Ánh sáng ban mai mờ mờ, Trát Mộc Hợp đã nhảy xuống từ trên giường mềm, mặc chỉnh tề, bước đi ra ngoài soái trướng.
Là một đại danh tướng, tộc trưởng bộ lạc Phi Ưng, y vô cùng phong quang. Uy thế của y còn khiến cho vô số người hướng tới! Đáng tiếc đại đa phần người trong thiên hạ có ánh mắt thiển cận, điều mà bọn hắn có thể thấy chỉ là mặt ngoài danh tướng, lại nhìn không tới sự gian khổ của danh tướng.
Trát Mộc Hợp thức dậy sớm hơn so với tất cả binh sĩ, đi ngủ muộn hơn so với tất cả binh sĩ. Khi công kích quân thù, y xông lên trước ở chỗ xung yếu, lúc rút lui y phải ở lại phía sau phòng thủ! Khi các binh lính của y uống rượu ngon, tận tình ca múa, y lại đang ngồi suy nghĩ hướng đi của quân đội; khi binh lính của y ôm tiền tài giành được, ôm nữ nhân giành được mà hưởng phúc, y lại đang tự hỏi xem cần phải làm gì để bình an mang đám hài tử về nhà!
Có thể làm cho cả bộ lạc Phi Ưng khăng khăng một mực đi theo, Trát Mộc Hợp không chỉ dựa vào trí tuệ, càng không phải là dựa vào sức mạnh, mà bằng vào một loại tình cảm, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Rất nhiều thượng vị giả đều biến những lời này thành lời hứa hẹn dối trá, nhưng Trát Mộc Hợp làm được, y chưa từng để cho các hài tử của mình thất vọng.
"Đại Hãn !" Một kỵ mã trinh sát từ đằng xa chạy như bay đến: "Đại Hãn ! Tuyết Nguyên thành có gì đó không đúng, hình như tất cả đều bỏ chạy." Một thủ lĩnh bộ lạc không có tư cách được người khác xưng là 'Đại Hãn ' , điều này sẽ bị những bộ lạc khác ghen ghét, nhưng các tướng sĩ bộ lạc Phi Ưng tin tưởng vững chắc, vua của bọn hắn nhất định sẽ dẫn đầu bọn hắn nhất thống thảo nguyên, gọi sớm vài năm hay gọi muộn vài năm không có gì khác nhau.
Trong mắt Trát Mộc Hợp lóe lên ánh sáng long lanh, y vội hỏi: "Vậy đã tới kiểm tra cửa nam chưa?"
"Vừa mới kiểm tra, trên mặt tuyết ngoài cửa Nam để lại không ít dấu vó ngựa, Lặc Mẫn đại nhân nói ít nhất có ngàn kỵ binh!"
"Chạy trốn rất nhanh." Trát Mộc Hợp cười ha ha nói: "Thổi kèn!"
Cùng với tiếng kèn vang lên, đám khinh kỵ cận vệ vô cùng nhanh chóng chui ra từ trong lều vải của chính mình, nhảy lên yên ngựa. Thời gian không dài, một đội kỵ binh tinh nhuệ đằng đằng sát khí lập tức ra hiện tại trong đất trời.
Bên trên lâu thành Tuyết Nguyên thành lặng yên không một tiếng động, đặc biệt cờ xí cắm ở lâu thành, đón gió bay múa, còn có mấy bó đuốc lẻ loi trơ trọi đang cháy.
Trát Mộc Hợp phất phất tay, một bách nhân đội bên trái rời khỏi đơn vị chạy như bay ra ngoài, xông về Tuyết Nguyên thành. Khi bọn hắn vọt tới chỗ còn cách Tuyết Nguyên thành hơn hai trăm mét, bắt đầu chạy nước rút theo tuyến nghiêng, sau đó tất cả dồn dập tháo trường cung của mình, giương cung cài tên, bắn về phía lâu thành.
Không có bóng người, cờ xí chính là mục tiêu.
Sau khi một lượt tên, bên trên Tuyết Nguyên thành còn không có bất kỳ phản ứng nào.
Một lần nữa Trát Mộc Hợp phất phất tay, một bách nhân đội phía bên phải rời khỏi đơn vị, bọn hắn không chọn cung, lấy trường tác từ trong túi đeo bên người, khi vọt tới gần tường thành, một trường tác mảnh dài hẹp rời khỏi tay, bay tới đập mạnh lên trên tường thành.
Tường thành Tuyết Nguyên thành cũng không cao lắm, ít nhất có nửa số trường tác đều chụp trúng vào mục tiêu, mười mấy trường tác quấn lên tường thành. Những kỵ binh không có dây trong tay lập tức xuống ngựa chuẩn bị dây tiếp theo. Những kỵ binh đã có dây thừng trong tay, nhảy khỏi yên ngựa, leo lên lâu thành.
Trong chớp mắt, mười mấy chiến sĩ liền trèo lên lâu thành. Bên trong Tuyết Nguyên thành còn không có phản ứng, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng trẻ mới sinh khóc nỉ non, nhưng lập tức đã cắt đứt.
Đội trưởng Bách nhân đội quay đầu hướng về phía đại quân, giơ tay ra hiệu, sau đó mang theo mấy người lính đi đến trước bánh xe, chuyển động bánh xe, kéo cửa thành lên.
