Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 168: Một chọi ba.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Đúng, là ta, các ngươi không phải truy nã ta rất dọa người sao? Bây giờ ta đang đứng ở đây, các người có giỏi thì bắt ta xem nào?

Tiểu Hắc nở một nụ cười lạnh thấu xương. Đám người Đại Hoàng Tông này chính là lũ miệng lưỡi thì bồ tát mà toàn thực hiện những hành vi tán tận lương tâm, không bằng cầm thú. Điển hình nhất là song ma lão quỷ, xú danh đã vang dội khắp giang hồ.

- Haha, tiểu tử, có phải ngươi không biết chữ chết viết thế nào đúng không? Lão phu sống đến chừng này tuổi cũng chưa thấy kẻ nào to gan như ngươi.

Tăng Chấn Thiên cùng đám người Đại Hoàng Tông cười to. Bọn họ xưa nay đều làm việc ngang tàng đã thành thói, chỉ e sợ mấy đại thế lực mà thôi.

- Chữ chết ta đương nhiên biết nhưng người phải nằm lại hôm nay chính là các ngươi không phải ta, lão già thối tha.

Tiểu Hắc lắc đầu, linh lực âm thầm vận chuyển. Phía địch có đến ba địa cấp, nó không có ý khinh thị chút nào, phải biết rằng chiến đấu với ba địa cấp cùng một lúc hoàn toàn khác biệt với đánh tay đôi một chọi một. Chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhất là khi đối đầu với đội ngũ phối hợp nhuần nhuyễn với nhau.

- Tốt, tốt, tốt... Các ngươi mau bắt tiểu tử này lại cho ta. Ta muốn cắt lưỡi của nó trước rồi từ từ hạnh hạ sau.

Tăng Chấn Thiên tức giận nói liên tục ba chữ tốt rồi phất tay cho đám đệ tử xông lên. Thấy vậy, khóe miệng Tiểu Hắc nhếch lên, nó lập tức lấy cây cờ trong người ra niệm pháp chú. Chỉ trong phút chốc cả người nó liền biến mất, đám đệ tử xông lên như bị thôi miên liền chạy vào màn sương rồi cũng không thấy bóng dáng nữa.

- Cẩn thận, trận pháp này tương đối quỷ dị.

Gã Bàng Vận mặc áo đen nhíu mày lên tiếng. Vốn bọn chúng cho rằng tiến vào biệt viện ban đêm sẽ dễ dàng hành sự, ít gây chú ý cho đám thám tử các tông phái khác. Không ngờ bên trong lại chứa đựng một cái trận pháp, đi vào trận pháp vào đêm tối chẳng khác nào đưa thân vào lửa hay sao? Đúng thật là xui xẻo mà.

- Bàng môn tả đạo, trận pháp này cũng chỉ có khả năng vây khốn, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là có thể phá trận. Không nên tách ra, tập trung lại cho ta.

Là một kẻ lõi đời, Tăng Chấn Thiên không dại gì tách ra để bị vây công. Dù sao thì địa cấp cao thủ cũng không phải là siêu nhân, nếu rơi vào ổ phục kích của đại quân thì không chết cũng bị lột miếng da.

- Trung đẳng môn phái, để lão phu đến lĩnh giáo cao chiêu.

Trương Bất Phàm mang theo một lá cờ cười to chọn một tên đệ tử đang bị trận pháp tách ra xông đến. Mộc Bình, Loan phụng, Tương Hoàn và Ngô Chí cũng lần lượt lựa chọn đối tượng của mình. Một loạt trận chém giết ác liệt liền diễn ra, khác với những đối thủ trước chỉ muốn đánh một trận để rèn luyện giao lưu. Đám người Đại Hoàng Tông này có thù với Tiểu Hắc, lại có ác danh nên tất nhiên sẽ được đối đãi "đặc biệt".

Còn lại ba tên địa cấp và vài tên huyền cấp đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, bọn chúng đều đã rút vũ khí ra, nội khí bùng nổ khiến cho gió bụi thổi bay cả lên.

