Đế Quốc Chiến Thần

Chương 61: Tô Khánh Đông mất tích rồi



“Vậy thì hãy mở to mắt bà ra nhìn cho rõ đi.” Thanh Long hung hăng nói một câu, sau đó đưa tay ra sau rút ra một con dao quân dụng đâm vào mắt Tô Tam Cô.

Mặc dù lực của anh ta vô cùng nhanh và mạnh mẽ nhưng thực tế vẫn giữ lại vài phần sức lực.

Tốc độ của Thanh Long được khống chế vô cùng tốt, ngay lúc Tô Tam Cô thét chói tai cầu xin, mũi dao lập tức dừng lại.

Giờ phút này mũi dao nhọn hoắt chỉ cách tròng mắt Tô Tam Cô nửa phân nữa thôi.

“A.” Tô Tam Cô không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo.

Nhưng Thanh Long không hề để ý, anh ta lạnh lùng nói một câu: “Nói hay là không?”

Tô Tam Cô giờ phút này vô cùng sợ hãi, nào dám tiếp tục giở trò.

Bà ta không chút do dự, buột miệng nói ra: “Tôi chỉ là phái người đến đòi nợ mà thôi, tôi cũng không biết người đó…”

Không đợi Tô Tam Cô nói xong, cổ tay Thanh Long lập tức run lên, mũi dao nháy mắt tiến gần.

“Những gì tôi nói đều là sự thật mà.” Tô Tam Cô nhắm chặt hai mắt lại, hét toáng lên như bị tâm thần.

Chu Hàn đứng bên cạnh thu hết mọi việc vào trong đáy mắt, anh nhìn ra được Tô Tam Cô không nói dối.

Người sợ vỡ mật nào còn hơi để nói dối cơ chứ?

“Dừng tay đi.” Chu Hàn lạnh lùng nói một câu, Thanh Long chỉ đành thu hồi dao quân dụng.

“Bà thuê người ở chỗ nào?” Chu Hàn hỏi Tô Tam Cô

Tô Tam Cô vội vàng nói thật: “Tôi chỉ tìm mấy kẻ liều mạng trong sòng bạc mà thôi, một, hai nghìn tệ là có thể thuê được.”

Chu Hàn nghe xong liền gật đầu, ra hiệu cho Thanh Long thả người.

Mặc dù Thanh Long hơi do dự nhưng vẫn làm theo.

Tô Tam Cô sớm đã bị dọa chết khiếp, lập tức lăn lê bò toài rồi chạy ra khỏi biệt thự.

“Đi tiễn bà ta đi.” Chu Hàn ra hiệu với Thanh Long, trong lòng đã có sẵn kế hoạch.

“Rõ.” Thanh Long đương nhiên biết Chu Hàn có ý gì, ngoài việc đưa Tô Tam Cô về, anh ta đương nhiên phải ẩn mình trong tối để theo dõi mọi hành tung của bà ta.

Sau khi Tô Tam Cô được đưa về nhà, cả người lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn. Bà ta nhìn Thanh Long lái xe rời đi liền tưởng rằng Thanh Long đã thực sự đi rồi.

Nhưng thực ra sau khi Thanh Long lái xe trở về biệt thự của Chu Hàn, cả người anh ta lập tức lẫn vào trong bóng tối đi thẳng đến nhà Tô Tam Cô.

Sau khi Tô Tam Cô thoát khỏi tình cảnh nguy nan, bà ta không những bình tĩnh trở lại mà còn quên đi nỗi đau sau khi vết sẹo được chữa lành.

Trước tiên bà ta liên lạc với trợ lý của mình bảo anh ta công bố các khoản nợ cờ bạc của Hách Lôi, định mượn tay Hách Lôi để tiêu diệt Tô Hàm và đá cô ra khỏi chiếc ghế chủ tịch.

Ở một bên khác, sau khi Chu Hàn phát hiện ra Tô Khánh Đông mất tích liền dặn dò Vô Kiểm vài câu, Vô Kiểm lập tức rời đi.

