Lúc Diễm My tỉnh giấc, đã là tối ngày hôm sau. Nàng tự khinh thường chính mình. Hừ, chỉ có thoát nạn từ trong biển lửa mà đã hôn mê tới 1 ngày 1 đêm, đúng là mất mặt cho đệ nhất sát thủ này a~~~
Sau khi thắp đèn, nàng hướng ngoài cửa, kêu một tiếng “ Hạ Tuyết ”
A hoàn Hạ Tuyết chính là người đã theo Diệp Dương Diễm My kia từ lúc sang Diệp quốc cho tới nay. Tính cách người này đơn thuần nhưng cũng rất trung thành, đã theo hầu Diệp Diễm công chúa từ lúc nàng còn bé tới nay rồi. Mọi chuyện nàng biết ở cổ đại đều do lần đầu tỉnh moi từ miệng nàng ta mà ra.
“ Vương phi, người tỉnh rồi ư? Nô tỳ lập tức đi gọi thái y ” Hạ Tuyết đi vào, thấy nàng ngồi bên bàn thì trong mắt hiện lên tia vui mừng nói rồi chạy vội ra cửa.
“ Không cần đâu. Ta khỏe rồi. Ngươi xuống ngự thiện phòng mang chút gì lên đây ” Nàng lãnh đạm nói.
“ Vâng ”
Chỉ trong chốc lát, bàn đã đầy các món ăn. Nàng lệnh cho tất cả a hoàn ra bên ngoài, một mình nhìn chằm chằm bữa ăn trước mặt. Để bọn họ ở đây rất phiền phức, nàng không quen có người nhìn mình ăn.
Cả một bàn sơn hảo hải vị bày trước mặt, Diễm My ăn không quá 5 món, hơn nữa còn ăn rất ít. Bình thường, lúc nàng ăn bên cạnh luôn có một chai rượu vang. Mỗi khi ăn, nếu không có rượu vang, nàng liền cảm thấy khó chịu. Nếu trong điều kiện không đầy đủ, thiếu thốn như đang làm nhiệm vụ thì lạc vào vùng đất lạ thì không nói, nhưng nếu có mà không thưởng thức, nàng cảm thấy rất mất khẩu vị. Vì vậy, nàng ăn chưa bao lâu đã buông đũa rồi kêu a hoàn chuẩn bị nước tắm.
oOo
Khói trắng lượn lờ bốc lên đằng sau tấm bình phong lớn. Trong bồn nước làm từ gỗ thượng hạng, Diễm My ngâm mình trong bồn nước trải đầy cánh hoa hồng. Nàng nhìn sang bên vai trái, cười nhạt.
Bông hoa hồng màu đỏ sẫm với rất nhiều cái gai sắc nhọn nổi bật lên giữa làn da trắng nõn mịn màng. Nhưng dù bông hồng đỏ sẫm này có nổi bật thế nào, nó cũng chỉ làm nền cho một thứ khác còn nổi bật, hút mắt người ta hơn: Chữ Rose màu đen được xăm vào một cách điêu luyện. Đây chính là dấu hiệu của Rose – Đệ nhất sát thủ.
Dù sao thì gương mặt người này giống y như nàng, trên vai trái có hình xăm này, nàng cũng không thấy lạ lắm.
Nàng nhìn một lượt thân thể mình, trút ra một tiếng thở dài.
Làn da trắng nõn ngoài bông hồng cùng dòng chữ thì cũng có rất nhiều vết xanh, tím nổi lên. Nặng nhất có lẽ là cánh tay phải của nàng, hễ hơi cử động là cảm thấy nhức nhối.
Sau một khoảng thời gian thư giãn trong bồn nước, Diễm My đứng dậy. Khoác lên mình y phục màu lam với chất liệu mềm mại, thoáng mát mà đi ngủ.
Nào ngờ, chân vừa cất bước ra khỏi tấm bình phong, đã thấy Hoàng An Liêm chống cằm nhìn quanh phòng nàng.
Vốn là người không thích mở miệng, nàng chỉ lướt ánh mắt qua hắn một chút, muốn bao nhiêu thờ ơ thì có bây nhiêu thờ ơ.
“ Vết thương thế nào rồi? ” Hắn mở miệng hỏi.
Dù sao người ta cũng có ý quan tâm, nàng gật đầu đáp: “ Không sao ”
“ Ngươi rốt cuộc là ai? ” Hắn đột ngột hỏi.
