Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh

Chương 17: Cái gì!



Người nhà họ Dương đứng trong phòng đều mang vẻ mặt giễu cợt nhìn Tân Phong đi ra khỏi cửa, chỉ có Dương Thanh Linh chạy theo gọi Tân Phong.
Có điều Dương Thanh Linh cũng chỉ gọi vậy thôi.
Sau khi Tần Phong rời khỏi căn phòng, Cổ Vô Tu khẽ hừ một tiếng.
Chỉ là một thăng ranh, không cần ông ta ra tay dạy dỗ, người nhà họ Dương cũng dạy giúp ông ta rồi.
"Tiếp theo Cổ mỗ sẽ châm tiếp kim thứ hai, nếu bệnh tình của ông Dương không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần châm ba cây kim thì sẽ tỉnh lại ngay."
Cổ Vô Tu nhận lấy kim châm thứ hai từ trợ thủ, châm vào huyệt vị phía trán bên kia của ông cụ Dương.
Sau khi châm cây thứ hai này, cơ thể của ông cụ Dương rõ ràng có động đậy một chút.
"Bà nội, ông nội động đậy rồi."
Dương An Na gọi một tiếng.
Mọi người trong phòng đều chăm chú nhìn vào phía giường bệnh, nhìn từng hành động Cổ Vô Tu tiến hành châm cứu.
Cổ Vô Tu châm một kim xong, lại nhận thêm kim châm thứ ba.
Kim châm thứ ba này Cổ Vô Tu châm vào đỉnh đầu của ông cụ Dương.
Quả nhiên sau khi châm xong cả ba kim châm, cơ thể ông cụ Dương co giật liên tục ba lần.
Sau đó mí mắt của ông cụ Dương cũng khẽ động đậy, chầm chầm mở ra.
"Ông à, ông tỉnh rồi!" €ó người nhà họ Dương nào đó vui mừng hô to. "Ông nội!"
"Cha!"
Người nhà họ Dương đều vội vàng chạy đến bên giường bệnh, thấy ông cụ Dương đã mở mắt liền gọi.
"Tốt...tốt lắm...các con đều ở đây...
Ông cụ Dương nhìn thấy người nhà họ Dương đều vây quanh giường, nở nụ cười nói với mọi người.
Nhưng sắc mặt của ông cụ Dương vẫn cực kỳ tái nhợt.
"Ông à, ông có thể tỉnh lại đều dựa vào y thuật cao siêu của Cổ thần y!" Bà lão Dương thấy chồng mình tỉnh lại thì vui mừng nói, còn không quên tán thưởng Cổ Vô Tu một câu.
"Cổ thần y, không hổ với danh xưng Hoa Đà tái thế, y thuật còn lợi hại hơn Hoa Đà gấp mười lần."
"Gấp mười lần còn ít, to gan một chút, gấp một trăm lần còn được ấy chứ"
"Cổ thần y tài giỏi vô song, có thể nói là cải tử hoàn sinh, khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, xin nhận một lạy."
Người nhà họ Dương đứng cạnh cũng thuận nước mà tâng bốc Cổ Vô Tu, đến cả ba bác sĩ tư nhân lúc nãy cũng không nhịn được, vội vàng từ góc phòng chạy đến nịnh bợ lấy lòng.
Cổ thần y chắp hai tay sau lưng, ngẩng cao đầu đứng trước giường bệnh, cảm thấy tất cả những lời khen ngợi ông ta đều xứng đáng có được.
"Khụ khụ...ọc"
Đột nhiên sắc mặt của ông cụ Dương tối sầm lại, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Máu tươi văng tung toé!
Cổ Vô Tu đứng trước gường bệnh, bộ Đường phục màu trắng trên người bị nhuộm đỏ cả một mảng lớn.
Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người hoảng sợ! "Đầu của tôi...đau quá..."
Ông cụ Dương ôm đầu, cực kỳ đau đớn, thống khổ hét lên một tiếng rồi hôn mê lần nữa.
"Sao lại thế này?"
Cổ Vô Tu bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Ông ta lập tức không để ý chuyện quần áo nhuốm máu, cầm lấy cổ tay ông cụ Dương bắt mạch.
Tít tít tít!
Lúc này thiết bị đo nhịp tim ở đầu giường vang lên âm thanh báo động.
Tình hình nguy kịch hiện lên màu đỏ! "Nguy rồi! Cổ thần y, nhịp tim bệnh nhân giảm mạnh, đây là dấu hiệu của sự sống nhanh chóng mất đi, ông cụ Dương, ông ấy, ông ấy...."
Một bác sĩ tư nhân chỉ vào thiết bị hô lên, mắt trợn tròn, có thể đoán được những lời sau đó là gì.
Cái gì!
Rủi ro thình lình xuất hiện, người nhà họ Dương ở trong phòng đều trở tay không kịp.
"Ông nội!"
"Cha!"
"Ông à ông cứ như thế mà đi, bỏ lại cả Dương gia lớn như vậy, tôi biết làm thế nào!"
Người nhà Dương gia đều oà khóc, đến cả bà lão Dương cũng đau khổ gào thét.
Mà Dương Như Tuyết không có thời gian than khóc, cô ngay lập tức lao về phía cửa chạy ra ngoài.
"Nhanh...nhanh...đi ra ngoài, mời vị tiểu thần y kia vào đây!"
Cùng lúc đó Cổ Vô Tu đang bắt mạch cho ông cụ Dương, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi, ngẩng đầu hét lên một tiếng ra bên ngoài.