Đế Quốc Chiến Thần

Chương 85: Đặc biệt phục tùng Nguyên soái



“Tôi nói rồi, sẽ dẫn lưu trước khi trời tối, để nhân khí đạt tới đỉnh thì nhất định làm được.” Hoắc Tử Kim mím môi cười: “Sự thật bây giờ tôi cũng làm được rồi.”

Tony Bond đi theo phía sau cô ta.

Tony Bond hất mái tóc vàng của mình, lên tiếng châm biếm một câu: “Một tỷ mới chơi được như vậy, cô còn mặt mũi nói ra.”

Hoắc Tử Kim nghe vậy lập tức không vui, cô ta quay đầu liếc Tony Bond, cuối cùng không có phản bác.

Bởi vì sự thật là như thế, một tỷ hút dòng người cũng không phải chuyện đùa.

Nhưng cô ta chỉ hút được khách của một chiếc thuyền, thật sự là có hơi gà.

“Không cần nghĩ nhiều, cô cố gắng là được.” Chu Hàn uống ly rượu, đúng lúc lên tiếng an ủi một câu: “Sự thật nhân khí hôm nay cũng không tệ, đủ để cho Hoàng tử và Dạ Phong mạo hiểm thử một lần.”

Hoắc Tử Kim vừa nghe Chu Hàn khen mình, gương mặt xinh đẹp vốn có hơi u ám lập tức tan thành mây khói.

Mà Tony Bond lại không phục nói: “Anh Chu, nếu anh đưa một tỷ đó cho tôi làm việc, tôi có thể hút nhân khí của mười chiếc thuyền.”

Đối với lời phóng đại của Tony Bond, Chu Hàn và Hoắc Tử Kim đều ném vẻ mặt không tin.

Tony Bond thấy thế đành phải làm bộ như không có việc gì mà quay đầu sang một bên, nhìn về phía đại sảnh người đến người đi.

Cùng lúc đó, trước biệt thự của Chu Hàn.

Một chiếc siêu xe phong trần treo biển số Cảng Thành dừng lại, Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh nôn nóng mà xuống xe, đi vào biệt thự.

“Chu nguyên soái, Chu nguyên soái.” Hoắc Khai Hà không màng hình tượng mà la hét.

Bây giờ ông ta vội vã muốn gặp được Chu Hàn, muốn nói với anh suy nghĩ của mình, mà còn báo cho đối phương, mục đích của mình.

“Kêu gào làm gì đó?” Đột nhiên, một tiếng nói sắc bén truyền vào tai Hoắc Khai Hà.

Ngay sau đó, Hách Lôi mặc chiếc váy nhãn hiệu quốc tế xuất hiện ở trước mặt Hoắc Khai Hà.

Hai tròng mắt của Hoắc Khai Hà lập tức thẳng ra, nhưng không phải ông ta thèm muốn nhìn thêm sắc đẹp của Hách Lôi.

Mà là quần áo trên người Hách Lôi, quả thực có giá trị rất lớn.

Hoắc Khai Hà là một người rất biết nhìn hàng, ông ta hoàn toàn nhìn ra đây là kiệt tác của bậc thầy thiết kế quốc tế Tony Bond.

Nhưng mà trang phục do đại sư Tony Bond thiết kế ra sao lại bị một người đàn bà đanh đá như vậy mặc trên người?

Đang lúc Hoắc Khai Hà nghi ngờ trong lòng, Hách Lôi lại thình lình lên tiếng hỏi: “Tôi đẹp không?”

Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức cảm thấy buồn nôn, ông ta tức khắc gắng sức lắc đầu.

Hách Lôi lập tức nổi giận chỉ vào mũi của Hoắc Khai Hà mắng to: “Dám nói tôi không đẹp? Vậy ông nhìn cái gì mà nhìn.”

Theo tiếng hét to của Hách Lôi vừa dứt, Hoắc Khai Hà lập tức kéo Hoắc Nghệ Tinh làm bộ phải rời đi.

Tất nhiên Hách Lôi nhận ra Hoắc Khai Hà, lập tức vội vàng lên tiếng giữ lại: “Ông chủ Hoắc, khoan đã.”

Bà chậm rãi đuổi theo lên tiếng nói: “Có phải ông tìm Chu Hàn không? Tôi biết cậu ta ở đâu.”

Hoắc Khai Hà nghe vậy lập tức sáng hai mắt, vội vàng nói: “Bà thật sự biết sao? Mau nói cho tôi biết.”

Hách Lôi thấy Hoắc Khai Hà nóng vội như vậy, lập tức trêu ghẹo một câu: “Không cần gấp gáp, giao phí hỏi đường ra trước.”

Thấy Hách Lôi tham lam lợi nhuận, Hoắc Khai Hà lập tức kinh ngạc.

Kiểu gì ông ta cũng không ngờ, Chu Hàn lại có một bà mẹ vợ như vậy.

Nhưng mà Hoắc Khai Hà gấp gáp tìm được Chu Hàn, vốn không để ý đến một chút phí hỏi đường gì đó.

Ông ta lập tức lên tiếng hỏi: “Bà muốn bao nhiêu phí hỏi đường, đồ trước tiền sau, mau nói cho tôi biết Chu nguyên soái ở đâu.”

Hách Lôi cong môi đỏ, trêu đùa: “Ông chủ Hoắc nhất ngôn cửu đỉnh, chắc là sẽ không gạt tôi.”

“Tôi chọn tin tưởng ông, ông cũng đừng làm cho tôi thất vọng, tôi sẽ nói cho ông biết Chu Hàn ở đâu.”

