Quan Dự Đông bưng Cước Đạp nỗ nhắm ngay hán tử đang cầm đại kỳ của địch quân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng khẽ bóp, hán tử kia lập tức giống như bị người lăng không đánh cho một búa, thân thể bay ngược lại rồi rơi xuống đất, đại kỳ trong tay cũng đổ xuống, trùm lên trên mấy thi thể.
"Còn có tên râu dài!" Tiền Bất Ly một lần nữa giơ một ngón tay chỉ. Đại kỳ chữ Đồng đã bị bắn đổ, như vậy người bắt mắt nhất chính là người có chòm dâu dài đang vung vẩy trường kiếm, không ai ngờ kỵ binh của đối phương lại ít đến như vậy? Chỉ có rải rác hơn mười kỵ binh, quá dễ tìm mục tiêu. Giờ phút này Tiền Bất Ly cũng không ý thức được rằng người có chòm râu dài mà hắn dùng ngón tay chỉ chính là Đồng Lâm.
Quan Dự Đông giao Cước Đạp nỗ trong tay cho hai binh sĩ ở trước ngựa, rồi lại tiếp nhận Cước Đạp nỗ đã được cài đặt tên sẵn từ trong tay bọn hắn, bưng cánh tay nỏ một cách vững chắc, ổn định, nhắm ngay kẻ có chòm râu dài theo như lời thống lĩnh đại nhân. Hai binh sĩ trước ngựa Quan Dự Đông cũng hợp tác, kéo hết Cước Đạp nỗ ra, một lần nữa lắp đặt một mũi tên vào trong rãnh tên, đây là công việc tác của bọn hắn.
"Giết ...! Các huynh đệ! !" Đồng Lâm ra sức vung vẩy trường kiếm, hắn sớm đã đỏ mắt, hắn không muốn biết trận đánh này thắng hay là bại, hắn chỉ muốn xông tới chỗ tướng lãnh quân địch, chém mấy kiếm lên trên người đối phương. Nếu như nguyện vọng này có thể thực hiện, hắn dù chết cũng không uổng.
Đáng tiếc theo một tiếng gió bén nhọn xuyên qua, Đồng Lâm chỉ cảm giác một cơn đau đớn trong đầu, ý thức cũng theo đó mà bắt đầu trở nên mơ hồ. Loáng thoáng hắn cảm giác mình bay lên, lay động, cuối cùng một màn máu tươi nồng đậm phủ lên ánh mắt của hắn, hắn không còn biết được điều gì nữa.
"Lão gia. . . ." "Đại ca. . . ." mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám binh sĩ đang trong trạng thái chết lặng xông về trước phong cảm giác được gì đó, có người quay đầu, có người nghiêng đầu nhìn về phía trung quân của mình, bỗng nhiên tất cả đều phát hiện đại kỳ chữ “Đồng” vốn vẫn đang tung bay trên cao sớm đã không cánh mà bay, mà thủ lĩnh ngày thường uy phong lẫm lẫm cũng không biết đi đâu mất, tuy ở tiền đội vẫn còn có út binh sĩ liều chết xung phong, nhưng tuyệt đại bộ phận binh sĩ đều đang ngây người nguyên tại chỗ.
"Xuất kích!" ở trong trận của mình, Tiền Bất Ly lập tức bắt được cơ hội: "Người đầu hàng không chết! !"
Tiếng trống trận lại bắt đầu thay đổi, binh sĩ đại đội sơn cước bắt đầu tụ lại, hợp thành tiểu Phương trận giống như trước khi khai chiến, Vương Thụy mang theo tất cả đội kỵ binh xuyên qua phương trận của đại đội sơn cước, xông về phía trước.
"Lão gia .... . . ." Một tiếng kêu khóc thê thảm này trở nên vô cùng chói tai đối với đám binh sĩ đang ngây người, trong nháy mắt, hầu như tất cả đám binh sĩ đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Người đầu hàng không chết!" Vương Thụy mang theo đội kỵ binh đâm ngã mấy chục binh sĩ Đồng gia đã mất đi lý trí, nhanh chóng xông tới, tiếng vó ngựa vang lên, tản ra sát khí nặng nề khiến người sợ hãi: "Người đầu hàng không chết!" Không nên bức địch nhân tới tuyệt cảnh hẳn phải chết, đây là việc rất nguy hiểm, ở thời điểm nên cho người ta một con đường sống thì cần phải cho người ta một con đường sống, cho dù nhất định phải chém tận giết tuyệt, trước tiên cũng phải dùng nhân từ lừa gạt đối thủ của mình. Đây là điều mà Tiền Bất Ly đã nói lặp đi lặp lại mấy mươi lần.
