Mấy dân chạy nạn im lặng nhìn đầu người lăn lông lốc còn cả mấy nữ tù binh đang thét lên không ngừng, cũng không biết bọn hắn đang suy nghĩ gì trong lòng.
"Các ngươi rõ ràng không sợ khi nhìn thấy ngựa đang hoảng loạn xông về phía các ngươi, các ngươi thấy lương khô rơi trên mặt đất cũng không nhặt!" Tiền Bất Ly nở nụ cười khinh miệt: "Ha ha. . . . Thoạt nhìn các ngươi chẳng những ăn đủ no, còn rất có đảm lượng!"
"Những thứ này vẫn không tính vào đâu, nhưng cuối cùng các ngươi đã phạm vào một sai lầm không nên phạm, khi ta nói đến cái tên 'Phù Lương', động tác của các ngươi. . . . vô cùng chỉnh tề." ánh mắt của Tiền Bất Ly đã rơi vào trên người nữ hài kia: "Ngay cả đứa bé kia cũng vậy, xem ra, các ngươi cũng biết Phù Lương! Đúng. . . ."
Tiền Bất Ly còn chưa nói hết lời, dị biến nổi lên, nữ hài kia mạnh mẽ nhảy lên, một cái lên gối, lập tức đụng vào ngực một thân vệ bên người Tiền Bất Ly, đánh thân vệ đó bay ra ngoài, thân thể của nữ hài kia xoay tròn trên không trung, khuỷu tay trái quét ngang, lại đánh trúng vào mặt một thân vệ khác.
Lúc này thân thể của nữ hài mới nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, ngay khi những người khác còn chưa kịp có phản ứng, mũi chân chỉa xuống đất, nữ hài khẽ quát một tiếng nhảy lên, xông thẳng hướng về phía Tiền Bất Ly, thế nhưng thân thể của nữ hài vừa mới nhảy lên giữa không trung, chợt nghe thấy một tiếng dây cung vang, nữ hài kia kêu thảm một tiếng, nặng nề té nhào xuống đất, một mũi Điêu Linh tiễn xuyên từ cạnh ngoài bắp đùi vào, xuyên ra phía bên trong, khiến cho chiếc đùi còn lại của nữ hài cũng kéo theo một vết máu, máu tươi từ trên đùi của nữ hài không ngừng chảy ra, trong chớp mắt nhuộm chiếc quần của nữ hài thành màu đỏ.
Trình Đạt lạnh lùng buông cung xuống, nói: "Trói tất cả các ả lại cũng cho ta!" Trên chiến trường đẫm máu, đàn ông luôn có lúc vô tình hay hữu ý mà khinh thường nữ nhân, nữ quyến của Đồng Lâm không trói, mà ba nữ nhân cũng đã bị bỏ quên không trói, Trình Đạt không khỏi rùng mình ớn lạnh từng cơn, nghĩ mà sợ. Nếu như mấy người này thật sự làm bị thương thống lĩnh đại nhân, cho dù hắn tự tử tại chỗ cũng không thể đền bù được lỗi lầm của mình!
Mấy thân vệ như lang như hổ nhào tới, mà ngay cả nữ hài bị thương cũng không may mắn thoát khỏi, một thân vệ trong đó còn cố ý giẫm mấy cước vào mũi Điêu Linh tiễn nằm ở trên đùi nữ hài đó. Trong số hai thân vệ bị đánh bại có một người là bằng hữu tốt nhất của hắn, quan báo tư thù không chỉ là đặc quyền của riêng quan lại.
Tên thân vệ bị lên gối đánh bại, lung la lung lay đứng lên, tuy lực đạo lên gối rất mạnh, thế nhưng lực đạo của người thì không cách nào xuyên qua áo giáp làm mang đến tổn thương cho người ta, hắn không bị thương, mà tên thân vệ bị đánh trúng gương mặt thì đã hôn mê. Một thân vệ cúi người thử thử hô hấp của hắn, sau đó thở phào một hơi, lắc đầu với Trình Đạt, ý bảo người này không có vấn đề gì.
