Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà

Chương 5: Cô có điềm rủi



Tân Phong cầm lấy hợp đồng, liếc nhìn ba điều khoản và nghĩa vụ phía trên.

[Đầu tiên, phải sống với bên nữ - bên nữ được quy định trong hợp đồng này là Dương Như Tuyết, và tuân theo sự sắp xếp của cô ấy trong cuộc sống hàng ngày]

[Thứ hai, không được tiết lộ việc kết hôn giả với bất kỳ ai, kể cả gia đình nhà gái.]

[Thứ ba, không được có giao tiếp thân mật với bất cứ người phụ nữ nào khi chưa có sự cho phép của bên nữ-]

[Lưu ý: Nếu vi phạm một trong những nội dung trên sẽ phải bồi thường gấp trăm lần mức thù lao.]

Sau khi xem qua hợp đồng, Tân Phong cảm thấy hơi choáng váng.

Hai điều khoản đầu thì không vấn đề gì lớn, nhưng điều khoản cuối cùng chẳng khác gì hợp đồng bán thân, đến hành vi chọc ghẹo phụ nữ bên ngoài cũng bị cấm.

Tân Phong lập tức quay đầu nhìn Dương Như Tuyết: "Người đẹp, hợp đồng này có hà khắc quá không? Cô yêu cầu tôi bán mình cho cô nửa năm, nếu tôi vi phạm hợp đồng, tôi phải trả cho cô một trăm triệu tệ ư?"

Một trăm triệu, dù Tân Phong có phân thân ra thành 100 người rồi bán đi cũng chẳng đền nổi.

"Tôi không có hứng thú với thân thể của anh, tôi chỉ lấy đi sự tự do của anh trong nửa năm, nửa năm đó anh sẽ tuân theo sự sắp xếp của tôi, chỉ cần anh không vi phạm hợp đồng thì sẽ không có người yêu cầu anh bồi thường một trăm triệu!"

Dương Như Tuyết nói bằng giọng điệu chán ghét lạnh lùng như trước.

"Nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên. Nếu anh thấy không thể thực hiện theo hợp đồng thì hãy trả lại khoản đặt cọc mười vạn tệ cho tôi và anh có thể rời đi ngay lập tức."

Lời nói của Dương Như Tuyết khiến Tân Phong rất khó chịu, nhưng hăn cũng đành chịu.

Ai bảo thù lao một trăm vạn tệ hấp dẫn đến vậy?

Ai bảo làm bộ ngầu quăng cả mười vạn tệ cho Vương Nghệ Tuyền?

“Được, tôi ký.” Tân Phong cầm lấy bút, ký tên mình.

Nhìn thấy Tân Phong đã ký tên, Dương Như Tuyết đạp ga rời đi.

Tân Phong không ngồi vững, läc lư về phía trước, vô tình ấn tay trái lên đùi Dương Như Tuyết.

Mịn màng!

Ánh mắt Dương Như Tuyết lập tức trở nên lạnh lùng: "Buông móng vuốt của anh ra."

"Người đẹp, cô phóng xe quá đột ngột, không phải lỗi của tôi." Tân Phong giải thích, thu tay lại.

"Anh đã ký tên thì sẽ trở thành chồng trên danh nghĩa của tôi. Từ nay về sau anh sẽ gọi tôi là Như Tuyết. Còn nữa, nếu tôi không kêu anh nói thì đừng nói nhảm." Dương Như Tuyết khịt mũi và lái xe rời khỏi chung cư Gia Thịnh Ngân Tọa, hướng ra đại lộ bên ngoài.

Tân Phong nhún nhún vai, không nói gì nữa. Hản không phải là người nói nhiều.

Tân Phong lặng lẽ ngồi ở ghế phụ, bắt đầu tiêu hóa thật sâu nội dung của “Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh' trong đầu theo phương pháp đã được hướng dẫn.

Chẳng mấy chốc, hẳn đã cảm giác như đang ở trong hư không, lượng tin tức khổng lồ không ngừng được tiêu hóa rồi đổ vào trong đầu hắn.

Võ thuật, y thuật, đạo pháp tu hành, tướng toán huyền học... Vô số chữ có ánh sáng vàng không ngừng lóe lên rồi xung kích vào não bộ hẳn...

Tân Phong không khỏi siết chặt nắm đấm.

Trong phút chốc, một viên ngọc chín màu hiện ra từ lòng bàn tay hắn.

“Mẹ kiếp!”

Tân Phong phát hiện ra trong tay hän có thêm một viên ngọc, không khỏi hét lên một tiếng.