Đại bộ phận binh sĩ đại đội sơn cước cũng chậm rãi tiến về phía trước, chỉ để lại một phần nhỏ hộ Tiền Bất Ly, tiếng la liên tiếp vang lên 'Người đầu hàng thoát khỏi chết'.
Đám binh sĩ của Đồng Lâm nhìn thấy đã mất đi thủ lĩnh, vốn một lòng muốn liều mạng, bắt đầu trở nên khủng hoảng, tâm trạng vốn đã bị máu tanh tẩy rửa tới chết lặng, bắt đầu tỉnh táo lại. Phía hậu đội có mấy người lính vụng trộm ném vũ khí xuống, quay đầu bỏ chạy. Kết quả lại bị quân kỵ binh của Đỗ Binh từ hai bên cánh di chuyển xuống bọc hậu chặn đứng, có những người thông minh cơ linh một chút vội vàng quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu của mình, những đào binh còn lại cũng học theo, đều quỳ trên mặt đất.
Người đầu hàng thoát khỏi chết. . . . Vương Thụy nhanh chóng siết chặt dây cương. Hành động đe nẹt vào lúc này càng có lực áp bách hơn so với máu tươi. Đội kỵ binh ra đánh theo hai bên cánh quân đội của Đồng Lâm, để chính diện cho đại đội sơn cước đang tiến lên.
Binh lính của Đồng Lâm không còn có dũng khí đối kháng, bọn hắn quỳ rạp xuống đất từng mảng một, thế nhưng mấy gia đinh Đồng gia còn sót lại vẫn vung vẩy vũ khí xông về đại đội sơn cước. Một cơn mưa tên đã sớm được chuẩn bị trước bay tới, trên thân thể mấy gia đinh mỗi người đều thân trúng hơn mười mũi tên, nằm trên mặt đất, hơn nữa cơn mưa tên vừa rồi cũng đã ngộ thương không ít binh sĩ của Đồng Lâm, tiếng kêu thảm thiết, kêu đau đớn lại vang lên.
"Quét dọn chiến trường." Tiền Bất Ly khẽ thở dài, tuy số binh sĩ của Đồng Lâm chỉ thương vong một nửa, còn thừa lại hơn hai ngàn người, thế nhưng bọn hắn không thể tiếp tục gây nên bất kỳ chuyện gì nữa.
"Quan Dự Đông, chú ý phía đại đội sơn cước, xem tâm tình của bọn hắn không phải rất ổn định." Điều này cũng khó trách bọn hắn, lần thứ nhất trên chiến trường đã chứng kiến một trận huyết chiến như này, người bình thường đều đôi chút không chịu được.
"Đại nhân, như vậy. . . . hay là để cho đội kỵ binh quét dọn chiến trường?"
"Không được, hãy để cho đại đội sơn cước quét dọn chiến trường!" Tiền Bất Ly quả quyết bác bỏ đề nghị của Quan Dự Đông: "Mặc kệ bọn hắn là khóc, là kêu, hay là nôn mửa, bọn hắn đều phải quét dọn chiến trường cho ta!" Đây chỉ là một trận đồ sát, cũng không là chiến đấu chân chính, mới chỉ khởi đầu như thế mà đại đội sơn cước thiếu chút nữa dẫn đến náo động, nếu như đối mặt với thiết kỵ binh hùng mạnh, máu tươi kia chính là của đồng bạn của mình chảy ra, có khả năng bọn hắn đã sớm sụp đổ, Tiền Bất Ly tuyệt không muốn có một đội binh sĩ nhu nhược, quân đội hùng mạnh nhất định phải trải qua máu tươi để rèn luyện, bất kể là máu của địch nhân hay là máu của chính mình!
Tiền Bất Ly liên tục siết chặt cương ngựa, chạy khắp chiến trường, cuối cùng đi tới hậu dội của mình. Trinh sát phân tán đi bốn phương tìm hiểu tình hình trước khi chiến đấu đang tập kết ở nơi đó, Tiền Bất Ly nhảy xuống chiến mã, tìm một cái gốc cây, Trình Đạt vội vàng móc địa đồ từ trong túi áo ra, trải lên trên gốc cây, hắn cũng tìm mấy cục đá đè địa đồ.