- Cẩn thận, kẻ địch đánh lén

Một tên huyền cấp có phần tự tin bất chợt bị tập kích, hắn ta chỉ kịp né người sang thì cánh tay cầm đao đã bị cắt lìa. Tiếp theo một loạt ám khí như u linh như từ hư không xuất thế đâm xuyên cơ thể hắn ta như tổ ong. Một huyền cấp cao thủ cứ thế tử trận đương trường, tốc độ nhanh đến mức mấy tên huyền cấp đứng gần lẫn ba gã địa cấp không kịp ứng cứu.

Ngay sau đó, lại một tên khác bỏ mạng, thời điểm và góc độ ra tay đều vô cùng chuẩn xác. Nếu những vương bài sát thủ hàng đầu thế giới nhìn thấy chắc chắn sẽ mời Tiểu Hắc về thuyết giảng cùng thị phạm. Tay nghề đáng sợ đến cỡ này đúng là chấn động quần hùng, thiên hạ phải lau mắt nhìn.

- Khốn kiếp, tiểu tử đánh lén hèn hạ

Nhìn thấy đệ tử môn phái mình từng người một bị chém giết trước mặt, Tăng Chấn Thiên chỉ đành bất lực chửi tục. Có trận pháp che giấu, lại không ngừng biến chiêu đủ kiểu, Tiểu Hắc liên tiếp tiêu diệt đám huyền cấp mà ba tên địa cấp không cách nào ngăn cản được.

Đây chính là chiến thuật của Tiểu Hắc, thời gian của trận pháp sẽ giảm dần theo thời gian. Do đó cần phải nhanh chóng giải quyết đám huyền cấp, vừa triệt tiêu sức mạnh tổng hợp của kẻ địch lại vừa đánh tâm lý khiến cho mấy tên địa cấp tức điên lên, không thể giữ bình tĩnh.

- Không ngờ trong bọn chúng lại có trận pháp sư, phải tìm cách phá trận. Nếu càng ở lâu thì chúng ta sẽ càng gặp khó khăn.

Tên áo đen sắc mặt vô cùng khó coi, hắn ta không phải người của Đại Hoàng Tông, không muốn sa lầy vào nguy hiểm cùng với đối phương.

- Không cần phải quá lo lắng, ngoại trừ tác dụng đánh lừa thị giác để giữ chân chúng ta thì trận pháp này chẳng có gì đáng sợ cả. Ta đã làm ký hiệu trên đường đi, chỉ cần tốn chút thời gian liền có thể thoát ra.

Lão già địa cấp còn lại có vẻ mưu trí nói. Lão ta từ đầu đến giờ vẫn âm thầm để lại ký hiệu, rõ ràng trí tuệ của lão hơn xa Tăng Chấn Thiên cùng tên áo đen đang bối rối kia.

- Haha, tốt lắm, một khi trở ra được lão phu sẽ huy động lực lượng tông môn để truy sát tiểu tử kia đến cùng. Đại Hoàng Tông là thế lực mà kẻ khác dám đụng vào ư?

Vẫn còn trang bức cho được?

Tiểu Hắc lại chém giết xong một tên huyền cấp, linh lực tổn hao không nhiều lắm. Trong không gian không ánh sáng kia, nó chẳng những nâng cao kỹ năng chiến đấu đến đỉnh cao, mà còn có thể triệt để tiết kiệm linh lực. Tuy không đến mức có thể không lãng phí tí nào nhưng đã tiến bộ hơn xưa vô số lần rồi.

Vấn đề cạn kiệt linh lực để bị đối thủ tận dụng đánh trả chính là nhược điểm của Tiểu Hắc cũng như của bất kỳ tu tiên giả nào. Nắm giữ được bản lĩnh tính toán linh lực chính xác chính là chìa khóa cho chiến thắng trong các trận chiến.

- Ồ, ngộ tính của sư huynh quả không tệ. Hắc hắc, vậy ta có thể tiết kiệm chút sức lực rồi.