Đang lúc Hách Lôi bán cái gút định kéo lòng tham của Hoắc Khai Hà, tiếp tục trả giá.

Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau bà, trực tiếp truyền vào tai Hoắc Khai Hà.

“Chu Hàn ở chiến thuyền Vong Linh, ông đi tìm anh ấy đi.” Tô Hàm bước nhanh đến trước mặt mấy người, sau khi nở nụ cười áy náy về phía Hoắc Khai Hà thì cố gắng kéo Hách Lôi đi vào trong phòng.

“Con bé thối, con làm gì đó.” Hách Lôi lập tức tức giận, bà hung dữ đẩy Tô Hàm một cái.

Tức giận nói: “Con làm hỏng chuyện tốt của mẹ. Vừa rồi ít nhất mẹ có thể lừa Hoắc Khai Hà một trăm triệu, con thì giỏi rồi, tới cửa đã phá mẹ.”

Tô Hàm thấy mẹ u mê không tỉnh ngộ như thế, cô cũng vô cùng hết hy vọng.

Tô Hàm cười khổ một tiếng, lên tiếng hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn chui trong tiền bao lâu nữa?”

Dứt lời, cô chuyển đề tài: “Rõ ràng vừa rồi ông chủ Hoắc có chuyện tìm Chu Hàn, mẹ làm gì phải làm khó người ta? Ngộ nhỡ làm lỡ chuyện của Chu Hàn.”

Nói tới đây, Tô Hàm còn cố ý giơ tay lên, trên mặt hiện lên nụ cười: “Mẹ không sợ anh ấy lại cho mẹ một cái tát?”

“Cậu ta dám.” Hách Lôi lập tức nổi giận đùng đùng, đồng thời theo bản năng xoa nửa bên mặt bị Chu Hàn đánh lần trước.

Vô cùng kiên quyết nói: “Mẹ tin Chu Hàn không phải loại người không biết tôn trọng người lớn, nếu đúng như vậy, cậu ta chính là một đứa con bất hiếu.”

Hách Lôi vừa dứt lời, Chu Hàn trên chiến thuyền Vong Linh đột nhiên hắt xì mạnh một cái.

Hoắc Tử Kim bên cạnh thấy thế vội vàng lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, ngài cảm lạnh à, nếu không thì vào trong ngồi đi?”

Chu Hàn lại xua tay, ý bảo không cần.

Với thể chất của anh, sao lại dễ dàng cảm lạnh?

Nếu không đoán sai, chắc là có người khua môi múa mép sau lưng. Có lẽ người này là Hách Lôi.

Nghĩ đến Hách Lôi, Chu Hàn lập tức lắc đầu cười khổ.

Nửa giờ sau, nhân khí càng ngày càng đầy, lúc vô số khách đánh bạc đều chạy về phía báo cáo “kiếm một khoản lớn”, Hoắc Khai Hà dẫn theo Hoắc Nghệ Tinh chậm rãi đến.

“Chu nguyên soái, tôi tìm được cậu rồi.” Hoắc Khai Hà rất kích động, đi lên dùng lực nắm lấy tay Chu Hàn.

Sắc mặt của Chu Hàn hơi thay đổi, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Anh lên tiếng hỏi: “Ông chủ Hoắc trăm công nghìn việc, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm tôi?”

Hoắc Khai Hà thấy Chu Hàn khách sáo như thế, lập tức vội vàng xua tay, nói: “Thật là hổ thẹn. Tôi còn trăm công nghìn việc đâu, nghìn việc cũng sắp mất rồi.”

Chu Hàn nghe vậy lập tức hiểu Hoắc Khai Hà có việc, anh cũng không nghĩ nhiều, mà thuận tiện hỏi: “Ông chủ Hoắc gặp phải vấn đề khó khăn?”

Nguyên nhân không suy đoán Hoắc Khai Hà đụng phải chuyện gì, là vì Chu Hàn nhìn ra Hoắc Khai Hà muốn cầu cạnh mình.

Như vậy, cho dù mình không hỏi Hoắc Khai Hà cũng sẽ thành thật nói ra.

Quả nhiên, Chu Hàn vừa dứt lời, Hoắc Khai Hà nói hết biến cố mà Hoắc Thị gặp phải tối qua đến nơi đến chốn.

Sau khi nghe Hoắc Khai Hà nói xong, Chu Hàn thở dài nói: “Không ngờ rằng Hoàng tử này thật sự càn rỡ.”

Hoắc Khai Hà buồn bã nói: “Ai nói không phải chứ, tôi sợ đêm nay cậu ta sẽ phái người đến nhà họ Hoắc lấy cái mạng già của tôi.”

Nói tới đây, Hoắc Khai Hà chuyển đề tài: “Cho nên đặc biệt đến nhờ cậy Chu nguyên soái.”

Lúc này, mặc dù Hoắc Tử Kim còn đứng một bên, nhưng Hoắc Khai Hà đã hoàn toàn không để ý đến mặt mũi.

Ông ta không đếm xỉa, thuận tiện làm gương tốt cho con gái, dạy cô kính trọng Chu Hàn thế nào.

Tất nhiên Hoắc Tử Kim bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, thế nào cô ta cũng không ngờ được, ở trước mặt Chu Hàn ba sẽ ăn nói khép nép đến mức này.

“Sao ông chủ Hoắc lại nói như vậy, cái gì nhờ cậy với không nhờ cậy chứ.” Chu Hàn cười nhạt, rất bình tĩnh mà nói một câu: “Ông chủ Hoắc trực tiếp vào thẳng vấn đề đi.”

Chu Hàn không thích vòng vo.

“Một khi đã vậy, tôi đây nói thẳng.”