Thần sắc Giả Thiên Tường trở nên đôi chút lúng túng: "Cái này. . . . Vấn đề này cũng có chút phức tạp, ừ. . . . Ngươi biết, Cơ Chu quốc bất luận nam nữ, đều có tư cách kế thừa tước vị, nếu như không phạm vào tội lớn, chắc chắn sẽ không bị tước đi tước vị. Cho nên từ khi khai quốc đến nay, quý tộc Cơ Chu quốc chẳng những không giảm bớt, trái lại vào mỗi một đời đế vương đều phân đất phong hầu cho một ít quý tộc mới phong, tiếp tục tích lũy. . . ."
"Tiếp tục tích lũy, quý tộc càng ngày càng nhiều, đất đai càng ngày càng ít!" Tiền Bất Ly gật đầu ra vẻ hiểu rõ, hắn chuyển hướng nhìn Cơ Thắng Tình, nói: "Nếu như đất đai cũng không đủ phân, sao có thể ngươi có thể nhận được đất phong lớn như vậy?"
Cơ Thắng Tình nói: "Ta không giống với các quý tộc, ta chỉ tạm thời có được miếng đất phong này, đợi đến lúc quân chủ mới đăng vị sau đó, ta phải trở về sinh sống ở Hoàng thành, miếng đất phong cũng không hề thuộc về ta."
"Cái này là vì phòng ngừa tất cả Thân Vương sinh ra lòng bất chính sao? Thế nhưng. . . . Điều này cũng tàn nhẫn quá, hoặc là an vị bên trên vương tọa, hoặc là trở nên không đáng một xu ...!" Tiền Bất Ly nhíu mày nói.
"Đúng là như vậy, cho nên từ khi khai quốc đến nay, Cơ Chu quốc không hề phát sinh nội loạn quá lớn." Giả Thiên Tường thở dài nói: "Nếu như làm công chúa thì còn có thể gả cho quý tộc tương ứng, an hưởng nửa đời sau, nhưng các vương tử đều có kết cục rất thê lương."
Tiền Bất Ly khẽ động trong lòng, từ trong lời nói của Giả Thiên Tường, hắn nghe ra ý tứ bên ngoài, nếu như quốc vương hiện nay, Cơ Nhược Phát thật sự đã chết, vương hậu có thể tự chế ra cái gọi là di mệnh, nâng Cơ Thắng Liệt lên vương tọa, không bao lâu sau, chỉ cần sơ bộ ổn định thế cục, Cơ Thắng Liệt sẽ hạ lệnh cho Cơ Thắng Tình từ bỏ đất phong của mình, quay về Hoàng thành.
Nói một cách khác, Cơ Nhược Phát có thể sống trong khoảng thời gian bao lâu, bọn hắn sẽ có bấy nhiêu thời gian chuẩn bị. Nghĩ tới đây, Tiền Bất Ly nở nụ cười khổ, hắn tin tưởng phán đoán của mình, nếu như thân thể Cơ Nhược Phát không việc gì, vương hậu cùng nội các tuyệt không dám làm ra một đại âm mưu như vậy, dùng tánh mạng Cơ Thắng Tình làm mồi nhử, đổi lấy công lao cho chính bọn hắn.
Xem ra đã không có những con đường khác để đi, có thể kéo bao nhiêu thì sẽ kéo dài bấy nhiêu. Nếu như thật sự không thể tiếp tục kéo dài, cứ trực tiếp trở mặt động thủ! Thế nhưng, Tiền Bất Ly không có một chút nắm chắc đối với chuyện mình có thể trở thành người thắng sau cùng hay không, trong đầu hắn thậm chí xuất hiện suy nghĩ là vứt bỏ vị trí mà chạy, nhưng suy nghĩ này xuất hiện thoáng qua trong đầu, đã bị Tiền Bất Ly mạnh mẽ tự ép xuống.
Tiền Bất Ly là một người có trách nhiệm, nếu như là vào thời điểm mới tới dị giới, hắn ngược lại có thể làm ra loại chuyện đó, nhưng hiện tại, là đối tượng gửi gắm hy vọng của mọi người, hắn bất kể như thế nào cũng không thể làm được! Nhất là dưới đôi mắt trong suốt của Cơ Thắng Tình đang chăm chú nhìn, Tiền Bất Ly còn cảm thấy xấu hổ vì chính mình rõ ràng lại nảy sinh suy nghĩ đào tẩu trong đầu.
Ngay khi sắc mặt Tiền Bất Ly biến ảo không ai định, hắn cảm giác được một bàn tay nhỏ bé mềm mại kéo tay của mình, bất chợt nghe thấy giọng nói của Cơ Thắng Tình: "Bất Ly, ngươi xử phạt huyện chủ xử quá nhẹ rồi!" Cơ Thắng Tình dẩu cái miệng nhỏ nhắn. Cùng với việc nói Cơ Thắng Tình đang phàn nàn cùng hắn, không bằng nói nàng đang làm nũng tốt phát nhỏ nóng nảy.
Tiền Bất Ly ngẩng đầu, phát hiện Giả Thiên Tường đã rời khỏi phòng không biết khi nào, hắn cười cười, ôn nhu khuyên giải: "Ngươi có biết hay không Phúc Châu rộng bao nhiêu không? Mười ba huyện, bốn thành, ta tìm đâu ra nhiều người như vậy đi quản lý những địa phương này? Hơn nữa Chu Quần Ích này là một huyện chủ còn có chút lương tâm, cho hắn một cơ hội, hắn sẽ dốc sức liều mạng cố gắng."
