Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 62: Vạn Kim đấu giá hội.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Ý trời luôn trêu người, tính toán vốn kín kẽ của Hà Liệt lại bị đám đệ tử đầu đất của mình phá hoại. Khi bọn họ còn đang huynh huynh muội muội, mật ngọt đắm tình thì Tiểu Hắc cách đó không xa lại thầm cười to trong bụng như nhặt được bảo vật.

“Người ta thường nói người tốt tất có trời cao hậu đãi mà haha”

Trong tình huống các cao thủ của Ngũ Hợp Phái khát bảo vật như cá cần nước thì đấu giá hội kỳ này sẽ là một hồi tranh đoạt không chút nương tình. Đứng trước lợi ích, cái gì liên minh, cái gì tình nghĩa giang hồ, tất cả đều là vô nghĩa. Đặc biệt những kẻ tâm địa rắn độc như Hà Liệt của Thanh Hà Môn hoặc Tàng Bào của Hổ Lưu Phái sẽ không chừa thủ đoạn nào để giành lấy chiến thắng.

“Nếu như có thể khiến cho ba môn phái còn lại trong đấu giá hội xung đột với bọn người Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái thì không gì tốt hơn. Một khi ngọn lửa đã nhen nhóm, ta chỉ cần cho thêm chút dầu hòa vào thì… hắc hắc”

Hung ác thầm nghĩ đến âm mưu của mình, Tiểu Hắc hai mắt chuyển động đầy gian xảo. Cuối cùng, nó cũng không tìm thấy thông tin nào đáng giá từ ba tên đệ tử của Hà Liệt nữa nên đành lặng lẽ rời khỏi không để lại chút dấu vết nào.

Mặt trời đã gần lên cao, hàng người xếp trước cổng vào tòa nhà thương mại Vạn Kim không đông lắm. Một phần là do không phải ai cũng có thể tự do tham gia đấu giá hội mà muốn vào cổng thì cần phải trả phí. Mà mức phí này lại không hề thấp, đối với thường dân bình thường không dễ gì bỏ ra được.

Có một lối đi dành cho khách loại vip, Tiểu Hắc vốn không có ý định lựa chọn lối này mà ngoan ngoãn xếp hàng như bao người khác. Thứ nhất, nhìn cái lối đi không một bóng người kia, nếu nó tiến vào chắc chắn sẽ gây chú ý không nhỏ. Với một người điệu thấp, không thích trở thành tâm điểm cho vạn chúng chú mục như nó thì dĩ nhiên là không lựa chọn rồi.

Tiếp nữa, ai mà biết được cái danh tiếng của Mộc gia có được xếp vào hàng ngũ khách hàng Vip hay không cơ chứ. Cứ theo như phong cách nghèo rớt mồng tơi của Mộc lão gia chủ, Tiểu Hắc cảm thấy tốt nhất là thôi đi. Đôi khi mặt mũi cũng nên giữ gìn, một khi bị từ chối thì cái gì danh khí tích lũy sẽ không cánh mà bay mất.

- Chỗ ngồi khán đài giá một trăm nghìn, phòng riêng loại phổ thông giá năm trăm nghìn, phòng loại cao cấp là hai triệu. Ngoài ra còn có phòng siêu cấp, loại này cần phải chứng nhận thân phận đặc thù mới được.

Một tên lính gác cổng tỏ ra lịch sự kiên nhẫn giải thích với Tiểu Hắc. Cái bảng giá này thật sự cao đến dọa người, chỉ ghế phổ thông thôi mà giá đã bằng tiền lương của một người bình người tích lũy trong bao nhiêu năm trời.

Thử tính toán xem, mười khách phổ thông họ có thể thu về một triệu, trăm khách là mười triệu, vậy ngàn khách là cả một trăm triệu. Đó là chưa tính mấy tay đại gia chịu chi ở các loại phòng giá trị cao hơn.

Thầm than Vạn Kim thương hội đúng là biết kiếm tiền, Tiểu Hắc tính toán nếu sau này có khả năng nó cũng sẽ mở một cái đấu giá hội để hốt bạc. Nên lấy tên gì đây nhỉ? Tiểu Hắc đấu giá hội? Nghe không oai lắm, hay là Hắc Gia đấu giá hội?

Sau vài phút mơ tưởng mông lung, Tiểu Hắc liền tỉnh táo lại. Lúc này nó mới giật mình, chấn động với thực lực của tên lính trước mặt mình. Tu vi hoàng cấp, đúng là hoàng cấp không sai lệch vào đâu được.

Liên tưởng đến việc hoàng cấp cao thủ đặt ở Yên quốc chính là cao thủ nhất lưu, ngày thường muốn gặp một người cũng khác gì tìm vàng trong đá. Vậy mà ở đây tùy tiện một tên lính lại có tu vi hoàng cấp, điều này đại diện cho ý nghĩa gì?

