Nhìn thấy lâu thành cửa ải Liên Thành từ phía xa, Tiền Bất Ly ló đầu ra ngoài từ trong xe ngựa Cơ Thắng Tình, nhìn về phía trước, trước cửa thành tinh kỳ phấp phới, một dải bóng người dài, mảnh đứng dưới cờ xí đang lay động, hiển nhiên trước đó Hạ Quýnh Danh đã nhận được tin tức.
Tiền Bất Ly chui ra khỏi xe ngựa, nhảy lên chiến mã của mình, để cho xe ngựa của Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường tiến qua trước mặt mình, để cho bọn họ giao phong cùng Hạ Quýnh Danh kia trước, bản thân mình có lẽ vừa đi vừa quan sát.
Vương Thụy đã lùi về phía sau từ trong đội tiên phong ở phía trước, ba người Tiền Bất Ly cùng Vương Thụy, Đỗ Binh liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười quái dị.
Ở phía trước nhất đám người cửa ải Liên Thành ra đón chào, một lão nhân mặc trường bào màu trắng, cưỡi một thớt tuấn mã trang điểm dị thường hoa lệ, niên kỷ chừng năm mươi chạy ra đón chào. Bên cạnh lão có một người trẻ tuổi cũng mặc trường bào màu trắng, chỉ có điều trước ngực lão nhân kia có một huân chương, mà trước ngực người tuổi trẻ kia lại không có cái gì.
"Điện hạ vẫn mạnh khỏe?" Lão nhân kia vẻ mặt lo lắng: "Nghe tin ma đầu Trát Mộc Hợp kia đánh lén Tuyết Nguyên thành, lão thần vô cùng lo lắng, thế nhưng lão thần lại không dám tự tiện xuất binh, sợ. . ."
"Hạ bá tước, ta rất khỏe, hoàn toàn không có việc gì." Cơ Thắng Tình ló đầu ra từ trong xe ngựa, cắt ngang lời Hạ Quýnh Danh, tuy nàng vẫn lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nhưng trên thực tế Cơ Thắng Tình đã không còn cách nào có thể khống chế sự chán ghét trong lòng, cho nên mới nàng mới đột ngột cắt đứt lời thăm hỏi ân cần của một bá tước.
"Trời có Cơ Chu ta!" Hạ Quýnh Danh không cho rằng đó là ngang ngược, vẻ lo lắng trên gương mặt chuyển thành vẻ mừng rỡ bội phần: "Điện hạ, vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì, lão thần nào còn mặt mũi đi yết kiến bệ hạ, may mắn, may mắn. . ."
"Nói thì dễ nghe như vậy, sao ngươi không phái những người này tới cứu viện Tuyết Nguyên thành! Phải biết rằng ta như là những vì sao đang mong chờ, trông mong ánh trăng ngóng trông ngươi tới" Giả Thiên Tường đã đi tới, lão lo lắng Cơ Thắng Tình nói ra những điều không nên nói, vội vàng nói chen vào.
"Bằng hữu cũ, không cần làm tổn hại ta như vậy!" Hạ Quýnh Danh nở nụ cười gượng gạo: "Binh lính thủ hạ của ta chỉ có năm nghìn người, có thể thủ cửa ải Liên Thành đã không tệ, nếu như chạy tới cánh đồng tuyết, thậm chí không còn đủ cho khinh kỵ cận vệ của Trát Mộc Hợp nhét kẻ răng."
"Vậy ngươi nhẫn tâm nhìn chúng ta đi nhét kẽ răng?" Giả Thiên Tường cười tiếp một câu.
Hạ Quýnh Danh vừa cười gượng gạo vẻ xin lỗi vừa liếc mắt nhìn Tiền Bất Ly nói: "Điện hạ, vị này chính là. . . ."
Giả Thiên Tường nói: "Hắn là thống lĩnh mới nhậm chức của Tuyết Nguyên thành ta, Thiên Uy tướng quân Tiền Bất Ly."
"Thiên Uy tướng quân? Không có danh hiệu này. Tiền Bất Ly. . . . Trước kia cũng không từng nghe nói qua."
"Ngài về sau sẽ nghe nói!" Cơ Thắng Tình nhàn nhạt nói: "Tên của hắn rất nhanh sẽ trở nên chói mắt giống như mặt trời!"
Giả Thiên Tường thầm kêu không tốt. Không đợi lão nghĩ ra biện pháp ứng đối, Cơ Thắng Tình đã nói với dáng vẻ vài phần tức giận: "Trát Mộc Hợp mang theo tám ngàn kỵ binh cận vệ đánh lén Tuyết Nguyên thành ta, Tiền Tướng quân dũng cảm đứng ra, dẫn đầu binh lực Tuyết Nguyên thành chưa đủ ba nghìn ba lần đánh bại Trát Mộc Hợp, đánh cho Trát Mộc Hợp chỉ còn lại có hơn năm trăm kỵ binh, chỉ dựa vào chiến tích này . . . Hạ bá tước, ngài còn có cái gì hoài nghi sao?" Cơ Thắng Tình dùng ánh mắt khiêu chiến nhìn Hạ Quýnh Danh, nàng không thể chịu đựng được việc người khác khinh thường Tiền Bất Ly, nhưng nàng không biết, giờ phút này điều mà Tiền Bất Ly hy vọng nhất chính là bị người khác khinh thường.