Dương Như Tuyết nghiêm túc lái xe, cô không biết tình huống của Tần Phong, cau mày nói: "Anh đang nói cái gì vậy!"

"Không... không có gì." Tân Phong không nói cho Dương. Như Tuyết biết chuyện kỳ lạ về viên ngọc trên tay hẳn.



Dương Như Tuyết liếc nhìn Tân Phong, cảm thấy thần kinh hắn có vấn đề nên chẳng buồn để ý đến nữa, tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Tân Phong cúi đầu nhìn viên ngọc trong tay, lòng hắn không khỏi chấn động.

Chính là viên ngọc mà khi trước lão già trong công viên muốn bán cho hẳn, nó có tên ngọc Cửu Long.

"Tất cả những điều này đều là sự thật, xem ra lão già kia có lai lịch không tâm thường."

Tân Phong lẩm bẩm, nhăm mắt lại, cảm nhận nội dung “Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh trong đầu.

Sau đó, hắn lựa chọn một đoạn kinh văn, bắt đầu tu luyện môn pháp.

Thật quá kỳ diệu!

Chỉ trong chốc lát, Tân Phong đã phát hiện ra một dòng nhiệt nhỏ xuất hiện ở vùng đan điền trên bụng mình.

Hắn dùng suy nghĩ điều khiển khiến dòng nhiệt kia bắt đầu. truyền khắp cơ thể, xông tới tứ chỉ và xương cốt.

Mỗi nơi dòng nhiệt đi qua đều khiến mọi tế bào nơi đó thoải mái đến độ không sao tả xiết được!

Khi dòng nhiệt đi qua mắt, trong mắt Tân Phong bỗng lóe lên một tia sáng vàng.

Sau một khắc, Tân Phong nhìn thấy hết thảy vạn vật trước. mắt đều giống như chụp X-quang, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mọi sự huyền bí.

Hoàn toàn giống với những gì đã xảy ra trong con hẻm.

Lễ nào.... đây chính là mở thiên nhãn mà lão già kia nói ư?

Hắn có một đôi mắt nhìn thấu vạn vật à?

Tân Phong lập tức quay đầu lại nhìn Dương Như Tuyết ở ghế lái. Hảẳn chỉ muốn xác minh xem thiên nhãn có phải là một đôi

mắt có khả năng nhìn thấu vạn vật hay không mà thôi.

Điều khiến hắn thất vọng là, thiên nhãn chỉ có thể nhìn thấu suốt huyền cơ [1], không thể nhìn thấu thứ khác.

[1]: Huyền cơ là những điều bí ẩn. Lúc này, chỉ thấy cả người Dương Như Tuyết đã thay đổi, cô đang bị đám sát khí màu đen quấn lấy, ấn đường tối sầm

lại, tà khí nhập vào cơ thể cô.

Theo Tướng Toán Huyền Học trong Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh thì đây là điềm xấu về một tai họa đẫm máu.

Người bình thường căn bản không thể nhìn ra điềm xấu này, chỉ có thiên nhãn mới thấy được tình hình của Dương Như

Tuyết lúc bấy giờ.

Sát khí màu đen phát ra từ chuỗi hạt Phật giáo đeo trên cổ tay của Dương Như Tuyết.

Hiển nhiên, chuỗi hạt này có vấn đề gì đó!

"Như Tuyết, cô có điềm xấu, hơn nữa điềm xấu này không nhỏ..." Tân Phong nhắc nhở.

Nhưng, Tần Phong còn chưa nói xong thì Dương Như Tuyết đã trừng mắt nhìn hắn: “Lưu manhI”

"Ơ..." Tân Phong ngẩn người, hắn biết Dương Như Tuyết đã hiểu nhầm hai chữ 'điềm xấu' mà hắn nói. [2]

[2]: Điềm xấu và áo ngực có phát âm giống nhau.

"Như Tuyết, ý tôi là ấn đường của cô bị tối đi, trên đầu có điềm xấu, sẽ gặp tai họa đẫm máu..."

Dương Như Tuyết cười lạnh nói: "Anh còn biết xem tướng cơ đấy?"



Tân Phong hơi xấu hổ, nói: "Tôi mới học được, cô có thể không tin, nhưng tà khí đã nhập vào cơ thể của cô. Vấn đề nằm ở chuỗi tràng hạt trên cổ tay cô, nếu cô tiếp tục đeo, chỉ sợ sẽ nhanh chóng gặp phải thảm họa đẫm máu..."