Nữ hài kia bị giày vò đến mức trán nổi gân xanh to như ngón tay út, mồ hôi to như hạt đậu từ trên má chảy xuống, khóe miệng còn chảy ra một tia máu, đó là vì nữ hài không muốn lại phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến cho đối thủ đắc ý mà cắn nát bờ môi của mình, thế nhưng ánh mắt của nữ hài vẫn quật cường nhìn chằm chằm vào Tiền Bất Ly, trong ánh mắt tràn đầy hận ý cùng sát ý nồng đậm.
"Ngươi rất may mắn!" Tiền Bất Ly mỉm cười nhẹ gật đầu với nữ hài kia, kỳ thật vừa rồi cho dù không có mũi tên của Trình Đạt, Tiền Bất Ly cũng có lòng tin là ngay khi đối phương tới gần, hắn có thể biến đầu của đối phương thành cái gáo vỡ, tay của hắn đã sớm đặt vào cò súng của khẩu súng ngắn giấu ở trong áo choàng.
Đáng tiếc đối phương hiển nhiên không lĩnh tình, ánh mắt của nữ hài vẫn còn trừng trừng nhìn Tiền Bất Ly.
"Ngươi bao nhiêu tuổi? Hai mươi hay là ba mươi?" Ngón tay Tiền Bất Ly vẫn không rời khỏi cò súng, ánh mắt của hắn chuyển đến trên người tiểu hài tử đang ngồi dưới đất: "Không cần tiếp tục giả vờ giả vịt, hầu cổ của ngươi đã nói cho cho ta bí mật của ngươi!"
"Đại nhân, ngài thật lợi hại. . . ." tiểu hài tử kia cười khổ một tiếng: "Có thể nói cho ta biết tên của ngài không? Ta muốn biết chúng ta thua ở trong tay ai." Chớ nhìn người này trông khác gì một tiểu hài tử, nhưng tiếng nói của y rất khàn khàn.
"Ta là Tiền Bất Ly." Tiền Bất Ly cười cười nói.
"Ta nhớ kỹ rồi." Tiểu hài tử kia thành thật chắp hai tay lại, để mặc đám thân vệ trói hai tay của mình lại.
"Ngươi là. . . . Lão Ngật Đáp?" Mạnh Thiết Đầu từ một bên chạy tới.
Tiểu hài tử kia sắc mặt trắng nhợt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Đại nhân, tên này chính là ca ca của phản tặc Phù Lương, Phù Lão Ngật Đáp!" Mạnh Thiết Đầu chỉ vào tiểu hài tử kia kêu to lên: "Ngài chớ nhìn hắn nhỏ, kỳ thật tên này hơn bốn mươi rồi!"
"Ngươi đã nghe nói về hắn?"
"Đương nhiên, bên ngoài đều coi gã như thần, nói cái gì vừa sinh ra đã biết nói, chẳng qua là. . . . sao lại vẫn chưa trưởng thành?"
Trên mặt Lão Ngật Đáp lộ ra sắc mặt giận dữ, thế nhưng y vẫn không nói gì. Người có chỗ thiếu hụt rất không thể nhịn được người cười nhạo chỗ thiếu hụt của mình. Sao vẫn chưa trưởng thành cũng không phải sự việc gì đáng kiêu ngạo, đáng tiếc hiện tại y đã rơi vào trong tay địch nhân, không thể nhẫn nhịn thì cũng phải cố nén.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, Đỗ Binh mang theo hậu đội chạy tới, vốn khi thấy nữ hài cố ý bị tra tấn, từ trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo lại thấy Lão Ngật Đáp cơ hồ bị trói thành bánh chưng, Đỗ Binh nhịn không được kêu lên: "Đại nhân, tiểu hài tử này làm chuyện gì sai vậy hả?"