Tiểu Hắc có khả năng nhất tâm đa dụng, nó vẫn quan sát tình huống của đồng đội phe mình. Ngoài ý muốn của nó, Mộc Bình lại nhanh chóng đánh bại mấy tên huyền cấp, kiếm khí đã bước đầu hình thành. Nếu không có tư chất kiếm đạo thì không thể nào tu luyện ra kiếm khí nhanh đến thế được.

Mộc Bình vừa xông tới, đám huyền cấp liền mừng rỡ. Ít nhất bọn chúng cũng tìm ra đối thủ để trút nộ khí, đánh nhau với một kẻ không thấy được cả cái bóng như Tiểu Hắc vô cùng bất lực a.

- Mộc tiểu tử, lão phu đến giúp ngươi một tay.

Trương Bất Phàm tung ra một kiếm chiêu hiểm hóc kết liễu đối thủ của mình cũng vội vàng chạy tới hỗ trợ. Tiếp theo là Ngô Chí, Loan Phụng và Tương Hoàn, bốn người đang đánh tận hứng, càng đánh càng hăng.

- Một lũ ngốc không tự lượng sức, để lão phu tiễn các ngươi một đoạn.

Nhìn thấy đám người kia áp đảo đệ tử tông môn mình thì Tăng Chấn Thiên như bị tăng huyết áp, giận dữ định ra tay thì một tiếng cười to mang hơi thở nguy hiểm vang lên:

- Lão ác tặc, đối thủ của mấy tên địa cấp các ngươi là ta haha. Bây giờ tiểu ca đây sẽ chơi đùa cùng các ngươi.

- Cẩn thận, bảo hộ hai tên hoàng cấp đệ tử của chúng ta.

Tăng Chấn Thiên cầm thanh đao xông lên, lão hướng tên trưởng lão địa cấp còn lại và gã áo đen dặn dò. Mục tiêu của bọn họ là giúp cho hai tên hoàng cấp kia đột phá, cả hai đều là hạt giống tốt, võ kỹ nằm trong nhóm lợi hai nhất của hoàng cấp. Việc bây giờ chỉ cần tăng cường tu vi là được.

Hầu như tất cả các cách tăng cường tu vi đều có hậu hoạn, dĩ nhiên là không tính đan dược của Tiểu Hắc. Chỉ vì Bách Gia Kiêu Tử lần này diễn ra có phần thưởng quá hấp dẫn nên không ít thế lực định dùng phương pháp ép chín. Cho dù tương lai của mấy đệ tủ kia có bị tổn hại cũng không thành vấn đề, lợi ích của phần thưởng nếu thành công sẽ khiến môn phái đạt được nhiều hơn.

Tự tin là chuyện tốt nhưng phải xem mình đối đầu với ai và có vốn luyến để tự tin không. Tăng Chấn Thiên chính là hình mẫu lý tưởng cho những kẻ không biết chữ chết viết thế nào.

Đối với đá mài dao, Tiểu Hắc sẽ từ từ rèn luyện. Còn với kẻ thù, Tiểu Hắc không chút nhượng bộ, chỉ có một mục tiêu, đó là phải hạ sát đối thủ nhanh nhất, ổn thỏa nhất.

- Lão Tăng, mau lùi lại. Lão Quý, chúng ta cùng lên đi. Tiểu tử này là cao thủ, lão Tăng không phải là đối thủ của nó.

Chỉ mới giao thủ vài chiêu, gã áo đen Bàng Vận đã sợ hãi hét lên. Tên trưởng lão còn lại cũng tái mặt đi, bọn họ không nghĩ rằng một địa cấp cao thủ lại bị một đứa trẻ áp đảo dữ dội ngay từ đầu đến thế.

Đáng sợ hơn là chiêu số của tiểu tử kia vô cùng quỷ dị, không giống như người trong Chân Võ Môn thường sử dụng.

- Lấy ba đánh một sao? Tốt lắm, cùng lên đi.