Tiền Bất Ly yên lặng nhìn địa đồ, lâm vào trong trầm tư. Lần này Phúc Châu xảy ra bạo loạn lớn, vốn là âm mưu do Tiền Bất Ly tận lực bày ra. Hắn chẳng những muốn mượn chuyện này để tiêu hao thực lực của quý tộc , còn muốn nhân cơ hội giết cường hào Thổ tộc. Điều mà Tiền Bất Ly muốn chính là thần phục, tuyệt đối thần phục. Đây là kế đuổi hổ nuốt sói tiêu chuẩn, cho cường hào Thổ tộc một sân khấu để thi triển dã tâm của mình, để cho bọn hắn đi đối phó với quý tộc, sau đó Tiền Bất Ly lại tiến đánh, giết chết những cường hào Thổ tộc kia, dựng nên uy vọng của bản thân mình, đồng thời còn có thể rèn luyện quân đội của mình thành một đội hùng binh bách chiến
Trong số ba nhánh sông chảy vào nội địa phủ Phúc Châu, bộ phận quân đội của Phương lão sinh đang giằng co với đại đội bộ binh Thiên Uy quân mà Giả Thiên Tường mang đi theo ở khu vực sông Bạch Long. Đối với cánh quân này, Tiền Bất Ly chẳng hề quan tâm; Cánh quân của Đồng Lâm có ý tứ rất rõ ràng, đầu mũi tên chỉ thẳng tới phủ Phúc Châu, qua trấn đánh trấn, qua huyện đánh huyện, con đường hành quân của Đồng Lâm gần như rất thẳng, cho nên Tiền Bất Ly rất dễ dàng có thể ngăn chặn đội ngũ của Đồng Lâm; thế nhưng đội ngũ của Phù Lương thể hiện rất quỷ dị. Từ khi đội ngũ của Phù Lương tiến bước vào cảnh nội phủ Phúc Châu, lập tức mất tung tích, giống như một con chim nhỏ bay vào rừng rậm, ngươi biết nó có trong rừng rậm, nhưng nếu như nó không kêu to, mặc cho ai cũng không thể tìm được nó ở nơi nào.
Tiền Bất Ly đã rất nhiều lần suy tư. Từ ngày quân đội của Phù Lương xâm nhập phủ Phúc Châu, trên con đường đến phủ Phúc Châu, có ba thôn trấn tập trung đông người, tương đối giàu có, thế nhưng đến hiện tại ba thôn trấn kia cũng không bị quân đội của Phù Lương cướp sạch, điều này đã khiến cho Tiền Bất Ly cảm thấy bất ngờ. Khi một con sói đói khát, có thể buông tha con thỏ chạy qua bên cạnh mình, mục tiêu của nó không thể nghi ngờ chính là con nai béo mập ở phía trước, đây là một đạo lý rất dễ hiểu, mà ở cảnh nội Phúc Châu, cũng nơi được coi là con nai cũng chỉ có phủ Phúc Châu, cho nên Tiền Bất Ly không dám rời khỏi phủ Phúc Châu quá xa. Lần này đón đánh Đồng Lâm, hắn dẫn đội đi vội hơn bảy mươi dặm, quét dọn chiến trường xong, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hắn muốn lập tức dẫn đội chạy trở về.
Trong lúc Tiền Bất Ly đang suy tư từng điểm từng điểm một, Đỗ Binh giục ngựa chạy tới từ tiền phương, trận đánh hôm nay tuy máu tanh, nhưng Thiên Uy quân chỉ dựa vào công kích từ xa mà phá tan đối thủ, cho nên khắp người Đỗ Binh đều rất sạch sẽ, hắn trước tiên trêu ghẹo một câu cùng Trình Đạt, sau đó tiến đến bên người Tiền Bất Ly, nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân, những tù binh kia làm sao bây giờ?" Đại đội kỵ binh cũng có hơn ngàn người, đại đội sơn cước vừa vặn là một đại đội đầy đủ biên chế, hai nghìn người trông coi hơn hai nghìn tù binh, một khi không cẩn thận sẽ gây nên sự cố.
Tiền Bất Ly hiểu ý tứ của Đỗ Binh, hắn lắc đầu nói: "Những tù binh này không thể giết được, Phúc Châu vốn nhân khẩu mỏng manh, lao động cường tráng càng ít hơn, hơn nữa chúng ta còn muốn chiêu binh mãi mã, dù thế nào cũng không thể bởi vì nhỏ mất lớn, làm mất lòng người."