"Đỗ tướng quân, tên này cũng không phải là tiểu hài tử!" Mạnh Thiết Đầu vỗ đầu Lão Ngật Đáp nói: "Nói thật ra, lúc tên này bắt đầu giết người, Đỗ tướng quân ngài vẫn còn chưa được sinh ra!" Mạnh Thiết Đầu vô cùng hối hận vì chính mình không thể nhìn thấu quỷ kế của địch nhân, còn hoài nghi dụng tâm của thống lĩnh đại nhân, gã hận không thể tự mình lấy ra tất cả những vật mà mình biết.
"Không được gọi ta là tên này, tiểu hài tử, ta có tên của mình!" Lão Ngật Đáp rốt cục không thể nhịn được, nghiêm nghị nói: "Ta là Phù Nhạc!"
Mọi người yên tĩnh một chút, bất chợt phát ra tiếng cười lớn, thứ nhất là âm “Phù Nhạc” cùng âm với “Trang Phục”, thứ hai là một người rõ ràng giống như tiểu hài tử, nhưng lại vẫn có thể sử dụng ngữ điệu khàn khàn nghiêm nghị nói chuyện, quả thật có chút quái dị.
Mạnh Thiết Đầu tiếp tục vỗ đầu Phù Nhạc, nói: "Ngươi rất năng lực làm 'Vui cười', Lão Tử chứng kiến ngươi làm 'Vui cười' ."
Ngay lúc này, ngón tay Tiền Bất Ly mới rời khỏi cò súng, hắn phất tay ngăn tiếng cười của mọi người, nói: "Xem ra nếu như ta hỏi các ngươi Phù Lương bây giờ đang ở đâu, các ngươi chắc chắn sẽ không nói, đúng không?"
Bốn nam tam nữ ở phía trước cùng ngậm miệng, dùng ánh mắt rất kiên quyết nhìn Tiền Bất Ly.
"Các ngươi nghĩ là các ngươi không nói, ta không thể đoán được sao?" Tiền Bất Ly nghiền ngẫm quét mắt một vòng rồi nói tiếp: "Có lẽ Phù Lương đã trà trộn vào phủ Phúc Châu rồi?" Nếu như muốn giấu diếm được tai mắt của quan phủ, Phù Lương chỉ có thể có hai biện pháp, thứ nhất là chỉ di chuyển ở những nơi núi rừng rậm rạp, không quấy rối thành trấn, không đánh rắn động cỏ; thứ hai chính là xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, trà trộn thành dân chạy nạn chạy vào trong phủ Phúc Châu.
Khi Tiền Bất Ly không phát hiện ra bất luận manh mối nào, hắn không thể nào phân tích ra phán đoán, nhưng chỉ cần hắn phát hiện được một chút mánh khóe, phán đoán của hắn sẽ xuất hiện tương đối nhanh, chuẩn xác. Phù Lương phái người trang phục thành dân chạy nạn là điều chính xác, thế nhưng quan binh cùng trinh sát Thiên Uy quân qua lại mà lại không thể phát hiện điểm dị thường của dân chạy nạn. Căn cứ vào hai điểm này, Tiền Bất Ly can đảm đưa ra suy nghĩ của mình, số lượng binh lính mà Phù Lương phái ngụy trang thành dân chạy nạn không nhiều lắm, nhưng đều là tinh binh hãn tướng, cho nên bọn hắn mới có thể thành công giấu diếm được tai mắt của quan binh, mà đại đa số binh lính của Phù Lương đang di chuyển theo núi rừng rậm rạp tiếp cận phủ Phúc Châu. Kế hoạch của hắn là muốn đánh một trận nội ứng ngoại hợp, dùng một cái giá thật nhỏ mà có thể đánh chiếm được phủ Phúc Châu.