Tiểu Hắc không hề nao núng, hai tay đánh ra một quả cầu lửa. Đồng thời cùng lúc liền lui lại, hai tay bắt pháp cực nhanh. Tốc độ thi triển thuật pháp của nó càng ngày càng thành thục, pháp thuật sơ cấp đều không cần quá nhiều thời gian.

- Mộc Đằng biến

Hô to một cái, một loạt dây leo từ dưới đất bất ngờ mọc lên khiến cho ba gã cường giả địa cấp giật mình.

- Lại còn có cả cảm loại cạm bẫy kiểu này, tiểu tử vô sỉ.

Bàng Vận khinh công cao hơn hai người còn lại mà vẫn chật vật tránh né, gã không ngừng chửi rủa.

Con bà nó, tại sao loại dây leo này biết di chuyển, còn biết rượt đuổi nữa? Công nghệ sinh học đã tiến bộ đến mức này rồi à? Hay là gã ta quá lạc hậu.

Xem ra nếu thoát khỏi đây cần phải tìm hiểu để trồng một loạt dây leo ở đại môn của Đại Hoàng Tông mới được.

Tiếp theo, cả ba tên đại cấp lại một phen khóc thét khi Tiểu Hắc tiếp tục sử dụng thổ pháp thuật kết hợp với mộc hệ pháp thuật và phong hệ pháp thuật. Bọn chúng cả đời lịch lãm cũng chưa từng thấy những màn biến hóa tầng tầng lớp lớp phối hợp kỳ diệu đến thế.

- Quá khủng khiếp, đối phương ngoài trận pháp sư còn có cả cao thủ về bẫy rập cơ quan nữa.

Bàng Vận đã lâm vào thối ý, gã không có thù oán gì với Tiểu Hắc, nếu táng thân ở đây thì thật quá oan uổng.

Kể ra thì dài dòng, song trận chiến lại diễn biến cực kỳ nhanh. Tiểu Hắc dựa vào kinh nghiệm đã tính toàn mọi góc độ để dùng pháp thuật trấn áp không cho ba tên địa cấp có cô hội phản công hoặc chạy trốn nào cả.

Giết gà cũng phải dùng dao mổ trâu, càng không nói đến đây lại là ba tên địa cấp hàng thật giá thật. Từ đầu bọn chúng lựa chọn nửa đêm viếng thăm đã mất đi thiên thời, rơi vào trận pháp thì chẳng có địa lợi. Đã thế lại còn khinh địch, không đồng lòng xông lên, bị động chống trả, tâm lí bị đả kích, thua luôn cả nhân hòa.

Không có thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì đánh thắng bằng niềm tin sao?

Nếu chiến đấu ở một nơi khác có thể Tiểu Hắc vẫn chiến thắng nhưng chưa chắc có thể chém giết cả ba tên địa cấp dễ dàng. Thậm chí có thể để bọn chúng chạy thoát.

Còn hiện tại, với tính toán và bố cục kín kẽ của mình, Tiểu Hắc có lý nào lại thất bại?

- Ngươi...Người của Đại Hoàng Tông sẽ ...trả ...thù... cho chúng ta.

Tăng Chấn Thiên cười lên chua xót trước khi gục xuống. Trên người lão đã bị vô số vết thương, tay chân cũng không còn lành lặn bởi dây leo nhọn và phong nhậm chém phải.

Tên trưởng lão còn lại thì bị trúng thổ pháp thuật té vào hố sâu, hiện tại đã bị chôn sâu dưới mấy tấc đất, muốn sống cũng khó khăn.

Chỉ còn mỗi Bàng Vận mang theo thương thế đang sợ hãi cùng cực gào khóc:

- Xin hãy tha cho ta, lão phu với đám người Đại Hoàng Tông chỉ là quan hệ giao dịch đơn thuần, không phải thân thiết gì cả. Ta không biết bọn chúng và các hạ có xích mích gì nhưng ta là vô tội. Ta chính là trưởng lão của Âm Dã Môn, một trong thập đại tông môn của Triệu quốc. Chỉ cần người cho ta một con đường sống, Bàng Vận ta nhất định sẽ hồi báo.