt đến thì sẽ có suy nghĩ gì nữa.

- Sư đệ, thật sự cảm tạ ngươi.

Mộc Bình mỉm cười xoa đầu Tiểu Hắc, những gì anh ta có được hôm nay, định mệnh đã thay đổi từ khi gặp được vị sư đệ này.

- Hì hì, sư huynh, ngươi và ta cũng không cần nói mấy lời sến súa đó a.

Tiểu Hắc cũng mỉm cười, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ phải một mình bước trên tu tiên lộ như một con sói đơn độc. Vì thế Tiểu Hắc đã thầm tự thề thốt trong tâm khảm rằng nó nhất định phải giúp sư huynh mình đạt đến một độ cao mà không ai có thể tổn hại được anh ta nữa.

Đúng vậy...Rồng có vảy ngược, con người ai cũng có một điểm yếu không thể động vào.

Với Tiểu Hắc, Mộc Bình là vảy ngược của nó. Cho dù Yên quốc có thất thủ, Mộc gia không thể giữ được thì nó vẫn phải bảo hộ sư huynh của mình an toàn. Đó chính là chấp niệm của một người, chấp niệm khiến con người ta dù phải đánh đổi cũng phải hoàn thành cho bằng được.

Trò chuyện thêm thời gian một chum trà, Mộc Bình liền trở về phòng của mình. Anh ta đã đủ điều kiện để tu luyện tầng thứ hai của Vô Danh Kiếm khuyết: Kiếm khí nên cần phải nghiên cứu và tập luyện để sớm nắm giữ được tuyệt kỹ này.

Theo tính toán của Tiểu Hắc, Dạ Độc Đan có thể giúp tu vi cao thủ nội khí đột phá đến Huyền Cấp trung kỳ. Thế nhưng mỗi một lần đột phá cần phải cũng cố căn cơ lẫn võ học, không thể nào nóng vội được. Do đó nó đã đưa ra một số kiến giải về Kiếm Khí để Mộc Bình theo đó mà tu luyện. Đến khi nội khí được rèn giũa một thời gian lại tăng cấp đến huyền cấp trung kỳ sẽ thuận thế như trăm sông về biển, tuyệt đối là trăm lợi không có một hại nào.

- Tiếp theo đến lượt ngươi.

Ra hiệu cho Tương Hoàn ngồi vào vị trí, Tiểu Hắc hai tay cầm lấy bộ kim châm bắt đầu thao tác. Một lần lại tốn thêm hơn một canh giờ, đến khi xong xuôi thì lại một cao thủ huyền cấp nữa được tạo ra.

Với cái tốc độ này nếu mấy tông môn nội khí mà biết được chắc phải khóc thét. Bọn họ tốn hao tài nguyên mấy chục năm mới đào tạo ra được một huyền cấp cao thủ. Thế mà với Tiểu Hắc lại đơn giản như tập thể dục, đơn giản đến mức người trong cuộc cũng cảm thấy bất khả tư nghị a.

- Ta...ta..vậy mà có ngày thật sự đột phá đến huyền cấp cao thủ. Đội ơn công tử đã ban ân, Tương Hoàn nguyện cả đời vì công tử ra sức khuyển mã

Dù tâm cơ có gian xảo mấy thì lúc này Tương Hoàn cũng không thể bình tĩnh nổi được nữa. Nhìn Mộc Bình đột phá là một việc, chính bản thân trải nghiệm còn rung động đến trăm lần nha.

Không phải Tương Hoàn hắn vô dụng mà căn bản là không có tài nguyên lẫn công pháp võ học lợi hại. Không ngờ giữa đường nhặt được một tiểu chủ nhân, kết quả vừa được chỉ dẫn cho công pháp và võ học cao thâm hơn lại còn tăng tiến tu vi như đi tên lửa. Cái này là hương khói của mộ phần tổ tiên hiển linh rồi a, Tương gia gặp quý nhân, đại phúc phận a.

Không còn một tia bất mãn nào nữa, Tương Hoàn thậm chí còn tự phát thệ sẽ trung thành với Tiểu Hắc đến cùng, càng ra sức biểu hiện để được sự công nhận và trọng dụng của vị tiểu chủ nhân của mình.

- Được rồi, mau gọi Trương trưởng môn và Loan trưởng lão đến đây.

- Vâng...

Giọng nói của Tương Hoàn khẽ hơi run rẩy. Đừng nhìn Tiểu Hắc có vẻ tùy tiện, hắn biết việc hỗ trợ ai tăng cấp cũng biểu thị vị trí của người đó trong lòng vị chủ tử.

Đại nhân vật thì nhìn vào bố cục, còn hạ nhân lại nhìn vào tiểu tiết.

Ân sủng cao thấp có thể khiến cho kẻ dưới cảm nhận hết sức rõ ràng. Một kẻ lãnh đạo vô tâm thì sẽ không thể hiệu triệu, càng không nói đến vây cánh sẽ trung thành ủng hộ mình.

Chẳng mấy chốc Trương Loan hai người cũng đã đến. Lại tốn thời gian thêm hơn hai canh giờ, hai người dưới hỗ trợ của Tiểu Hắc lẫn đan dược đã thành công bước vào huyền cấp trung kỳ. Vốn dĩ cả hai đã có tích lũy sâu dày cho nên việc đột phá chỉ là vượt qua một cái cửa khẩu. Chẳng những thế tu vi họ còn tăng thêm một đoạn, nếu có đủ đan dược thì tương lai có thể trùng kích hậu kỳ cũng không có gì lạ.

- Đa tạ đại ân đức của Tiểu Hắc công tử, cậu chẳng những là ân nhân của Mạc Kiếm Môn, lại còn giúp hai lão già này thoát khỏi bình cảnh biết bao năm nay.

Trương Bất Phàm lệ nóng oanh tràn xúc động nói, lão ta là kiếm si, cả đời tập trung vào kiếm thuật, tu vi bị đình trệ. Không ngờ, có ngày ông ta cũng đã thoát khỏi nổi khổ tâm dày vò mình rất lâu.

- Không cần cảm tạ. Đều là người cùng một phe cả.

Tiểu Hắc tỏ ra có chút uể oải đáp, sau đó mọi người đều về phòng nghỉ ngơi củng cố cảnh giới. Có những thứ không cần quá nhiều lời, ơn nghĩa thì phải dùng hành động báo đáp. Với người học võ, họ lại càng không thích động khẩu a.

- Bụng cũng hơi đói rồi

Liên tục gần nửa ngày vận động không ngừng nghỉ, Tiểu Hắc cảm thấy đói cồn cào. Nó lập tức đi thay một bộ đồ áo khoác màu đen, rồi suy nghĩ vài giây sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Khoảng nửa canh giờ sau, tại khu bán đồ đêm sầm uất của Mộc Oa Nhĩ, Tiểu Hắc đang ngồi trong một quán ăn bình dân với một bàn đầy thức ăn. Ngồi đối diện nó là một thanh niên tri thức đeo kính, hắn chính là Thiệu la, kẻ chuyên đi bán tình báo.

- Ngươi biết gì không? Nghe nói tại trao đổi hội đã xảy ra sự cố. Tuy chính quyền và các lực lượng đặc biệt của Liêu quốc đã cố gắng phong tỏa nhưng ta vẫn lấy được thông tin trọng yếu.