Không thể nghi ngờ rằng điểm mấu chốt nhất của nội ứng ngoại hợp chính là từ bên trong. Từ kế hoạch của Phù Lương thì thấy Phù Lương rất can đảm. Tiền Bất Ly có bảy thành nắm chắc vì để đảm bảo thắng lợi, Phù Lương rất có thể sẽ nắm giữ quyền chỉ huy điểm mấu chốt trong tay mình, nói cách khác, Phù Lương rất có thể sẽ đi phủ Phúc Châu.
Đỗ Binh thay đổi sắc mặt, nói: "Đại nhân, có cần mạt tướng lập tức dẫn đội trở về tiếp viện hay không?"
"Vương Thụy đã dẫn đội quay trở về." Tiền Bất Ly lắc đầu, nói: "Phù Lương chắc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nhân thủ của hắn còn chưa tới đông đủ, vừa vặn. . . . Chúng ta trở về thì có thể đóng cửa đánh chó, cho dù Phù Lương hắn có thể mọc ra một đôi cánh, ta cũng làm cho hắn không thể bay ra khỏi phủ Phúc Châu!"
Tiền Bất Ly rõ ràng bắt được một tia khủng hoảng từ sự biến đổi trong ánh mắt của đối phương, hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Chúng ta đi, đưa mấy người này đến trại tù binh, Mạnh Thiết Đầu, hãy chiếu cố bọn hắn nhiều hơn một chút."
※※※
Phương lão sinh liên tục gặp thất bại, sau khi trở lại doanh trướng của mình, y không thể tiếp tục khống chế tâm tình, bắt đầu nổi giận lôi đình, cái gọi là doanh trướng kỳ thật là được thiết lập bên trên một chiếc xe ngựa xa hoa, đó là thứ tốt mà y cướp được sau khi đánh chiếm huyện thành Ngũ Lý Xuyên.
Tiếng gầm rống của Phương lão sinh truyền đi thật xa, khiến cho đám binh sĩ vốn đã sĩ khí uể oải càng thêm uể oải, hữu quân sư với vẻ mặt bất đắc dĩ chờ ở bên cạnh xe ngựa. Lúc này so sánh giữa hai người, Tả quân sư vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng giờ này khắc này, hắn dù cao hứng nhưng cũng không dám hiển lộ ra một chút mánh khóe, nếu như bị Phương lão sinh chứng kiến, rõ ràng bản thân mình đang sống sờ sờ sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Phương lão sinh gầm rú trong khoảng thời gian rất lâu, mới bình tĩnh trở lại. Sau khi xuống xe ngựa, chuyện thứ nhất mà y làm chính là cho gọi tả hữu quân sư gọi tới trước mặt, trao đổi việc phái người đi chiêu hàng. Phương lão sinh hiểu rõ trong lòng rằng sĩ khí của thủ hạ mình đã rơi xuống thấp tới cực điểm, không tiếp tục tái chiến, chỉ có thể vừa phái người đi chiêu hàng, vừa dùng biện pháp chỉnh đốn binh lính của mình.
Rạng sáng ngày hôm sau, một bè gỗ lẻ loi trơ trọi di chuyển sang bờ bên kia, bên trên bè gỗ chỉ có mấy binh sĩ đầy cõi lòng tuyệt vọng đang đứng. Các tướng lĩnh thủ hạ của Phương lão sinh không ai nguyện ý gánh chịu trách nhiệm đi chiêu hàng, mà ngay cả Tả quân sư đưa ra ý kiến chiêu hàng cũng tìm cách đùn đỡ. Không làm sao được, Phương lão sinh đành phải cưỡng bức mấy người lính mang theo thư khuyên hàng đi gặp tướng lãnh địch quân.
Những binh sĩ vốn tưởng rằng hẳn phải chết thì bất ngờ lại được Lý Tiêu Vân tiếp đãi. Thái độ của Lý Tiêu Vân rất hòa nhã, cẩn thận hỏi thăm ý đồ đến của bọn hắn, lại tiếp nhận thư khuyên hàng, lật qua lật lại xem một thời gian thật dài, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không bày tỏ thái độ, chỉ cho bọn hắn sang sông Bạch Long, quay trở lại bờ tây, cũng ủy thác cho bọn hắn chuyển cáo Phương lão sinh, Đa tạ Phương lão sinh ưu ái đối với mình.