"Vậy. . . . cứ như vậy là xong sao? Ta mất hứng!" Cơ Thắng Tình không đồng ý, lắc lư cánh tay Tiền Bất Ly mấy cái.
"Hành động theo cảm tình đối với kẻ làm tướng, người làm chính trị mà nói đều là tối kỵ, ngươi, quốc vương tương lai, phải chú ý điều này!" Tiền Bất Ly cười, giơ tay nhéo nhéo mũi Cơ Thắng Tình: "Cho dù là giết hắn đi, cũng chỉ là giải tỏa cơn giận mà thôi, nếu như buộc hắn bán mạng cho chúng ta, lại để cho hắn làm ra nhiều tiền hơn cho chúng ta, lại để cho hắn đưa tới nhiều lương thực hơn cho chúng ta, có phải thích hợp hơn hay không?"
"Được rồi, ta nghe lời ngươi." Cơ Thắng Tình vốn muốn chứng minh mình có tầm quan trọng trong lòng Tiền Bất Ly, nghe xong Tiền Bất Ly khuyên giải, nàng lập tức trở nên vui vẻ.
Ngay khi ăn cơm trưa, Tiền Bất Ly cùng Cơ Thắng Tình lại thân mật cười nói một hồi. Sau khi ăn xong, Tiền Bất Ly chỉ mang theo thân vệ của mình cùng mấy người Mạnh Thiết Đầu, cưỡi ngựa ra khỏi thành huyện Lư Lăng, vượt qua quân doanh, thẳng đến một khu rừng rậm cách sườn đông quân doanh hơn mười dặm.
Trình Đạt cùng mấy thân vệ như rơi vào trong sương mù, thế nhưng không người nào dám hỏi cái gì, càng không có người cãi lời mệnh lệnh Tiền Bất Ly, bọn hắn hợp lực chém ngã một gốc cây không lớn không nhỏ, sau đó bắn ra ba mũi tên lệnh lên trên bầu trời.
Hết thảy làm xong, Tiền Bất Ly nói mình có chút mệt mỏi, ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi một hồi, tiếp theo hắn lại nói mình đói bụng, để cho binh sĩ Thổ tộc Thiếu Sơn đi tìm mấy món ăn dại về cho mình. Ai ngờ Thiếu Sơn rời đi không bao lâu, Tiền Bất Ly lại đột nhiên đứng dậy, nhảy lên chiến mã, phi ngựa quay trở về theo đường cũ, hồn nhiên đã quên binh sĩ Thổ tộc gọi là Thiếu Sơn do chính mình phái đi.
Trình Đạt định lên tiếng nhắc nhở, đột nhiên phát hiện thần sắc Mạnh Thiết Đầu rất bình tĩnh, một dáng vẻ lơ đễnh, Trình Đạt như ngộ ra điều gì đó trong lòng, hắn vội vàng nuốt lại lời nhắc nhở của mình.
Khi Tiền Bất Ly mang theo đám thân vệ rời khỏi không thời gian dài, một người quần áo lam lũ lén lén lút lút chui ra từ trong rừng rậm, hắn liếc nhìn cái cậy bị hạ xuống, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, ngay khi hắn vừa muốn chạy về phía trước, từ phía trước, tiếng lá cây đổ rào rào vang lên, ngay sau đó một sĩ binh nhảy xuống từ trên cây. Người này đúng là Thiếu Sơn.
Người quần áo tả tơi phản ứng rất nhanh, thân thể vừa dừng lại, hắn đã trở tay rút ra trường kiếm của mình, đừng nhìn y phục của hắn rất rách nát, nhưng kiếm tuyệt đối là một thanh kiếm tốt, sát khí tích tụ trên kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Thiếu Sơn lộn một vòng trên mặt đất, trở mình đứng lên, cũng rút ra trường kiếm của mình. Đáng tiếc động tác của hắn trông buồn cười hơn nhiều so với động tác của đối phương. Điều này cũng không thể trách Thiếu Sơn. Trước kia hắn chỉ dùng đao đốn củi, từ hôm qua hắn mới bắt đầu mang trường kiếm, hắn vẫn còn chưa trải quan huấn luyện bộ chiến, động tác tự nhiên không cách nào so sánh với đối phương.
Người quần áo tả tơi lộ ra thần sắc nghi hoặc, làm lính thời gian dài nhãn lực dĩ nhiên phải cao. Tục ngữ nói người trong nghề khẽ vươn tay, đã biết có hay không, chỉ cần nhìn tư thế cầm kiếm như cầm gậy của đối phương, là hắn biết đối phương là một tay mơ.
"Tiểu thư!" Người quần áo tả tơi lạnh lùng nói.
"Con vịt"!" Thiếu Sơn cũng phát giác được tư thế buồn cười của mình, vội vàng học bộ dáng của đối phương, một lần nữa đứng vững: "Máy tính!"
"Bo mạch chủ!" Người quần áo tả tơi nhẹ nhàng thở ra, tra trường kiếm vào vỏ, lên tiếng hỏi: “Thống lĩnh đại nhân cho ngươi đến hay sao?"
“Đúng vậy." Thiếu Sơn cũng học cách tra trường kiếm trở vào bao, ai ngờ loại động tác này không thể học được, người ta có thể không cần nhìn mà có thể làm được bằng cảm giác, hắn không cần nhìn nên hậu quả chính là trên tay mình xuất hiện một miệng vết thương dài.