Trát Mộc Hợp mang theo khinh kỵ cận vệ từ từ bước vào Tuyết Nguyên thành. Nhìn xem cảnh vật chung quanh, Trát Mộc Hợp không khỏi lắc đầu đầy khinh miệt, y không thể giải thích vì sao loại người ngu xuẩn nhu nhược này có thể ngồi trên vị trí thống lĩnh? Nếu như bỏ thành chạy, ngay cả trục quay cũng không hủy diệt, nội thành cũng không có người nào kiềm chế. Chẳng lẽ hắn không biết là để lại một đám tử sĩ, sẽ khiến cho hy vọng chạy trốn của mình tăng lên vài phần sao? Ừ. . . . loại người nhu nhược này có khả năng cũng không quan tâm tới công chúa? Trong đầu Trát Mộc Hợp lập tức xuất hiện ảo tưởng công chúa ngồi ở trên mặt tuyết gào khóc khóc lớn, khóe miệng hiện ra một nụ cười quái dị.
"Lặc Mẫn."
"Có."
"Đêm qua ngươi khổ cực, mang theo quân mã bản bộ của ngươi lưu thủ Tuyết Nguyên thành, vừa vặn tu chỉnh một chút."
Lặc Mẫn, người đã chạy thật nhanh một đoạn đường dài trinh sát một đêm, lộ ra dáng vẻ vui mừng tươi cười không kìm được, hắn nói: "Tuân mệnh, Đại Hãn !" Tuy tất cả tài vật mà hắn vơ vét được ở trong thành đều phải giao cho Đại Hãn thống nhất phân phối, nhưng nữ nhân bắt được trong thành thì hắn có quyền chọn lựa đầu tiên. Mỹ nữ miền nam từ trước đến nay chính là ước mơ của dũng sĩ thảo nguyên, không có uổng công khổ cực một đêm!
"Tiểu tử, ngươi rất gặp may mắn!" Niêm Hãn vỗ vỗ vào người Lặc Mẫn, sau đó thấp giọng nói: "Để lại cho ta mấy cô nàng xinh đẹp. Bằng không, Lão Tử trở về tìm ngươi luận võ!"
"Đó là nhất định được, đó là nhất định được." Lặc Mẫn lộ ra nụ cười gượng gạo. Toàn bộ bộ lạc Phi Ưng đều không ai dám trêu chọc vào gã này, đương nhiên phải nể mặt, còn nói cái gì mà luận võ? Còn không phải là bị ngươi đánh sao?
"Niêm Hãn."
"Có." Niêm Hãn lập tức thu nụ cười dâm đãng, gã là người mà không ai dám trêu chọc, nhưng trong đó cũng không bao gồm ca ca của gã, ca ca của gã chính là thần của bộ lạc!
"Ngươi dẫn đầu một đội một ngàn người làm tiên phong, cho ngươi thêm bốn bách nhân đội làm trinh sát, cẩn thận một chút."
"Tuân mệnh!" Niêm Hãn cao giọng nói, bất chợt gã lại hạ thấp giọng nói: "Đại ca, vậy công chúa. . ." Niêm Hãn đang thử dò xét ca ca của mình xem có ý kiến gì đối với công chúa hay không. Gã này cũng không phải là kẻ rất ngu ngốc.
Trát Mộc Hợp cười mà như không phải cười nhìn Niêm Hãn nói: "Đây không phải là tâm nguyện của ngươi sao?"
"Đã biết, đại ca." Niêm Hãn cười ha hả, nói: "Tiểu tử, đi theo ta!"
Niêm Hãn xung trận ngựa lên trước, mang theo kỵ binh hùng dũng, xông về trước.
Trát Mộc Hợp dùng một loại ánh mắt gần như cưng chiều nhìn theo bóng lưng Niêm Hãn. Cho tới bây giờ y vẫn không coi trọng nữ sắc, ngoại trừ giấc mộng nhất thống thảo nguyên sâu trong đáy lòng, thậm chí nhất thống toàn bộ đại lục, những vật khác đối với Trát Mộc Hợp mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao.
"Trung quân tiến lên!" Theo mệnh lệnh của Trát Mộc Hợp, mấy ngàn con chiến mã theo đội ngũ chỉnh tề, bộ pháp nhẹ nhàng tiến về phía trước. Trung quân cùng tiên phong không giống với nhau. Tốc độ của bọn hắn không thể nhanh cũng không có thể chậm, mặc kệ là thời điểm nào đi nữa, bọn hắn đều phải cam đoan có thể lực sung túc để bất kỳ lúc nào cũng có thể chém giết cùng quân địch.
※※※
"Sợ hãi sao?" Tiền Bất Ly cười hỏi Cơ Thắng Tình, hắn cũng không rời khỏi Tuyết Nguyên thành. Nếu như kế hoạch thành công, kẻ thù ngoài thành sẽ không thể lại cấu thành uy hiếp, trái lại nội thành mới nguy hiểm!
"Không sợ." Cơ Thắng Tình trả lời dứt khoát: "Thế nhưng, đáng thương là những bình dân. . . ."
"Không có biện pháp nào khác, chúng ta cần có thời gian." Thần sắc Tiền Bất Ly cũng có vài phần ảm đạm: "Nếu như xung đột quá sớm, dẫn dụ Trát Mộc Hợp trở lại, toàn bộ chúng ta đều phải chết, mà những bình dân vẫn không thể chạy thoát vận mệnh của mình." Tiền Bất Ly phán đoán Trát Mộc Hợp tuyệt sẽ không đợi đến lúc tìm kiếm toàn thành xong mới rời khỏi Tuyết Nguyên thành, Giáp Tích quan chỉ cách Tuyết Nguyên thành có hai trăm dặm, đợi đến khi viện quân tới mới tiến tới đó thì bọn chúng sẽ gặp phiền toái, bắt được công chúa mới là mục tiêu hàng đầu.