Trong khoảng thời gian này, các nhân viên của Bảo tàng Quốc gia Tokyo đã được đào tạo cặn kẽ và kỹ càng để có thể giới thiệu cho mọi người những sụ kiên có liên quan tới nó. Đặc biệt là những hiện vật có liên quan đến Oda Nobunaga thì mọi người lại háo hức tò mò. Vì sao, Oda Nobunaga lại có sức hấp dẫn đến như vậy ư ? Đơn giản lắm, mình đã giới thiệu ở trên.
" Chị ơi, chị ơi. "
" Có chuyện gì thế em, em cần chị giúp chuyện gì sao ? "
Một bé trai chạy lại một nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi. Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi này có vóc dáng chuẩn và khuôn mặt xinh xắn tầm 20 tuổi. Nếu theo như suy đoán thì nữ hướng dẫn viên này vừa mới ra trường và đang đi thực tập tại Bảo tàng Quốc gia Tokyo này.
Cậu bé thấy vậy nên cậu lấy tay chỉ về phía một phương hướng khác và hỏi:
" Chị ơi, ở đó họ đang làm gì vậy ? Em không có xem bên đó được. Chị có thể dắt em qua đó được không ? "
Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi nhìn về phía cánh tay cậu bé chỉ thì thấy ở đó có khoảng 10 người cầm súng vũ trang đang đứng xung quanh bảo vệ cái kệ. Cái kệ đó thì đang được che bằng mảnh vải màu đỏ.
Những người lính vũ trang đó mặc dù bị tre mặt lại khuôn mặt chỉ còn có 2 đôi mắt, nhưng mà từ đó chúng ta có thể nhìn ra được sự áp bác và khí tràng từ họ làm cho mọi người không dám đến gần, mà đứng cách xa họ. Xung quanh là các nhân viên an ninh đang duy trì trật tự và để mọi người rời xa khu vực này.
Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi thấy vậy nên cô nhìn về phía cậu bé mỉm cười và nói:
" Chị cũng không biết nữa nhưng mà chị có thể chắc chắn rằng chúng ta vẫn chưa được xem những thứ này. "
Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi nói xong nhưng mà cô đã nghĩ đến điều gì đó nên cô mỉm cười nói tiếp:
" Nếu em muốn tham quan đến như vậy thì chị có thể dẫn em đến một nhân viên an ninh gần đó. Người an ninh tầm 65 tuổi thấy một cô gái trẻ tuổi dắt tay em gái đến nên ông mỉm cười hỏi:
" Tôi có thể giúp gì cho cháu và cậu bé này ? "
Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi nghe bác nhân viên an ninh nói như vậy nên cô nói:
" Dạ, cháu muốn hỏi là những hiện vật này bao giờ sẽ kéo xuống tấm vải để cho mọi người cùng coi và hưởng thức đấy ạ. "
" À, vậy à. Thế thì các chau phải đợi đến 7 giờ tối nay thì chúng ta mới mở kéo những tấm vải này xuống cho mọi người để cho mọi người biết những hiện vật này rất quan trọng đối với chúng ta. "
Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi nghe thế cũng gật đầu đồng ý với thuyết pháp của bác nhân viên an nình. Nếu không thì các nhân viên vũ trang sẽ không đến đây và bảo vệ nghiêm ngặt đến vậy, không cho những người khác đến gần.
Đến đây, nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi nói. tiếp:
" Cháu cảm ơn bác. "
" Không có gì. Nếu cháu muốn xem những vật hiện đang được bảo vệ này thì cháu chỉ có thể đợi đến 7 giờ tối nay thì mới có thể xem được. Trong khoảng gian này, cháu có thể đi quan sát những hiện vật cháu có thể đi xem trước.
Bảo tàng quốc gia Tokyo rất rộng và có chứa rất nhiều hiện vật có thể để cho cháu và bé trai này xem thoải mái trước khi đợi đến 7 giờ tối. Ở đây, còn có khu vực nghỉ ngơi cho mọi người khi thấy mình cảm thấy mệt mỏi và chỗ đó còn phục vụ bữa ăn nếu cháu và cậu bé này cần. "
" Cháu cảm ơn bác. "
Nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi sau đó dắt cậu bé qua một chỗ khác rồi mỉm cười nói với cậu bé:
" Em cũng đã nghe bác an ninh nói gì chưa ? Tối nay 7 giờ, họ mới cho chúng ta xem những hiện vật ấy là gì nên em trong khoảng thời gian này em có thể xem những hiện vật lịch sử khác đang được trưng bày trong Bảo tàng quốc gia Tokyo này. "
Nói xong, nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên cô hỏi cậu bé:
" Ba, mẹ em đâu ? Nãy giờ chú ý đến vấn đề này. Chị nhìn em cũng chỉ tầm 14-15 tuổi thôi. Theo luật pháp của đất nước thì tuổi cỡ em thì phải có người thân đi cùng nhưng mà chị nãy giờ không thấy người thân của em đâu. "
Cậu bé hồn nhiên ngây thơ cũng ngay lập tức trả lời:
" Dạ, em đi với ba mẹ của em, nhưng mà em đã để lạc họ rồi. Em cũng chỉ đành đi tìm ba mẹ của em. Cho đến khi, em thấy những thứ đó nên em mới tò mò hỏi chị. Em thành thật xin lỗi chị. "
" Em cũng không cần xin lỗi chị đâu. Chị cũng có thể hiểu được suy nghĩ của em. Bây giờ có rất nhiều người đang ở trong bảo tàng quốc gia Tokyo này nên em bị thất lạc họ cũng là một điều bình thường. Được rồi, đi theo chị, chị sẽ dẫn em đến khu an ninh. Chị sẽ nhờ họ tìm ba mẹ của em. "
Cậu bé nghe được như thế vui mừng gật đầu và nói:
" Em cảm ơn chị. "
Sau đó, nữ hướng dẫn viên trẻ tuổi dẫn cậu bé đến khu an ninh và nói cho họ biết cậu bé bị lạc mất ba mẹ. Nhân viên an ninh ở khu an ninh nghe được như vậy nên đã bắt loa thông báo cho toàn bộ mọi người đang tham quan bảo tàng quốc gia Tokyo về giới tính, ngoại hình, độ tuổi, chiều cao và thân hình của cậu bé cho mọi người đan tham quan bảo tàng Tokyo biết.
