Trát Mộc Hợp cất tiếng cười to, đám kỵ binh vây quanh y cũng cười theo, tiếng cười như sóng lớn cuốn lên lâu thành. Nhiệm Soái nắm chặt hai nắm đấm, bi phẫn mà im lặng. Đám binh sĩ thủ hạ của hắn cũng không khác bao nhiêu so với thủ lĩnh của mình, thậm chí có mấy cung thủ còn âm thầm chảy nước mắt.
Phương thức nâng cao sĩ khí này của Tiền Bất Ly coi như đã hỏng, nhưng Tiền Bất Ly cũng không trông cậy vào sĩ khí để lâm chiến. Trước một lực lượng có ưu thế tuyệt đối trước mặt, sĩ khí ngoại trừ chỉ có thể lưu lại một ánh thơ ca vui buồn lẫn lộn, hoàn toàn không làm được gì cả!
Trát Mộc Hợp quay đầu nói: "Mục Khắc, ngươi đi thông báo trung quân, để cho bọn họ chia làm hai đường, hạ trại tại cửa đông cùng cửa tây Tuyết Nguyên thành."
Niêm Hãn sững sờ: "Đại ca, cửa nam thì sao?"
"Cửa Nam? Đương nhiên cửa nam là để cho bọn hắn chạy trốn."
Niêm Hãn thoáng gấp gáp hỏi: "Vậy nếu như bọn chúng chạy trốn thì sao?"
"Đây chính là chờ mong của ta!" Trát Mộc Hợp nở nụ cười, nói: "Bọn hắn có thể trốn đi nơi nào? Bọn chúng có thể chạy trốn khỏi khinh kỵ cận vệ của ta sao? Hơn nữa ngươi chớ quên, chúng ta cũng không phải có một mình!"
"Niêm Hãn, đánh trận không nên chỉ cầu thoải mái! Chúng ta bôn tập đường xa, không mang theo bất luận khí cụ công thành nào, tuy ta tin tưởng năng lực của ngươi, nhưng ngươi muốn chúng ta phải trả giá một cái giá lớn không cần thiết sao? Sau khi thành bị phá, rất có thể chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu trên đường phố. Đợi đến lúc chúng ta bắt được công chúa, ít nhất chúng ta cũng phải trả giá mấy trăm binh lính, thậm chí tánh mạng của hơn một ngàn dũng sĩ, đây chính là điều không cần thiết!" Trát Mộc Hợp biết đệ đệ mình có tính cách thô tục, nhưng y vẫn hy vọng Niêm Hãn có thể lĩnh ngộ được vài điều.
"Ngươi hãy nhìn xem, cờ xí trên đầu thành hỗn loạn, điều này nói rõ là binh sĩ đã rối loạn! Tướng trấn thủ nhu nhược vô năng khiến cho bọn chúng đã mất đi một cơ hội cuối cùng! Binh là gan ruột của tướng, chính là binh hồn, binh sĩ dũng cảm tuyệt không bán mạng cho một chủ tướng nhu nhược vô năng! Cho nên ta dùng biện pháp vây ba bỏ ngỏ một, buộc những binh lính kia phải có lựa chọn, tiếp tục đánh trận, hay là chạy trốn! Ngươi cho là bọn chúng còn có dũng khí tiếp tục đánh trận hay sao?"
Niêm Hãn vỗ vỗ đầu của mình, há miệng rộng cười toe toét: "Đại ca, ta hiểu rồi. Đại ca nói là chúng ta căn bản không phải động thủ, chỉ cần dọa cũng có thể khiến bọn chúng sợ hãi mà bỏ chạy sao? !" Niêm Hãn là chiến tướng lớn lên ở trên lưng ngựa, tuy tính cách hào phóng, nhưng không đến tình trạng ngốc không có thuốc chữa.
"Không sai! Lúc này đám tiểu tử đã chịu khổ, ta không muốn lại khiến cho bọn họ chịu thêm tổn thất." Niêm Hãn cười lạnh lùng: "Tiểu tử! Đốt đuốc! !"
Cùng với một âm thanh chỉnh tề đáp lại, từng bó đuốc một được đốt lên. Bó đuốc là vật phẩm luôn mang theo bên người của kị binh nhẹ thảo nguyên. Chỉ có điều lần này vì mau chóng bôn tập Tuyết Nguyên thành, bọn hắn một mực không đốt đuốc.
Đám binh sĩ trên lâu thành lộ ra ánh mắt sợ hãi, luận quân dung, luận khí thế, đối phương đều vượt xa chính mình, tâm tình tuyệt vọng đang dần lan tràn trong các binh sĩ.
Nhờ ánh lửa, Tiền Bất Ly thấy rõ đối phương đã bắt đầu dựng lều vải, hắn không khỏi thở phào một hơi dài. Lúc này hắn mới phát hiện, lòng bàn tay mình đã tràn đầy mồ hôi lạnh!
Thành công rồi! Rốt cục thành công hòa nhau một ván! Một mãnh tướng sẽ vì thắng lợi mà không tiếc trả một cái giá lớn, mà danh tướng khi đứng trước một thắng lợi dễ như trở bàn tay, thường thường sẽ cố gắng hết sức để bảo tồn thực lực, Tiền Bất Ly đang đánh cuộc Trát Mộc Hợp không nỡ bỏ kị binh nhẹ cận vệ của mình.
