Đệ Nhất Thần Y

Chương 24: Đẹp trai



“Anh Long, nói đi nói lại, chúng ta xui thật đấy. Hôm qua lần đầu tiên làm bạn cùng bàn, hôm nay đã phải chia tách rồi, haiz”, Huy Thái Lang một tay chống cằm, vẻ mặt uất ức, cười khổ.

Tần Long tò mò nhìn cậu ta nói: “Nói gì vậy, làm như sinh ly tử biệt thế?”

“Đám Trương Hồng Cường nhập viện rồi”, Huy Thái Lang trầm giọng nói một câu.

Tần Long ngây ra.

Đám người Trương Hồng Cường nhập viện tập thể, chuyện này nhất định không đơn giản, nếu như bị điều tra ra là do Tần Long và Huy Thái Lang làm, hai người bị cho thôi học là chuyện chắc như đinh đóng cột, dựa vào thực lực của nhà họ Trương, muốn ra tay hành động thực sự quá dễ dàng.

“Đám dân thường chúng ta làm sao có thể là đối thủ của họ được chứ? Chỉ cần Trương Hồng Cường nói rằng do chúng ta làm, chúng ta sẽ xong đừi”, Huy Thái Lang thở dài.

“Sao? Hối hận rồi à?”, Tần Long hỏi.

“Hối hận? Sao có thể được?”, Huy Thái Lang cười lạnh một tiếng, khuôn mặt chợt trở nên u ám: “Huy Thái Lang em mặc dù hay khoác lác, nhưng có một số chuyện dám làm thì dám nhận. Anh là bạn cùng bàn của em, em nói rằng sẽ bao che cho anh thì nhất định sẽ bao che cho anh, huống hồ tên Trương Hồng Cường đó em đã muốn đánh nó từ lâu rồi, cho dù có bị thôi học cũng đành phải chịu! Mặc dù chỉ được làm bạn cùng bàn của anh một ngày, nhưng em sẽ không quên anh đâu!”

Giọng điệu hào sảng, không chút để bụng.

Cũng coi như là nam tử hán.

Tần Long cười nhẹ một tiếng, không tiếp lời nữa.

Lúc này ngoài cửa truyền tới những tiếng xôn xao, sinh viên trong lớp lần lượt nhìn về phía cửa liền nhìn thấy một cô gái đáng thương đi vào.

Cô gái hai mắt đỏ hoe, cùi đầu, mang theo vẻ bi thương liếc nhìn Tần Long, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nuốt hết câu chữ vào trong bụng, ngồi xuống chỗ của mình.

Trái tim của vô số nam sinh lập tức nhói lên, từng người một đứng dậy, trong lòng tràn đầy phẫn nộ chính nghĩa.

“Viên Viên à, cậu sao vậy?”

“Ai bắt nạt cậu? Nói với tớ đi!”

“Chết tiệt, là do ai làm?”

Những tiếng nói giận dữ vang lên.

Các chàng trai náo loạn, ngay cả các cô gái, những người có trái tim sắt đá nhất cũng rung động trước dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của Diệp Viên Viên lúc này.

“Hoa khôi Diệp sao vậy? Bị ức hiếp à?”, Huy Thái Lang cũng tò mò hỏi.

“Tần Long, sao Diệp Viên Viên lại như vậy?”

Tư Khả Hân bức xúc đi tới, đập tay lên bàn, khuôn mặt phẫn nộ.

“Tôi không biết”, Tần Long lạnh nhạt nói.

“Cậu…”, Tư Khả Hân tức điên lên, liếc nhìn Diệp Viên Viên, nghiến răng nói: “Uổng cho sự thông minh cả đời của tôi, thế mà hôm qua lại bị con nhóc này lừa, không ngờ rằng nó lại không về nhà mà chạy đi cứu cậu… Tần Long tôi hỏi cậu, rốt cuộc cậu có làm gì Diệp Viên Viên không?”

“Có”, Tần Long lạnh nhạt nói.

Tư Khả Hân hít sâu một hơi, mở to hai mắt: “Cậu làm gì rồi?”

Khóe miệng Tần Long khẽ nhếch lên: “Bí mật”.

“Cậu…”, Tư Khả Hân sửng sốt hồi lâu mới nhận ra Tần Long đang chơi mình lập tức tức giận giậm chân: “Tần Long, cậu đợi đấy cho tôi!”

“Ờ!”, Tần Long đáp một tiếng, tiếp tục đọc sách.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Khả Hân đỏ bừng rồi trắng bệch, giậm chân giận dữ bỏ đi.

Các học sinh liếc sang một bên, trong đó có không ít ánh mắt muốn giết người.

“Thì ra là Tần Long”.

“Chết tiệt!”

“Đợi đấy, phải cho nó biết mặt”.

Vài tiếng răng rắc truyền đến.

Nhưng Tần Long không quan tâm.

“Uây anh Long xịn thế, đa tình đấy, đầu tiên là hoa khôi Diệp, bây giờ lại đến hoa khôi Tư… Anh mới chuyển đến ngày thứ hai thôi mà đã khiến cả hai hoa khôi mê mẩn rồi!”, hai mắt Huy Thái Lang phát sáng, kéo lấy cánh tay của Tần Long: “Anh Long, đại ca Long! Xin hãy chỉ giáo!”

“Được, chiêu thứ nhất”.

“Là gì?”

“Đẹp trai”.

“…”

Tiếng chuông báo tiết học cuối cùng của buổi sáng vang lên.

Các học sinh rời khỏi lớp theo nhóm hai và nhóm ba.

Tư Khả Hân đã thu dọn xong sách vở từ sớm, ngồi ở bên cạnh Diệp Viên Viên chờ đợi.

“Bạn học Diệp”.

Lúc này Tần Long đi tới.

Hai cô gái đều sững sờ.

Ánh mắt của các bạn cùng lớp đều tập trung lại.

“Bạn học Tần Long, có… có chuyện gì sao?”, Diệp Viên Viên có chút không hiểu, lắp bắp hỏi.

“Tôi có chuyện muốn tìm bố cậu, cậu gọi điện cho ông ấy, hẹn địa điểm gặp mặt”, Tần Long nói.

“Được… được”, Diệp Viên Viên mù mờ nhưng vẫn không từ chối.

“Cậu tìm bố của Viên Viên làm gì?”, Tư Khả Hân ở bên cạnh cảnh giác hỏi.

Cũng không có gì phải giấu diếm, Tần Long nói thẳng; “Liên quan đến bệnh trên người cậu ấy”.

Vừa dứt lời, cơ thể mềm mại của hai cô gái đều run lên.