Phương lão sinh, vốn không có bao nhiêu hy vọng nhận được tin tức trả lời, sau khi được binh sĩ bẩm báo lại, lập tức trở nên phấn khởi, y triệu tập thủ hạ chính là hai Đại quân sư cùng mấy bộ tướng thương nghị một hồi. Tất cả mọi người đồng ý với suy nghĩ của Tả quân sư, đối phương vẫn có thể thay đổi suy nghĩ, thế nhưng điều kiện mà mình đưa ra vẫn không thể làm cho đối phương thoả mãn!
Buổi chiều, chiếc bè gỗ kia lại một lần nữa di chuyển sang phía bờ đông, lúc này thân phận của sứ giả không phải binh lính bình thường, mà là một bộ tướng Phương lão sinh thưởng thức nhất, bọn hắn mang theo một phong thư bổ nhiệm bên người, quyết định bổ nhiệm Lý Tiêu Vân là đại nguyên soái binh mã thiên hạ, bọn hắn không thể nào biết được người khác sẽ có ý kiến như thế nào đối với lệnh bổ nhiệm này, dù sao bọn hắn cảm giác điều kiện mà bên mình trả giá sẽ để cho tất cả mọi người động tâm.
Sau khi Lý Tiêu Vân chứng kiến quyết định bổ nhiệm, lập tức hắn vui vẻ ra mặt, cực kỳ nhiệt tình khoản đãi sứ giả, không biết hắn còn tìm thấy mấy vũ nữ từ chỗ nào, để cho sứ giả mở rộng tầm mắt một phen. ' tiệc tối' ca múa khiến cho việc đàm phán giữa hai bên càng tâm đầu hợp ý, thế nhưng Lý Tiêu Vân vẫn không có một câu trả lời cụ thể, không phải nói lảng sang chuyện khác, thì lại chỉ mỉm cười.
Thịnh yến thẳng đến đêm khuya mới coi như chấm dứt, Lý Tiêu Vân tuy dốc hết sức giữ sứ giả lại, thế nhưng sứ giả vẫn nhớ kỹ trong lòng là cần phải quay về doanh bẩm báo, nên đã cự tuyệt Lý Tiêu Vân giữ lại, hai bên luyến tiếc chia tay, lúc này Lý Tiêu Vân tiễn sứ giả đến tận bên cạnh bờ.
※※※
Tiền Bất Ly đi suốt đêm trở về phủ Phúc Châu, tất nhiên Đỗ Binh bị hắn lưu tại phía sau, bộ binh đi chậm rãi, tù binh càng chậm, mà kinh nghiệm của Mạnh Thiết Đầu quá nông cạn, để cho gã một mình mang theo đại đội sơn cước trông coi hơn hai ngàn tù binh, hơn nữa lại cồn là hành quân ban đêm, Tiền Bất Ly thủy chung vẫn có chút không yên lòng, nhất định phải để Đỗ Binh ở lại tọa trấn.
Cơ Thắng Tình sớm đã chìm vào giấc ngủ, Tiền Bất Ly không tới quấy rầy Cơ Thắng Tình, hắn chỉ phái người thông tri Giả Thiên Tường cùng Vương Thụy đang bố trí phòng thủ tại nội thành phủ Phúc Châu, ba người bí mật mưu đồ một thời gian rất dài. Sau đó Tiền Bất Ly bắt đầu điều binh khiển tướng, thu xếp nhân th bốn phía ủ, ngay khi trời tờ mờ sáng hắn đã rời khỏi phủ Cơ Thắng Tình.