"Đã hiểu, đại nhân." Đỗ Binh lại thể hiện thái độ cười đùa tí tửng: "Đại nhân, ngài không thấy những lính đại đội sơn cước kia trông như gấu, nguyên một đám nôn mửa đến nỗi ngay cả đứng lên cũng không nổi, mà ngay cả Mạnh Thiết Đầu cũng hai chân run rẩy, đi lại cũng đều đi ngang, ha ha ha. . . . . Thực con mẹ nó chết cười ta."
"Những tù binh kia thì sao?"
"Bọn hắn? Bọn hắn thảm hại hơn! Nguyên một đám giống như người máu mới bò ra từ trong ổ máu, ngay cả kêu to cũng không có khí lực mà kêu."
"Lần đầu tiên đánh trận đã gặp phải chiến sự máu tanh như này, cũng khó cho bọn hắn rồi." Tiền Bất Ly liếc nhìn Đỗ Binh, nói: "Ta nghe nói có người lúc giết người lần thứ nhất, đều sợ tới mức tè ra quần, hắn không phải càng gấu hơn sao?"
". . . . ." Đỗ Binh biến sắc: "Ai à? Bọn hèn nhát nào mà bị dọa đến tè ra quần?" Đỗ Binh vừa kêu to vừa nháy mắt nhìn về phía Tiền Bất Ly, trong mắt tràn đầy dáng vẻ cầu khẩn.
"Vương Thụy đâu?" Tiền Bất Ly khẽ cười một tiếng, thay đổi chủ đề.
Đỗ Binh nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nói: "Vương đại tướng quân sợ đại đội sơn cước vỡ tổ, đang dẫn người quan sát đám tướng sĩ nhút nhát đó."
Ánh mắt Tiền Bất Ly lại quay trở về trên bản đồ, quét một lần dọc theo sông Bạch Long. Hắn nói: "Ngươi biết Lý Tiêu Vân hay không? Bản lãnh của hắn như thế nào? Ngươi thấy hắn có thể đứng vững trước Phương lão sinh hay không?" Ngày đó khi Giả Thiên Tường muốn dẫn một đại đội bộ binh đi tới phủ Phúc Châu, Tiền Bất Ly để cho Nhiệm Soái đi an bài. Kết quả Nhiệm Soái đề cả Lý Tiêu Vân, một trung đội trưởng dưới trướng của mình, để cho Lý Tiêu Vân dẫn đầu đại đội bộ binh kia , thế nhưng Tiền Bất Ly cũng không hiểu rõ lắm đến tột cùng Lý Tiêu Vân có bản lĩnh gì.
"Hắn ..., ha ha. . . . Nếu như nói Nhiệm Soái là một con lợn rừng đầu chứa nước, chỉ biết xông về phía trước. . . ." Đỗ Binh nói đến đây, theo thói quen hắn liếc nhìn xung quanh, sợ Nhiệm Soái nghe được, sau đó hắn mới kịp có phản ứng, Nhiệm Soái vẫn còn ở lại huyện Lư Lăng xa tít, dù thế nào hắn cũng không có biện pháp nghe lén, Đỗ Binh đôi chút xấu hổ ho một tiếng, nói tiếp: " Lý Tiêu Vân chính là một tảng đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng! Chính bản thân Nhiệm Soái cũng đã từng nói, nếu như hắn đối chiến với Lý Tiêu Vân, Lý Tiêu Vân dốc hết sức tử thủ, hắn cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được."
"Là như thế vậy.. . . ." ánh mắt Tiền Bất Ly di chuyển khỏi sông Bạch Long, như vậy tạm thời Phương lão sinh không đáng để lo, quan trọng nhất là Phù Lương đến tột cùng đang ở địa phương nào!
"Đại nhân yên tâm, Phương lão sinh không có tuổi gì!" Đỗ Binh tùy tiện nói, hắn và Nhiệm Soái quen biết nhau đã lâu, hắn tin tưởng nhãn lực của mình, cũng tin tưởng nhãn lực của Nhiệm Soái.
"Như vậy ngươi cho rằng vì sao Phù Lương đột nhiên giảm âm thanh biệt tích?"
"Ha ha. . . . Màn thầu, hắn không thích ăn bánh bao, hắn muốn ăn chính tiệc rượu ...!" Đỗ Binh cũng tiến tới: "Ta đoán hắn mười phần là muốn nuốt mất phủ Phúc Châu!" Vì tăng cường sức thuyết phục của chính mình, Đỗ Binh dùng ngón tay chọc hai cái lên trên địa đồ ở chỗ phủ Phúc Châu, ai ngờ hắn dùng lực đạo hơi bị lớn, chọc ra một lổ thủng ở trên địa đồ. Đỗ Binh vội vàng thể hiện khuôn mặt tươi cười cùng xấu hổ, ánh mắt hắn lại di chuyển loạn xạ, chỉ cần Tiền Bất Ly có ý tứ động thủ, hắn sẽ lập tức chạy trốn, khiến cho đám thân vệ vây quanh không khỏi tuôn ra một tràng cười to.