Nhanh chóng thả thần thức ra xung quanh một chút, sắc mặt Tiểu Hắc liền khẽ biến. Đúng như nó suy nghĩ, toàn bộ đám lính canh cổng đều có tu vi hoàng cấp. Đặc biệt tên chỉ huy đám thủ vệ còn đạt đến tu vi hoàng cấp trung kỳ.

"Con bà nó, từ khi nào mà hoàng cấp lại như chó mèo giữ nhà, lại có thể ném ra một đống thế này"

Kinh ngạc trước sự cường đại bức người của Vạn Kim thương hội, Tiểu Hắc liền đánh giá lại sức mạnh của tổ chức này. Trước đây nó cho rằng Vạn Kim cao lắm chỉ tương đương với một môn phái trong Ngũ Hợp Phái, nhưng hiện giờ xem ra nó đã quá xem nhẹ thương hội giàu có này rồi.

- Này, khách nhân, ngươi quyết định chọn loại chỗ ngồi nào chưa?

Nhìn thấy đứa trẻ trước mặt cứ ngơ ngác, tên lính canh không nhịn được mà nhắc nhở một câu. Phía sau còn không ít người, hắn ta không thể cứ để các vị khách khác chờ đợi quá lâu.

- À, cho ta một căn phòng loại phổ thông đi.

Giật mình, Tiểu Hắc vội vàng trả lời. Tuy bản thân muốn chọn loại ghế ngồi ở khán đài đông đúc để tiết kiệm nhưng nó lại cần một chỗ kín đáo để che giấu thân phận, thuận tiện cho hành động của mình. Một khi ngồi ở hàng ghế đại chúng mà lộ ra tiền tài là điều chẳng tốt đẹp gì. Đó cũng là nguyên do chính mà các loại phòng riêng có mặt trong danh mục lựa chọn.

Dĩ nhiên, ngoài tác dụng bảo mật cho người đấu giá, phòng riêng còn là biểu trưng cho thân phận. Đối với Tiểu Hắc thì thứ này quá rác rưởi, mặt mũi có thể ăn được sao, có thể kiếm ra tiền sao. Nếu vậy tại sao lão tử phải bỏ cả đống tiền ra để mua về cái hư danh đó chứ.

Vốn nghèo khổ từ bé, Tiểu Hắc đã có tính cách thực dụng, không lãng phí của cải vào những thứ không đem lại lợi ích thực tiễn nào.

Rất nhanh, sau khi thanh toán phí vào cổng, Tiểu Hắc được một nữ tiếp viên xinh xắn ăn mặc có chút gợi cảm đợi sẵn dẫn đường vào bên trong tòa nhà Vạn Kim thương mại. Đập vào mắt của nó đầu tiên chính là một hành lang dài, dưới sàn được lót thảm da thú, bước lên rất êm chân. Trong không không khí lại thoang thoảng mùi thơm thảo mộc dễ chịu, trên tường có bài trí những tác phẩm tranh vẽ nghệ thuật, giá trị không thấp. Cách bài trí này khiến cho khung cảnh hỗn loạn Hắc Quận bên ngoài hoàn toàn tương phản với nơi đây, làm cho khách nhân có cảm giác bước vào một thế giới xa lạ, rũ bỏ được bụi trần.

Trước khi tham gia đấu giá, theo luật lệ của Vạn Kim thương hội, người tham gia phải chuyển số tiền đấu giá mang theo vào trong hệ thống quản lí. Đây cũng là cách để đấu giá hội kiểm soát việc khách hàng có đủ khả năng chi trả hay không và tạo điều kiện cho đấu giá trở nên công bằng. Cũng giống như đi đánh bạc, nếu ngươi mang ít tiền theo thì khi có cơ hội thắng lớn ngươi cũng không thể vung tiền vượt quá con số mình mang theo. Cách này phòng ngừa nhiều kẻ tính báo giá tự do rồi mới huy động vay mượn hoặc tài sản cá nhân chi trả sau.

Gom hết tài sản của Tiểu Hắc có một trăm triệu, Mộc gia hỗ trợ thêm cho nó một trăm triệu là hai trăm triệu. Kỳ thực thì theo Mộc Quốc Thái tiết lộ thì ở tiểu hội, các gia tộc chỉ tiêu phí khoảng năm mươi triệu đã là con số khá lớn. Đó là đại gia tộc, còn tiểu gia tộc có khi chỉ bỏ ra vài chục triệu cũng phải suy tính đau đầu chứ chẳng chơi.

Nên nhớ rằng chi phí để duy trì gia tộc không nhỏ, họ không thể tùy ý tiêu xài cho việc đấu giá mà không lo nghĩ đến các nguồn chi khác. Mộc gia là một đại gia tộc có qui mô trải rộng khắp nước Yên nhưng họ cũng có rất nhiều việc cần đến kinh phí để duy trì. Do đó, bên ngoài thì gia tộc có vẻ giàu có. Kỳ thực, bọn họ luôn phải thắt lưng buộc bụng trong mọi chi tiêu, hậu nhân Mộc gia càng không có điều kiện tiêu xài hoang phí.