Cơ Thắng Tình sáng sớm tỉnh lại, nghe đám người hầu nói ban đêm đã từng gặp mặt thống lĩnh đại nhân, nàng thậm chí còn không kịp rửa mặt, trực tiếp nhảy xuống giường, đi tìm Tiền Bất Ly, tiếp theo nàng lại nghe nói Tiền Bất Ly đã đi khỏi phủ của mình, nàng tức giận đi tìm Giả Thiên Tường phát tác một cơn nóng giận nho nhỏ.
Giờ phút này Tiền Bất Ly đã mang theo thủ hạ bắt đầu điều tra toàn thành, tất cả những người không có chỗ ở cố định, kể cả tên ăn mày, dân chạy nạn, lữ khách trong lữ điếm, thậm chí là một ít các quý tộc trốn tránh chiến loạn đi vào phủ Phúc Châu ở tạm đều bị các binh sĩ bắt được trên đường, cuối cùng ngay cả khách làng chơi chơi gái trong kỹ viện cũng không thể đào thoát. Bình dân tự nhiên không có người nào dám cãi lộn cùng đám binh sĩ võ trang đầy đủ, có quý tộc không thức thời kháng nghị vài câu, lập tức bị các binh sĩ tác giận đánh cho một trận, sau đó đã trở nên trung thực rất nhiều.
Không lục soát không biết, vừa tìm đã giật mình. . . . vừa mới tìm kiếm mà đã tìm ra hơn một ngàn người, Tiền Bất Ly mệnh lệnh binh sĩ đưa tất cả mọi người tìm được tới đại thao trường trong quân doanh của quân bảo vệ thành, nửa Tiễn doanh ở lại trấn thủ phủ Phúc Châu cũng bị Tiền Bất Ly điều tới, chia làm tiểu đội trèo lên trên chòi canh bên cạnh thao trường, cẩn thận cảnh giới bốn phía.
Tiền Bất Ly vừa mới trèo lên trên đài cao quan sát, yên lặng quan sát dòng người trước mặt, điểm mà Tiền Bất Ly am hiểu nhất chính là lợi dụng tính người. Hắn biết rõ, khi mọi người gặp phải nguy cơ tiềm ẩn sẽ luôn sẽ bất tri bất giác có xu hướng dựa vào người tâm phúc của mình. Cho nên Tiền Bất Ly tận lực để cho các binh sĩ lộ ra dáng vẻ vô cùng dã man, đằng đằng sát khí, liên tục làm cho mọi người có cảm giác khủng hoảng ở trong lòng. Ở một phương diện khác, ngay từ ban đầu hắn không can thiệp đám biển người như thủy triều trên bãi tập, khiến cho bọn họ tự do đàm luận, đi lại. Tiền Bất Ly dự đoán rằng bọn hắn sẽ lo lắng, sẽ biết sợ, nếu như sợ bọn họ càng phải tụ tập lại cùng nhau thương nghị, đám lâu la muốn nghe được mệnh lệnh của thủ lĩnh mới cảm thấy an tâm, thủ lĩnh càng phải nghĩ biện pháp truyền đạt phán đoán cùng quyết định của mình xuống dưới.
Kkế hoạch của Tiền Bất Ly đã thành công, hơn nữa ánh mắt của hắn vô cùng độc, rất nhanh Tiền Bất Ly lập tức phát hiện có không ít người đang chậm rãi di chuyển hướng về cổng quân doanh góc đông bắc, nếu như là một, hai người chậm rãi di chuyển, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra điểm dị thường, mà mấy chục người chậm rãi di động, mục tiêu liền trở nên rõ ràng.
Tiền Bất Ly cười nhạt một tiếng, đi xuống chòi canh, kêu Vương Thụy tới, thấp giọng dặn dò vài câu, sau đó Vương Thụy lập tức mang theo đội kỵ binh ép tới, thét ra lệnh tất cả những người hiềm nghi phải ngồi ở trên bãi tập, không có một người nào dám cãi lời mệnh lệnh của quan binh ở một nơi như nơi này, tất cả mọi người trên bãi tập rất nghe lời mà ngồi xuống.