Giả Thiên Tường cười gượng gạo nhìn thoáng qua Tiền Bất Ly, lão không đành lòng trách cứ Cơ Thắng Tình khinh suất. Một nữ hài tử, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cục chờ đến ngày hãnh diện hôm nay, muốn cho nàng tỉnh táo làm việc, độ khó xác thực không nhỏ.
Tiền Bất Ly lắc đầu, ruổi ngựa tiến lên rất lễ phép nói: "Có thể gặp mặt bá tước đại nhân là vinh hạnh của ta."
"Có thể nhìn thấy thần uy của tướng quân không phải lão hủ không vinh hạnh!" Hạ Quýnh Danh cười cởi mở, bất chợt lão chuyển hướng nhìn Cơ Thắng Tình nói: "Điện hạ, ta đã sắp xếp xong xuôi tiệc rượu an ủi ngài, bây giờ sắc trời không còn sớm, chúng ta nên vào thành"
Giờ phút này Cơ Thắng Tình cũng phát giác chính mình đôi chút xúc động, nàng nhìn trộm Tiền Bất Ly rồi nói: "Được rồi."
Trong tiếng cổ nhạc, Cơ Thắng Tình cùng Giả Thiên Tường là người đầu tiên đi qua cửa thành, tiếp theo chính là Tiền Bất Ly, Vương Thụy giực dây cương muốn tiến vào cùng Tiền Bất Ly, nhưng không ngờ lại va chạm với Đỗ Binh, người cũng có ý tưởng tương tự. Vương Thụy dựng hai hàng lông mày lên, lạnh lùng nói: "Lách vào cái gì?"
Vương Thụy hừ một tiếng, nhưng vẫn khống chế ngựa, đuổi kịp thân vệ của Tiền Bất Ly, Đỗ Binh ngây người tại chỗ, hít một hơi thật dài, hung dữ nhìn thoáng qua bóng lưng Vương Thụy, hai đấm nắm chặt.
Hầu như không có ai chú ý tới sự việc nhỏ xen vào giữa này, mà ngay cả vệ binh của Đỗ Binh cũng không phát hiện điều dị thường, bởi vì ngày thường mấy tướng quân đã đùa bỡn thành quen, bọn hắn không có lòng dạ đi chú ý loại chuyện nhỏ nhặt này.
Hạ Quýnh Danh đứng ở chỗ cửa thành, không ngừng vung vẩy hai tay nhìn đám binh sĩ tiến vào thành, giống như đang hoan nghênh những anh hùng chiến thắng trở về, thế nhưng khóe miệng của lão lại lộ ra dáng điệu vui vẻ khó hiểu.
Tiền Bất Ly chán ghét tham gia tiệc rượu, hắn vẫn cho rằng đó là sự lãng phí thời gian, hắn vốn có thể tùy tiện tìm một lý do chối từ tiệc rượu của Hạ Quýnh Danh, không ngờ hắn lại tới phủ thành chủ Hạ Quýnh Danh đúng giờ.
Ở trong tiệc rượu, miệng Tiền Bất Ly không lúc nào khép, không ngừng thổi phồng bản thân mình bày mưu nghĩ kế, thần cơ diệu toán, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo, coi như hắn khẽ đảo bàn tay, có thể áp cố gắng hết anh hùng thiên hạ. Đương nhiên, từ đầu tới cuối chỉ thổi phồng mỗi bản thân mình, vậy da mặt mình có vẻ quá dầy, Tiền Bất Ly cũng để lộ rằng mình tin tưởng Vương Thụy một cách mù quáng, ra sức khích lệ sự can đảm của Vương Thụy, tiếp theo lại khích lệ Nhiệm Soái dũng mãnh. Duy chỉ có Đỗ Binh, Tiền Bất Ly chẳng qua chỉ nói thoảng qua một câu.
Người tham gia tiệc rượu có thần thái khác nhau, mấy người quý tộc cửa ải Liên Thành ban đầu còn có thái độ cực kỳ tò mò đối với Tiền Bất Ly, sau này càng nghe bọn hắn càng phản cảm trong lòng, cuối cùng rõ ràng chẳng muốn nghe Tiền Bất Ly tự biên tự diễn, nhưng vẫn xì xào bàn tán; Từ đầu tới cuối Hạ Quýnh Danh chỉ mỉm cười, nghe thấy Tiền Bất Ly nói đến chỗ hưng phấn, lão vỗ tay tán thưởng một chút, còn có một người từ đầu đến cuối chỉ cười chính là Đỗ Binh, ngoại trừ thỉnh thoảng hắn tán tụng Tiền Bất Ly một hai câu, chỉ uống rượu, thế nhưng hắn càng uống thì sắc mặt hắn càng trắng; Người trong tiệc rượu nghe rất nghiêm túc, nghe rất si mê chính là Cơ Thắng Tình, cho dù Tiền Bất Ly khiến cho nàng cũng có chút đỡ không nổi, phải hít thở chút không khí trong lành, để tránh nôn mửa, Cơ Thắng Tình vẫn nhìn chằm chằm vào Tiền Bất Ly, trong mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng hưng phấn.
Kỳ thật tiệc rượu cũng là chiến trường, một loại chiến trường khác, có thể phỏng đoán thực lực đối phương trong không khí nhẹ nhõm, như vậy sau tiệc rượu, hai bên giao chiến đương nhiên muốn căn cứ vào tư liệu mới nhất, điều chỉnh bố trí của mình, giống như Hạ Quýnh Danh bây giờ.