Mà gần như ngay sau khi Vô Kiểm rời đi, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Tiết Minh Dương cũng lần lượt quay về biệt thự.

“Nguyên soái, sở cảnh sát đã thu hết các đội về, mẹ vợ của ngài và cô Tô Hàm đã bị nhốt vào trong đó, nghe nói là bị người ta đưa vào.”

“Toàn bộ tập đoàn Giang Đông loạn thành một nồi cháo. Thái Đại Cường nhân cơ hội chỉ trích Hoàng Minh cấu kết với người ngoài đầu độc Hoàng Mộc Xuân hòng bức cha mình từ chức.”

“Chu Nguyên soái, đây là giấy báo tử.”

Bạch Hổ và những người khác lần lượt báo cáo chi tiết mọi việc, Chu Hàn sau khi nghe xong, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ u sầu.

“Hách Lôi và Tô Hàm bị người đưa vào? Ai đưa vào?” Ánh mắt Chu Hàn rơi vào trên người Bạch Hổ, mở miệng hỏi anh ta.

Bạch Hổ lắc đầu nói: “Chúng tôi tạm thời chưa tra được.”

Chu Hàn lại hỏi: “Chu Tước đâu?”

“Đang bí mật bảo vệ hai người.” Bạch Hổ cung kính đáp.

Chu Hàn nhìn về phía bình minh bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng.

“Bạch Hổ, đi phối hợp với Chu Tước, mười hai giờ trưa tiếp ứng đưa Hách Lôi và Tô Hàm ra ngoài, đến lúc đó Vô Kiểm sẽ mang người chết đến tráo.” Chu Hàn trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu phân phó.

“Tuân lệnh.” Bạch Hổ nghe xong gật đầu đáp ứng, rời khỏi biệt thự.

Chu Hàn vốn định bây giờ sẽ phái Vô Kiểm đi tráo rồi đưa hai người về.

Nhưng sau đó nghĩ lại, Vô Kiểm vừa mới bị mình phái đi tìm tung tích của Tô Khánh Đông nên vẫn chưa trở về.

Ánh mắt Chu Hàn rơi vào người Tiết Minh Dương, cho dù anh không nói gì nhưng cậu vẫn hiểu được ý của anh.

“Nguyên soái, đây.” Nói xong, Tiết Minh Dương đưa lên cho Chu Hàn một tờ giấy báo tử, dáng vẻ vô cùng cung kính.

Sau khi nhận được giấy báo, ánh mắt Chu Hàn nhìn thoáng qua rồi cuối cùng ném lại cho Tiết Minh Dương.

“Cậu thấy thế nào?” Chu Hàn nhàn nhạt hỏi một câu.

Tiết Minh Dương cúi đầu trả lời: “Tôi cho rằng tờ giấy báo tử này là giả mạo, cổ bị vặn gãy rồi không thở được mà chết, đây rõ ràng là bịa chuyện.”

Cảm xúc của Tiết Minh Dương dường như rất kích động, cậu mặc dù là con nuôi của Chu Xung nhưng lại xuất thân từ một gia đình giàu có.

Cậu căn bản chưa từng tham dự bất cứ cuộc tranh đấu nào trong gia tộc, ngay cả quan hệ với hai anh trai của mình cũng rất thân thiết, từ trước tới giờ chưa từng đỏ mặt với ai.

Hơn nữa Chu Xung luôn một lòng dạy dỗ Tiết Minh Dương, căn bản không có ý định để lại bất kỳ gia sản nào cho cậu.

Điều này cũng khiến cho tất cả mọi người yên tâm, vì vậy từ trước tới nay chưa từng có ai nhắm vào cậu, lại càng không có ai dùng tâm kế để đối phó với Tiết Minh Dương.

Chính vì điều này mà Tiết Minh Dương vẫn luôn giống như một bông hoa trong nhà kính, trước giờ chưa từng nhìn thấy một mặt khác của xã hội.

Cho đến nay Tiết Minh Dương vẫn luôn giữ được một trái tim ngây thơ khờ dại, cho rằng trên thế gian này có tồn tại công lý.