Đỗ Binh cao giọng tuyên bố là có gian tế trà trộn vào trong thành, mệnh lệnh nếu như có kẻ vọng động giết chết bất luận tội, sau đó hắn cho dẫn ra mấy người quý tộc, dẫn tới trước mặt Tiền Bất Ly, Tiền Bất Ly giả vờ vặn hỏi mấy câu nghi ngờ, sau khi cưỡn ép được một ít tiền tài, bọn hắn đều được thả ra. Về phần những những tìm được từ trong kỹ viện, Tiền Bất Ly yêu cầu bọn hắn phải tìm được hai gia nhân hoặc là bốn người hàng xóm đến làm chứng, mà những khách thương từ xa đến cũng phải xuất ra Quan văn đi đường hơn nữa sau khi kiểm nghiệm hàng hóa mới được cho đi.
Tất cả những hành động này của Tiền Bất Ly đều là vì tạm thời ổn định người của Phù Lương, hắn biết rõ một đạo lý: loạn thế xuất anh kiệt! Kỳ thật người thắng sau cùng chưa hẳn chính là người cực kỳ có mưu lược, đại thế, lòng dân, vận khí, tất cả những thứ này đều tầng tầng ảnh hưởng tới thắng bại trên sa trường. Đối với cường hào Thổ tộc, trước đó Tiền Bất Ly đã định ra kế hoạch cụ thể: đánh trước chiêu sau. Hiện tại thứ mà hắn khuyết thiếu nhất chính là người có thể dùng, đương nhiên, nếu như thật sự không thể chiêu hàng được, giết thêm mấy người cũng có thể đề cao uy danh của mình. Phương lão sinh, Phù Lương, Đồng Lâm, Vương tiểu nhị, những người này đều là đối tượng mà Tiền Bất Ly muốn lôi kéo, trong đó Đồng Lâm sở dĩ chết trận là bởi vì hắn quá ngu xuẩn. Tạm thời không đề cập tới việc Tiền Bất Ly rất thất vọng đối với hành động của Đồng Lâm, cho dù hắn muốn mời chào, Đồng Lâm cũng không cho Tiền Bất Ly cơ hội. Vào thời khắc sống còn, ai dám xả hơi? Chỉ cần đôi chút chần chờ nói không chừng sẽ phải trả một cái giá lớn vô cùng nghiêm trọng!
Hành động phân loại kéo dài một khoảng thời gian rất lâu mới dần dần chuẩn bị kết thúc, thế nhưng số người trên bãi tập vẫn còn vượt qua con số một ngàn mấy, đúng lúc này, đại đội sơn cước đã chạy tới phủ Phúc Châu, trước tiên cả đại đội hạ trại ở ngoài thành, mà Đỗ Binh tức thì mang theo kỵ binh cùng mấy tên tù binh Phù Nhạc, đi vào phủ Phúc Châu, những tù binh khác thì tuyệt đối không thể để cho bọn hắn vào thành, tối thiểu nhất tạm thời là không thể.
Đỗ Binh mang theo đội kỵ binh dưới sự hướng dẫn của một lính liên lạc, chạy tới thao trường, lính liên lạc dựa theo mệnh lệnh của Tiền Bất Ly, chạy như bay đến bên người Vương Thụy đang canh giữ ở góc đông bắc, Đỗ Binh cũng mang người đi tới. Sau một cái vung tay, đám binh sĩ sau lưng Đỗ Binh không một chút khách khí đều hất đám tùn binh đang nằm ở trên lưng ngựa xuống mặt đất.
Đối với một người bình thường mà nói, khoảng cách từ lưng ngựa xuống mặt đất không tính là cao, nhưng đối với một người bị trói vô cùng chắc chắc, độ cao này không thể tính là thấp, một nữ nhân trung niên không có vận khí thật tốt, đầu đụng xuống mặt đất, kêu thảm một tiếng ngay tại chỗ rồi lập tức hôn mê, từ trên đầu chầm chậm rịn ra dòng máu tươi.