"Thân là Đại tướng, sao lại luôn động tay đông chân?!" Tiền Bất Ly trợn nhìn Đỗ Binh, hắn dùng tay lau lỗ thủng trên bản đồ: "Ngươi có suy nghĩ giống ta, thoạt nhìn chúng ta đều đánh giá thấp Phù Lương, năng lực khống binh của hắn rất mạnh...!" Giặc cỏ không có tư cách thực hiện bôn tập hoặc là tập kích bất ngờ, bởi vì bọn hắn đều là đám ô hợp. Nếu như Phù Lương thật sự có thể mang theo đội ngũ né tránh tai mắt của quan phủ, bôn tập phủ Phúc Châu, điều này giải thích hắn đã hoàn toàn khống chế được bộ đội của mình, muốn cho giặc cỏ không đi ăn cướp, đầu tiên phải hình thành được quân pháp nghiêm khắc, nhưng giặc cỏ có quân pháp của riêng mình, còn có thể được coi như 'cướp' hay sao?
※※※
Ngay khi Tiền Bất Ly cùng Đỗ Binh đang thảo luận về Lý Tiêu Vân, Lý Tiêu Vân quả thật không có phụ lòng đánh giá của Tiền Bất Ly cùng Đỗ Binh, hắn chỉ dẫn theo hai trung đội bộ binh còn có nửa tiễn doanh, giằng co suốt ba ngày ba đêm với Phương lão sinh!
Khi chiến báo của lần chiến đấu này đưa đến tay Tiền Bất Ly, Lý Tiêu Vân, được xưng vừa thối lại vừa cứng, đã được Tiền Bất Ly đánh giá cao.
Đầu tiên Lý Tiêu Vân không chút lựa chọn hủy diệt hai cây cầu treo nối hai bờ sông Bạch Long, tập kết binh lực, trú đóng ở bến đò sông Bạch Long, đồng thời chiêu mộ tất cả đội thuyền dọc theo sông.
Khi Phương lão sinh đi đến bờ sông Bạch Long, hồn nhiên không coi đối phương vào mắt, trong tay y đã nắm giữ sáu ngàn hùng binh, y còn có thể sợ kẻ nào? Đương nhiên chính bản thân những hùng binh kia cũng có suy nghĩ như vậy.
Không có cầu cũng không sao, không có thuyền cũng không sao, Phương lão sinh ra lệnh một tiếng, chỉ trong khoảng thời gian nửa ngày ngắn ngủi, binh sĩ của Phương lão sinh đã chế tạo được hơn mười chiếc bè gỗ, sau đó Phương lão sinh ra lệnh triển khai lần công kích thứ nhất. Kỳ thật Phương lão sinh hoàn toàn có thể chế tạo được nhiều bè gỗ hơn, nhưng y cho rằng chỉ từng này đã đầy đủ, hơn nữa y và Phù Lương đã ước định là ai đánh hạ phủ Phúc Châu trước, người đó sẽ được lập làm Vương! Phương lão sinh không thể kéo dài thời gian. Một người vốn rất có lòng tin vào bản thân mình, Phương lão sinh còn cố ý cho truyền bá lời ước định giữa y cùng Phù Lương ra ngoài, ồn ào đến tình trạng người qua đường đều biết. Phương lão sinh sợ rằng Phù Lương trở mặt không nhận, nếu như mình đã rơi vào phía sau Phù Lương. . . . Y và Phù Lương sẽ giống nhau, không có biện pháp trở mặt, vậy y sẽ bị đẩy vào tình trạng bị cô lập.
Hơn ba trăm binh sĩ đứng ở trên bè gỗ, la to đẩy bè tiến sang bờ bên kia. Đáng tiếc ở trên bờ bên kia hoàn toàn không có một điểm động tĩnh. Thẳng đến khi bọn hắn nhảy xuống nước cạn, chạy lên trên bờ, uy phong lẫm lẫm xông về trước, một cơn mưa tên đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức khiến cho bọn hắn bị rối loạn trận thế.