Điều mà Tiền Bất Ly sợ nhất chính là Trát Mộc Hợp phát hiện thủ thành binh sĩ có ý chí chiến đấu sục sôi, như vậy hắn rất có thể sẽ lựa chọn tiếp tục tiến công. Đến lúc đó coi như hắn bắn hết tất cả các viên đạn, thành công giữ được Tuyết Nguyên thành, thế nhưng ngày mai sẽ ra sao?
Nhìn chung quanh, rất nhiều binh sĩ, dưới ánh mắt của hắn quét đến, đều cúi đầu, thế nhưng đám binh sĩ vẫn không cách nào che dấu được ý tứ thù hận, Tiền Bất Ly có thể hiểu rất rõ ràng! Tiền Bất Ly nhếch miệng cười gượng gạo, vì sao lại tự mình làm khổ mình? Thực ra không nên quản loại chuyện không có liên quan tới mình như này . . .
Cô đơn lạnh lẽo, sâu tận xương tủy, đây là cảm giác duy nhất vào giờ phút này của Tiền Bất Ly. Tất cả những việc mình làm đều là vì bảo toàn mạng của bọn hắn, thế nhưng đổi lại, mình chỉ nhận được ý thù địch của bọn hắn!
Tiền Bất Ly ngơ ngác quay người, đối mặt với ánh mắt mỉm cười của Cơ Thắng Tình, trong ánh mắt nàng, ngoại trừ tín nhiệm, còn có mấy phần cảm kích. Tiền Bất Ly không biết tín nhiệm của Cơ Thắng Tình đối với của mình được sinh ra từ đâu, từ đâu mà đến, nhưng hắn biết rõ tín nhiệm này là sự thật. Được rồi. . . . Coi như là vì nàng. . . . Mà chiến! !
"Chúng ta trở về đi, thời gian không nhiều lắm, nhất định phải mau chóng tìm ra một phương án" Tiền Bất Ly mỉm cười nói với Cơ Thắng Tình.
"Còn có cái gì mà phải thương nghị?" Bởi vì phẫn hận cực độ, Nhiệm Soái hoàn toàn không có ý che dấu vẻ khinh miệt trong mắt mình. Hắn nói: "Thân là võ tướng, ngày mai ta tử chiến là được!"
"Đó là trách nhiệm của ngươi." Tiền Bất Ly không để ý đến Nhiệm Soái, hắn vẫn đi xuống dưới thành: "Mà trách nhiệm của ta là tìm cách tiêu diệt bọn hắn."
"Ha ha ha. . . . Ta xem ngươi quả thực. . . ." Nhiệm Soái còn chưa dứt lời, hắn đã bị Đỗ Binh ở sau lưng đánh cho một khuỷu tay cắt ngang.
"Lão Đỗ, ngươi làm gì? ?" Nhiệm Soái cả giận nói.
"Đi theo đi xem thế nào." Đỗ Binh nhìn theo bóng lưng Tiền Bất Ly, hắn nói như có điều suy nghĩ: "Sự tình không đơn giản như vậy!"
"Nhìn cái gì? Nhìn người ngu ngốc sao?"
"Hắn mà ngu ngốc? Hắn có thể từ dấu vết để lại mà có thể nhìn ra Cổ Lý An là nội gian, mà ngươi, ta đều không nhìn ra" Đỗ Binh cười nghiền ngẫm, nói: "Nếu như hắn ngu ngốc, vậy ngươi. . . . Không phải còn không bằng cả ngu ngốc sao?"
"Ngươi. . . ." Nhiệm Soái vốn đã giận dữ, nhưng hắn chợt phát giác hàm nghĩa trong lời nói của Đỗ Binh, ngẩn người. Một người có thể làm Thượng tướng quân, cho dù là tiểu tướng quân, suy nghĩ tự nhiên không thể đơn giản.
"Đi thôi." Một lần nữa Đỗ Binh dùng cùi chỏ đụng vào Nhiệm Soái.
×××
Trong phòng nghị sự, bầu không khí vẫn vô cùng ảm đạm, ngoại trừ Cơ Thắng Tình và Giả Thiên Tường, những người khác căn bản không thể cười nổi. Có ai nhìn thấy những người sắp phải ra pháp trường mà vẫn còn có thể vui vẻ mỉm cười hay sao?
"Bẩm báo!"
"Tiến đến."
Cửa mở ra, Vương Thụy đi nhanh vào trong, nói : "Điện hạ, đại nhân, trinh sát đã điều tra rõ ràng, các cửa đông, tây, bắc đều có quân địch, chỉ có cửa Nam không có. Trinh sát của chúng ta dò xét rất xa, không chỉ nói quân địch, thậm chí cũng không phát hiện trinh sát địch nhân."
Tiền Bất Ly ngẩng đầu lên từ trong vẻ trầm tư suy nghĩ rất sâu, hắn đã quyết định chủ ý. Tuy Tiền Bất Ly ưa thích chiêu thoát hiểm, hắn cũng không đặt tất cả hy vọng lên điều đó, còn lần này, hắn lại không có lựa chọn nào khác! Tốn sức suy nghĩ kế sách, mới có thể tranh thủ thời gian nửa ngày. Nếu như hắn vẫn tiếp tục do dự nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Vương Thụy do dự một chút: "Đại nhân, ta thấy bọn chúng dùng phương pháp vây ba bỏ một là muốn cho chúng ta đào tẩu!"
"Nếu như bọn hắn hy vọng chúng ta đào tẩu, chúng ta sẽ bỏ chạy cho hắn xem." Vì đã hạ quyết tâm, thần sắc Tiền Bất Ly nhẹ nhõm không ít. Hắn nói: "Bằng không, ta lo lắng Trát Mộc Hợp sẽ khóc nhè... . . ."