Vương Tử Hào gật đầu, nhìn Diệp Hổ, trong mắt không còn dáng vẻ khách khí như trước nữa, giọng điệu thâm trầm: "Chú Diệp, người đứng sau lưng cháu chính là ông Khương người đứng đầu giới Đông y nổi tiếng trong tỉnh, ông ấy nghiên cứu Đông y đã hơn sáu mươi năm, từng chữa trị không biết bao nhiêu căn bệnh hiểm nghèo mà vô số bác sĩ phải bó tay! Cháu kể qua bệnh của Viên Viên cho ông ấy nghe, ông Khương cảm thấy có thể chữa khỏi cho Viên viên, mặc dù không quá chắc chắn, nhưng vẫn hơn lên lang băm vớ vẩn nào đó! Chú Diệp, chú tự chọn, một là cậu ta không bao giờ được đặt chân vào đây nữa, hai là cháu đưa ông Khương rời đi!"
"Cái gì... thần y Khương?"
Diệp Hổ kinh ngạc vô cùng, lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ông ấy không ngờ Vương Tử Hào có thể đưa được người này đến.
"Bố, bố do dự cái gì? Tần Long nói rồi, cậu ấy chắc chắn trăm phần trăm có thể chữa khỏi bệnh cho con", Diệp Viên Viên vội vàng nói.
Vừa dứt lời, ông lão đứng sau lưng Vương Tử Hào chợt khịt mũi mỉm cười khinh thường.
Lão không nói gì mà đi về phía Diệp Viên Viên, duỗi bàn tay khô gầy ra: "Cô Diệp, nếu như không ngại có thể để lão phu bắt mạch được không?"
Diệp Viên Viên chần chừ một lúc, nhìn bố mình.
Diệp Hổ lặng lẽ gật đầu.
Diệp Viên Viên duỗi cánh tay trắng ngần ra.
Ông lão lấy ra một mảnh vải trắng, đắp lên cổ tay Diệp Viên Viên, duỗi tay ra ấn lên mạch, nhắm mắt lại một lúc, không bao lâu sau, ánh mắt chợt bối rối, ông ta mở mắt suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhắm mắt lại rồi mới thả tay ra.
"Ông Khương, tình hình của con gái tôi như thế nào?", Diệp Hổ bất giác hỏi lại.
Nhưng vừa dứt lời, ông ấy lập tức cảm thấy không ổn, ông ấy lại nhìn Tần Long đứng bên, Tần Long chỉ nhìn cửa lớn, dường như không nghe thấy, còn sắc mặt Diệp Viên Viên vẫn vô cùng khó coi.
Có vẻ như Diệp Hổ thiên về ông Khương rồi.
Ông Khương vuốt chòm râu dê, nhíu mày, lắc đầu nói: "Tình hình của cô ấy rất phức tạp, nếu như muốn chữa khỏi không thể dùng Tây y, chỉ có thể dựa vào Đông y, mà hy vọng cũng rất nhỏ nhoi, e rằng chỉ có một hai phần cơ hội chữa khỏi, muốn chữa khỏi cũng mất đến ba đến năm năm!"
"Hả?"
Sắc mặt Diệp Hổ thay đổi.
Cơ thể Trương Linh Linh run rẩy, bà ấy đã không thể đứng vững nổi nữa.
"Bố, mẹ, không sao, ông ta không nắm chắc, Tần Long nắm chắc là được! Con để Tần Long chữa là được", Diệp Viên Viên vội vàng nói.
“Cô bé, cô biết cô đang nói gì không? Cô đang lấy tính mạng mình ra đùa đó!", ông Khương nổi giận, chòm râu dễ run lên, mặt đầy lửa giận: "Tôi xin nói thẳng, cả nước ta chẳng mấy ai có thể chữa khỏi bệnh của cô đâu, cho dù là bác sĩ Đông y nổi tiếng mấy chục năm cũng không chữa được, trừ khi có được phương thuốc trong tay tôi! Bệnh của cô là bệnh nan y! Tôi học y nửa đời người, chỉ dám nói nắm chắc một hai phần, cô lại tin một thằng nhãi bảo nắm chắc trăm phần trăm á? Cho dù là thần y ngày nay cũng không có bản lĩnh này! Nếu cậu ta thực sự có thể chữa được, chẳng phải tôi phí công nghiên cứu cả đời sao?"
Ông Khương tức đến mức giậm chân.
Vương Tử Hào mỉm cười nhìn Diệp Hổ, vẻ mặt bình thản ung dung: "Chú Diệp, chắc chú cũng từng nghe qua danh tiếng của ông Khương rồi nhỉ, cũng hiểu ngày thường ông Khương sẽ không tùy tiện ra tay, lần này nếu không vì nhà cháu, chú Diệp cho rằng có thể nhìn thấy ông Khương đứng đây sao?"
Diệp Hổ nghe xong, đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói: "Tử Hào, chú chẳng nhẽ không hiểu ý của cháu sao? Ông Khương có thể đến đây, Diệp Hổ được nhiên cảm thấy rất vinh hạnh, chỉ là... chỉ là..."
"Nếu như ông Diệp không tin lão phu, lão phu liền đi, nhưng lão phu nhắc ông Diệp một câu, trên thế giới này không có thuốc hối hận đâu! Ông là người có máu mặt, chẳng nhẽ không có năng lực phán đoán sao? Một cậu nhóc bằng tuổi cháu lão phu dám nói ra lời không biết xấu hổ như vậy! Không biết tại sao ông lại tin cậu ta đến thế!"
Ông Khương liên tục lắc đầu, ra vẻ định rời đi.
Vương Tử Hào cũng không ngăn cản, hắn có thể nhìn ra được Diệp Hổ sốt ruột rồi, Trương Linh Linh đứng bên không ngừng lắc Diệp Hổ, muốn ông ấy đưa ra quyết định.
Thực ra Diệp Hổ không quá tin Tần Long.
Chỉ là bệnh tình Diệp Viên Viên nhiều năm như vậy vẫn không tìm được nguyên nhân, cho đến khi Tần Long mang đến chút hy vọng, ông ấy như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Trong tình huống hết cách chỉ có thể chọn cách tin Tần Long.
Mặc dù biểu hiện của Tần Long khiến ông ấy bất ngờ, nhưng nói thật, trong lòng Diệp Hổ vẫn có chút vướng mắc.
Một căn bệnh ngay cả chuyên gia y học quốc tế đạt được nhiều thành tựu cũng không dám chắc chắn, tại sao trước mặt một cậu nhóc trẻ tuổi lại trở thành bệnh vặt không đáng nói?
Diệp Hổ nói mình tin là lừa người ta thôi!
Cho dù lúc trước Tần Long từng cứu Diệp Viên Viên mấy lần, nhưng như Diệp Hổ thấy cũng là do may mắn thôi, ông ấy lăn lộn ở thành phố Thịnh Hoa nhiều năm, từng nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ rồi, chỉ là chưa từng nghe thấy có người thần kỳ như vậy.
Một bên là đại sư danh tiếng nổi khắp tỉnh, một bên là một anh chàng không có tiếng tăm, cũng dễ đoán được quyết định của Diệp Hổ.
"Ông Khương! Khương đại sư! xin dừng bước!"
Dưới sự thúc dục của Trương Linh Linh, Diệp Hổ vội vàng kéo tay ông Khương lại.
Mà việc ông ấy mở lời lập tức khiếp Diệp Viên Viên thất vọng tột cùng, cũng khiến Tần Long phải nhíu mày...