Do vậy, Tiểu Hắc mang theo hai trăm triệu nạp vào hệ thống có thể xem là một đại tài chủ thật sự, đến nhân viên làm thủ tục cùng với nữ tiếp dẫn viên cũng phải nhìn nó với ánh mắt hiếu kỳ. Ngay cả các đại công tử của các gia tộc còn không có tài sản lớn vậy, tên nhóc nhìn chỉ khoảng mười tuổi này là con nhà ai mà lại trâu bò như thế chứ.

Hiển nhiên, sự tò mò của mấy người nhân viên cũng chỉ có thể được giữ trong lòng. Ngoài mặt, bọn họ vẫn tỏ ra hết sức chuyên nghiệp, không một ý tứ nào làm khách nhân phật lòng. Riêng cô gái tiếp dẫn viên thì có chút khó hiểu, không biết vì sao cậu nhóc giàu có này lại chỉ chọn căn phòng loại thường mà thôi. Vốn dĩ thì những ai có tài sản trên trăm triệu đấu giá đều ở loại phòng cao cấp cả.

Sau khi thủ tục nạp tiền vào tài khoản hoàn tất, Tiểu Hắc vui vẻ nhận lấy một tấm thẻ màu đen. Loại thẻ này được Vạn Kim thương hội thiết kế đặc biệt độc quyền, dùng để giao dịch và lưu trữ thông tin tài khoản của khách hàng. Nghe nói những tấm thẻ đều được dùng vật liệu và công nghệ cực cao để chế tác, không thể làm giả. Mà cũng chẳng có kẻ nào to gan dám làm giả thẻ giao dịch của thương hội Vạn Kim cả, trừ khi hắn ta ngại mệnh của mình quá dài rồi.

Tiếp theo, nó cùng với nữ tiếp dẫn viên bước đến một cánh cửa bằng gỗ rất lớn, cảm nhận phía sau là cả một căn phòng to như sân vận động.

Trên cửa còn điêu khắc hình của một con cự quy khổng lồ, là linh vật tượng trưng cho thương hội. Theo như nữ tiếp dẫn thì ý nghĩa của cự quy chính là sự trường tồn, mong muốn Vạn Kim có thể càng ngày càng phát triển, bền vững mãi với thời gian.

Phía sau cánh cửa, tiểu hội và đại hội đấu giá được tổ chức cùng một khán phòng khổng lồ được thiết kế như một nơi thưởng thức nghệ thuật với hàng dãy ghế hình vòng cung và một sâu khấu lớn ở chính giữa. Khi Tiểu Hắc đi vào, số lượng người tham dự cũng không nhiều lắm, chỉ mới lấp đầy một phần mười số ghế. Nhìn ra nghi hoặc của khách nhân, nữ tiếp viên cười tươi tắn giải thích:

- Tiểu hội vật phẩm có phần không bằng với đại hội nên chỉ có một số khách nhân quen thuộc tham dự. Đại hôi đấu giá thì kỳ trân dị bảo rất nhiều, không chỉ người của Yên quốc mà một số thế lực các nước lân cận cũng sẽ phái người tham gia.

Hóa ra là qui mô chưa đủ độ hấp dẫn, Tiểu Hắc ra vẻ đã hiểu, cũng không nói gì nhiều, bước theo tiếp viên đến một căn phòng số mười bốn.

Trao lại chìa khóa cho khách hàng, nữ tiếp viên lại hỏi xem Tiểu Hắc có cần phục vụ riêng hay không. Ngay lập tức, nó liền lắc đầu lia lịa khiến cho tiếp viên có chút thất vọng cáo từ rời đi.

- Đúng là con nít ranh, không hiểu phong tình gì cả.

Thầm oán trách một câu, cô nàng tiếp viên không biết lời nói của mình lại lọt được vào tai Tiểu Hắc khiến cho tiểu tử này một phen dở khóc dở cười. Tiểu ca đây cũng không phải là con nít ranh nha, ta cũng sắp lên mười một tuổi rồi đấy. Còn về nam nữ tình trường thì ... khụ khụ... đúng là nó chẳng có tí cảm xúc gì cả. Chắc có lẽ là do định lực của ta quá cao, nữ nhi thường tình không thể khiến tiểu ca đây lay động. Rõ ràng là thế rồi.

Hung hăn nghĩ quẩn một hồi, Tiểu Hắc liền quả quyết chắc nịch. Nếu như Diệp Thanh Hàn biết được đệ tử của ông có quan niệm sai lầm như vậy, lão ta sẽ mở thêm một lớp truyền thụ về tâm sinh lý tuổi mới lớn cho nó. Nhân sinh quan lệch lạc nha, miệng còn hôi sữa mà đã tự cho là mình trưởng thành, đúng là cần phải nghiệm khắc dạy dỗ lại.