" James , James "
" Ba mẹ, ba mẹ đây rồi. "
Được một lúc thì có một cặp đôi vợ chồng người Mỹ đến liên tục kêu tên của cậu bé " James , James " 2 lần làm cho cậu bé vui mừng nhìn lại và thấy 2 ba mẹ của mình đến nên ngay lập tức chạy lại và hô lớn " ba mẹ ".
Nhân viên an ninh nhìn đến cử chỉ của họ cũng không phải là diễn nên có thể xác định được bọn họ là một gia đình chỉ là lạc mất nhau thôi. Sau đó, cập vợ chồng làm một số thủ tục xác nhận và kiểm tra rồi mới cho cặp vợ chồng dẫn cậu bé đi.
Cặp vợ chồng dẫn con mình rẽ đến một hành lang nhỏ vắng người khác trong bảo tàng quốc gia Tokyo rồi cặp đôi vợ chồng kiểm tra xem còn có ai ở đây nữa không rồi người đàn ông lại hỏi đứa con của mình và người vợ sẽ đi canh chừng.
" Sao rồi con, con có hỏi được những hiện vật ấy khi nào có thể cho chúng ta xem không ? "
" Rồi thưa cha, con được một chị xinh đẹp và tốt bụng dẫn con đi đến mấy bác an ninh hỏi và bỏi đã trả lời là 7 giờ tối hôm nay sẽ cho chúng ta xem những thứ ấy. "
Người đàn ông nghe thế cũng gật đầu. Người phụ nữ thấy thế cũng đi tới chỗ người chồng của mình rồi cô nói giọng điệu lo lắng:
" Anh, chuyện này rất nguy hiểm đối với đứa con của chúng ta. Chúng ta hãy hủy phi vụ này đi, em rất lo lắng cho đứa con của chúng ta. Chúng ta hãy về nước mà làm những phi vụ khác hoặc là từ bỏ nghề này luôn đi. Chúng ta vẫn có thể làm những công việc khác mà không phải sao. Chứ em thấy chúng làm nghề này làm em cảm thấy lo lắng cho anh và đứa con của chúng ta là sẽ không bao giờ gặp lại nữa. "
Người đàn ông thấy vậy nên lại ôm vợ của mình cùng với đứa con và nói:
" Anh biết mà. Đây sẽ là phi vụ cuối cùng của gia đình chúng ta. Chúng ta chỉ cần làm phi vụ này thành công là chúng ta sẽ sống hết những quản đời còn lại trong sung sướng.
Theo những gì anh biết thì trong bảo tàng quốc gia Tokyo này đang giữ những hiện vật lịch sử cực kỳ hiếm có niên đại lịch sử lên đến hàng ngàn năm chỉ cần chúng ta lấy được chúng là sau này chúng ta có thể sống trong giàu sang và phú quý không phải lo những chuyện khác hết. "
" Ừm. "
2 vợ chồng sau đó ôm nhau cùng với đứa con của mình được một lúc rồi buông nhau ra. Sau đó, họ liếc một chút những người xung quanh xem có ai đang ở đây không. Cho đến khi không có ai thì họ đi ra với hình dáng là một gia đình bình thường đang dắt con đi tham quan bảo tàng Tokyo.
Nhưng mà, họ không biết rằng. Ngay trên đầu họ lại có mấy cái camera đang quan sát ở đây, đặc biệt những camera được người máy TX có thể nghe lén. Tất cả những hành động và lời nói của họ đã bị toàn bộ camera thấy hết.
Quan trọng hơn hết là những camera ngoài kết nối với phòng an nình thì nó được kết nói với toàn bộ người máy TX có liên quan đến việc bảo tàng quốc gia Tokyo thông qua vô tuyến điện để cho những người máy có thể giám sát mọi thứ.
Sự ra đời của camera quan sát đầu tiên được xây dựng bởi Siemens AG tại Test Stand VII ,Peenemünde, Đức năm 1942 nhằm quan sát quá trình phóng của tên lửa V-2. Kỹ sư người Đức là Walter Bruch đã chịu trách nhiệm cho việc thiết kế công nghệ và lắp đặt camera quan sát.
Tại Mỹ, hệ thống camera quan sát đầu tiên có mặt trên thị trường từ năm 1949 và được gọi là Vericon. Có rất ít thông tin về Vericon ngoại trừ nó được quảng cáo là không cần giấy phép của chính phủ.
Hệ thống camera quan sát khi đó thường được sử dụng tại các địa điểm ra mắt hiện đại để ghi lại hành trình của các tên lửa, để giám sát và phát hiện ra các nguyên nhân sự cố.