Nhíu nhíu mày một chút, khóe môi nàng cong lên, cười nhẹ đáp: “ Ta là Diệp Dương Diễm My ”
Nàng vừa nói dứt câu, hắn lập tức phủ nhận: “ Ngươi không phải ”
“ Nếu không phải, theo ngươi ta là ai? Ngươi có chứng cớ gì nói ta không phải? ” Nhìn Liêm vương gia trước mắt, nàng bình tĩnh đáp. Nàng đã xuyên tới đây, đã vào vai diễn Diệp Diễm công chúa thì cũng nên hảo hảo diễn tốt một chút.
Nhìn nữ tử thân màu lam trước mắt, hắn không hề do dự nói: “ Một công chúa chính thất, từ nhỏ chắc chắn sẽ không vào sinh ra tử mà có thể có được sự bình tĩnh dù xung quanh mình là một đám cháy lớn. Một nữ nhân từ nhỏ đã cất mình nơi khuê phòng, vốn không thể tự mình thoát khỏi đám cháy một cách liều lĩnh. Một công chúa được nuông chiều, mềm yếu mà tay phải bị thương nặng, không thể không cất tiếng kêu đau được, ngay cả một cái nhíu mày cũng không hề có.”
Đối mặt với những lời này của hắn, Diễm My vẫn rất bình tĩnh mà đối đáp: “ Một công chúa chính thất, năm mười tuổi đã suýt mất mạng nên mới có được sự bình tĩnh. Một nữ nhân từ năm 10 tuổi đã lớn lên trong thế giới tàn nhẫn nhất nên dù cách làm có liều lĩnh thế nào, để thoát khỏi nguy hiểm vẫn phải thử. Một công chúa được phụ hoàng cùng mẫu thân nuông chiều, nhưng vì đối mặt với sự tàn bạo nhất, vết thương từ cánh tay phải này, vốn chẳng xứng để ta nhíu mày ”
Lời nàng nói, thật có mà giả cũng có. Nếu áp dụng với Diệp Dương Diễm My, thì tất nhiên là giả rồi. Nhưng áp dụng với Trần Diễm My, với Rose mà nói thì hiển nhiên là sự thật. Từ một tiểu thư năm mười tuổi đã suýt mất mạng trong đám cháy, nên sau này dù đối mặt với hoàn cảnh nào cũng tự dặn mình phải bình tĩnh tìm cách ứng phó. Một cô bé chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhưng sau khi trở thành người cuối cùng trong 1000 người nên đã rất liều lĩnh, dùng đủ mọi cách để mình được sống. Được ba mẹ, còn có anh hai hết mực yêu thương, nuông chiều và che chở, cũng chính vì trở thành sát thủ đệ nhất mà vết thương từ cánh tay phải kia, nàng vốn chẳng để vào mắt. Theo nàng, vết thương này chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là khỏe rồi.
Liêm vương gia ngây người.
Lời nàng nói sắc bén, đáp lại những câu chất vấn kia của hắn.
“ Như vậy càng chứng tỏ, ngươi thực sự không phải Diệp Diễm công chúa đi thành thân. Nói, ngươi là gian tế nước nào? ” Hắn gần như gầm lên, rút gươm muốn chĩa vào tim nàng.
Đùa à, chĩa cái cây kiếm này vào tim nàng dễ lắm sao?
Song song với động tác chĩa kiếm cực nhanh của Liêm vương gia, đệ nhất sát thủ thế kỉ 21 hiện đại cũng nhanh chóng tránh sang một bên, mũi kiếm kia chĩa vào không khí.
Đáy mắt Liêm vương gia hiện lên sự kinh ngạc. Tránh được mũi kiếm của hắn, quả thực không hề đơn giản.
Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên mặt Diễm My, ánh mắt khinh thường nhìn vào Hoàng An Liêm.
Sau đó, chưa đầy 5 giây, sự việc đã biến hóa tới mức không thể tưởng.
Kiếm của An Liêm được hắn hung hăng vứt dưới đất, bàn tay ra một quyền mạnh mẽ đánh về phía Diễm My. Vừa tránh một quyền từ tay của hắn an toàn, nàng xoay người, nắm lấy cánh tay còn chưa kịp thu về kia, vận một đòn judo quật hắn xuống dưới sàn nhà.
Dĩ nhiên hắn cũng không thể dễ dàng bị nàng quật xuống như vậy. Chân hắn đáp đất một cách nhanh chóng, bàn tay còn lại đầy nội lực mà giữ chặt cánh tay phải của nàng, chân chuẩn bị làm một cước đá lên.
Hoàng An Liêm có thể xoay chuyển tình thế nhanh như vậy, Trần Diễm My cũng có thể giơ một bàn chân áp chế cước kia của hắn.
Cứ như vậy, ngươi đánh ta, ta đánh ngươi. Mỗi người một kích, đối phương cứ né, rồi đánh lại. Liên tục như thế.