“Vậy cậu có cách gì để lấy được giấy báo tử thật không?” Chu Hàn nhàn nhạt hỏi một câu, trong mắt hiện lên một tia sáng.

“Có, nhưng có hơi phức tạp.” Tiết Minh Dương gần như không hề nghĩ ngợi, vẫn luôn kiên định và kiên quyết trước sau như một.

“Đi đi.” Chu Hàn phất tay, ra hiệu cho Tiết Minh Dương dùng hành động để chứng minh cho lời nói.

Tiết Minh Dương cũng không nán lại, lập tức xoay người rời đi, thậm chí còn không quan tâm đến việc đi ngủ.

Sau khi Tiết Minh Dương rời đi không lâu, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng phanh xe.

Ngay sau đó, một tên con cháu nhà họ Hoàng đưa thiệp mời đến.

Sau khi đọc xong nội dung trên thiệp mời, Chu Hàn nói với tên con cháu nhà họ Hoàng: “Tôi sẽ qua đó.”

Tên kia nghe vậy liền đáp lại một câu rồi lập tức rời đi.

Chu Hàn lại nhìn lướt qua nội dung thiệp mời một lần nữa, người mời anh đến chính là Hoàng Minh, anh ta mời anh đến dự tang lễ của Hoàng Mộc Xuân.

Nhưng trong lòng Chu Hàn hiểu rất rõ, chỉ sợ rằng Hoàng Minh không chỉ đơn giản là mời mình tới tham dự tang lễ mà là mời mình đến áp trận.

Sau khi Thái Đại Cường được thả ra liền lập tức khơi đống tro tàn, dường như là muốn thiêu chết Hoàng Minh.

Mà Chu Hàn cũng đang nghi hoặc trong lòng, sợ rằng cái chết của Hoàng Mộc Xuân cũng không thoát khỏi liên quan tới Thái Đại Cường.

Người đàn ông trung niên vừa già vừa béo này e rằng cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ánh mắt Chu Hàn lóe lên một tia sâu xa, anh nhìn thẳng ra ngoài cửa, một tiếng động nhẹ vừa vang lên đã kinh động tới anh

Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Hàn, một bóng người từ xa đang tiến lại gần.

Sau khi bóng người đến gần, Chu Hàn vừa nhìn đã nhận ra người này là Vô Kiểm.

“Nguyên soái, Tô Khánh Đông trốn trong nhà Tô Tam Cô không muốn quay về, nói cái gì mà muốn đợi thời cơ trở mình.” Vô Kiểm cung kính nói với Chu Hàn.

Chu Hàn nghe xong, nhàn nhạt gật đầu nói: “Nếu như Kiếm Thần đã có cách riêng thì mặc kệ ông ấy đi.”

“Nguyên soái, còn một chuyện nữa…” Vô Kiểm lại mở miệng nói, nhưng có vẻ là chuyện không tiện nói ra.

Chu Hàn nghi hoặc liếc nhìn Vô Kiểm, cuối cùng anh ta lấy ra máy tính bảng, quẹt quẹt vài lần rồi đặt ở trước mặt Chu Hàn.

Chỉ thấy trên máy tính bảng có một dòng tiêu đề, hơn nữa còn là tiêu đề hot nhất nằm ở trên cùng, có vẻ như là mới được đăng lên cách đây không lâu.

Nội dung là: “Hai mẹ con cấu kết với nhau cùng làm việc xấu, người mẹ nợ một khoản cờ bạc kếch xù còn mua hung giết người, con gái thì cấu kết với Hoàng thiếu gia của tập đoàn Giang Đông đầu độc chết chủ tịch.”

Sau khi đọc xong nội dung, Chu Hàn hơi nâng tay sau đó đập mạnh xuống bàn.

Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, trong phút chốc, cả chiếc bàn gỗ rắn chắc đều biến thành cát bụi.

Chu Hàn thu hồi sức lực, chắp tay đứng dậy.

“Âm mưu giết người.” Anh lạnh lùng nói ra một câu.