“Chuỗi hạt Phật trên cổ tay của cô lấy từ chỗ nào thế?” Tân Phong nói liền một hơi với Dương Như Tuyết.

“Im ngay, anh mới bị tà khí nhập vào người, đầu anh mới có điềm xấu!”

Dương Như Tuyết tức giận, cho răng Tân Phong cố ý nguyền rủa cô vì cô đã phá hỏng cuộc hẹn của hẳn với cô gái ban nấy: "Tôi nói cho anh biết nhé Tân Phong, nếu anh còn nói nhảm nữa thì lập tức xuống xe."

Tân Phong nhún nhún vai, "Những gì tôi nói đều là sự thật, cô không tin thì cứ chờ xem."

“Sự thật?”

Dương Như Tuyết khinh thường nói, đôi mắt đẹp nhuốm vẻ lạnh lùng: "Anh chỉ là một người thợ chuyển gạch thì sao có thể xem tướng? Anh muốn dùng thủ đoạn lừa gạt chốn giang hồ này với tôi ư?"

Tân Phong im lặng, không nói thêm nữa.

Hắn có ý tốt mới nhắc nhở, nhưng đối phương lại không tin, việc gì hän phải khiến mình thêm bế mặt?

Thấy Tần Phong không nói gì nữa, cơn giận của Dương Như Tuyết dần dần tiêu tan.

Nói thật thì Dương Như Tuyết không hài lòng lắm về Tân Phong.

Nếu không phải vì chưa tìm được đối tượng phù hợp thì cô. sẽ chẳng thuê hản làm chàng rể giả mạo.

Chuỗi hạt nhà phật này là do người cô tin tưởng nhất trao tặng, sao có thể có vấn đề được?

Dương Như Tuyết cảm thấy Tần Phong đang nói xằng xiên, cố ý nguyền rủa cô.

Người đàn ông này không chỉ nhỏ mọn mà còn háo sắc, lưu manh....

Ban nãy hẳn còn chạm vào đùi côI! Mười phút trôi qua. Dương Như Tuyết lái chiếc Mercedes-Benz vào một khu

chung cư cao cấp có tên là 'Biệt thự Thiên Cẩm, sau đó đậu xe trước một biệt thự.

Đó là một biệt thự lớn riêng biệt cao 3 tầng, có sân vườn riêng và một bể bơi ngoài trời.

Ở thành phố Lỗ Na, một biệt thự cỡ này có giá khởi điểm ít nhất là ba mươi triệu tệ.

Tân Phong biết Dương Như Tuyết là một cô gái trẻ lắm tiền nhiều của.

Nhưng hẳn không ngờ rằng đối phương lại giàu có như vậy, cũng chẳng ngờ cô lại sống trong căn biệt thự trị giá hàng chục triệu.

Tân Phong không khỏi kinh ngạc trước sự hoành tráng và xa hoa của biệt thự trước mặt.

Lúc này, cửa biệt thự mở ra, một người giúp việc bước ra. “Đại tiểu thư!” Người giúp việc là một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, nhìn thấy Dương Như Tuyết, bà mỉm cười bước tới giúp lấy đồ.

"Dì Trần, nhị tiểu thư đã về rồi à?" Dương Như Tuyết mỉm cười với dì Trần, hỏi.

Có thể thấy Dương Như Tuyết rất kính trọng dì Trần.

"Về rồi, nhị tiểu thư vừa mới về." Dì Trần gật đầu đáp, đồng thời nhìn Tân Phong.

Tuy là người giúp việc, nhưng dì Trần chăm sóc hai chị em Dương Như Tuyết từ bé nên trong mắt hai chị em họ, dì Trân vừa là trưởng bối vừa như người thân, thậm chí còn thân thiết hơn một số người của nhà họ Dương.

"Dì Trần, anh ấy tên Tân Phong, là chồng của con." Dương Như Tuyết giới thiệu.

"Chào Tần tiên sinh!" Dì Trần nghe xong mỉm cười chào. hỏi Tân Phong.

"Xin chào!" Tân Phong gật đầu. Dì Trân đối xử tử tế với mọi người, không tọc mạch hỏi này hỏi kia.

Sau khi bước vào sảnh biệt thự, Tân Phong phát hiện ra chỉ có Dương Như Tuyết và em gái cô sống trong một biệt thự lớn như vậy.

"Chị, chẳng phải chị nói sẽ mang anh rể về cho em xem sao? Mang về chưa? Anh rể có đẹp trai không?" Lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến từ tầng hai.