Tiễn doanh vốn chính là do Tiền Bất Ly thu thập cung thủ trong quân đội nghiêm khắc huấn luyện ra tạo, sau đó lại trải qua phương thức huấn luyện ma quỷ 'Ngân tệ' của Tiền Bất Ly, tiễn thuật của Tiễn doanh đã có một bước nhảy vọt, chỉ qua một đợt bắn, sau đó đến đợt bắn thứ hai, ba trăm binh sĩ của Phương lão sinh đã bị quật ngã hơn phân nửa, số binh sĩ còn dư lại cả gan xông lên, lại bị hàng loạt lại hàng loạt thương nhọn sắp xếp chỉnh tề đâm xuyên tim.
Phương lão sinh giận tím mặt, may mắn quân địch thủy chung canh giữ ở phía sau thành lũy, bè gỗ bên quân mình không bị hao tổn, Phương lão sinh lập tức cho thu hồi bè gỗ, triển khai đợt tiến công thứ hai, đáng tiếc đợt thứ hai cũng có kết quả kinh người như đợt tấn công thứ nhất.
Một lần nữa Phương lão sinh hạ lệnh tiến công. Sau khi đợt tấn công thứ ba kết thúc, đám binh sĩ tận mắt chứng kiến ba trận đồ sát, không người nào nguyện ý đứng lên trên bè gỗ, Phương lão sinh lập tức hạ lệnh cho thân tín của mình liên tiếp chém giết hơn mười đào binh, khó khăn lắm mới có thể khiến cho một đám binh sĩ đứng lên trên bè gỗ. Nhưng trong lúc bối rối luôn dễ dàng xuất hiện sai lầm. Khác với ba lần tấn công trước, lúc này phía trước bè gỗ cùng hai bên lại không được an bài thuẫn bài thủ.
Lý Tiêu Vân sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, đám binh sĩ Tiễn doanh nghênh ngang chạy lên trước, đứng ở bờ sông nhìn thẳng về phía binh sĩ bên trên bè gỗ, giống như bắn bia ngắm nhẹ nhàng như thường biểu diễn tài bắn cung của mình. Mà binh sĩ của Phương lão sinh chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn cơn mưa tên đông nghịt bay tới, nhìn quân mình từng người một liên tiếp ngã xuống. Người có đôi chút thông minh cơ linh một chút dứt khoát nhảy xuống nước, thế nhưng cũng lập tức bị dòng chảy xiết của sông Bạch Long cuốn đi.
Lúc này đây, Phương lão sinh tổn thất không chỉ là binh sĩ, còn có bè gỗ.
Phương lão sinh nổi trận lôi đình, hạ lệnh một lần nữa xây dựng bè gỗ, tổ chức lần tiến công thứ năm. Cũng giống như lần trước, lần này thân tín của Phương lão sinh cũng phải chém giết hơn mười đào binh, mới gom góp đủ nhân thủ tiến công, trong đó đại bộ phận đều là thuẫn bài thủ. Những thuẫn bài thủ cầm tấm chắn này chính là tất cả gia sản mà Phương lão sinh giành được lúc đánh chiếm huyện Ngũ Lý Xuyên, Phương lão sinh tin tưởng vững chắc bọn hắn sẽ thành công xông lên bờ bên kia, chỉ cần bọn hắn có thể thủ ở bên đó được một lát, binh sĩ đợt công kích thứ hai, thứ ba của mình sẽ xông lên, sau đó thắng lợi sẽ thuộc về Phương lão sinh y, đây là một quá trình không cùng một dạng như trước!
Quả thật Phương lão sinh đoán trước không sai chút nào, đây là một quá trình không giống như trước, y chỉ thấy người bên mình chiếm ưu thế, lại không để ý đến tâm lý chịu đựng của 'cướp'. Những binh sĩ ngậm dòng nước mắt nóng bị buộc lên tử lộ, vừa mới vọt tới trên bờ, lập tức mấy binh sĩ bởi vì người thân thích của mình bị Phương lão sinh chém giết mà đầy bụng oán khí quỳ trên mặt đất xin hàng, cử động của bọn hắn thoáng cái nhắc nhở người khác, thì ra bọn hắn không cần cái chết! Trong nháy mắt, những binh lính này đều quỳ rạp xuống đất.
Quá trình hoàn toàn không giống như trước, đáng tiếc kết cục lại như cũ, Phương lão sinh đã mất đi binh sĩ, cũng đã mất đi bè gỗ, bởi vì binh sĩ chống bè gỗ cũng chạy lên trên bờ gia nhập đội ngũ đầu hàng trước đó.